Chương 82: Một đời này
Chương 82: Một đời này
Ba của Tô Ngọc Châu nói Tô Ngọc Châu đang ở quê của hắn. Địa chỉ cụ thể là nhà của ba mẹ hắn.
Hạ Duy thật sâu vô ngữ.
Mấy ngày nay hắn không mở nguồn điện thoại. Hẳn là có trên dưới trăm cuộc gọi nhỡ từ người nhà rồi.
Điều khiến hắn vô ngữ hơn còn ở phía sau:
"Đây là 500 trăm triệu, cậu cầm lấy rồi tránh xa con gái của tôi đi!"
Hạ Duy "..."
Ba của Tô Ngọc Châu thấy Hạ Duy trầm mặt không đáp, nghi hoặc hỏi:
"Cậu chê ít à?"
"..." Nghe đồn ông bỏ ra 2 nghìn tỷ tổ chức lễ kỷ niệm ngày cưới. 500 so ra hình như chẳng đáng là bao...
Không để Hạ Duy làm không khí nói chuyện trở nên tẻ ngắt, ba của Tô Ngọc Châu hừ một tiếng, nói tiếp:
"Hừ, tôi nói thẳng, cậu không xứng với con gái tôi, từ tuổi tác đến điều kiện kinh tế gia đình, không có cái nào xứng cả."
"..."
"Cậu nên thức thời khuyên Ngọc Châu trở về, sau này liên lạc với nó nữa. Bằng không, tôi không đảm bảo cậu có thể an ổn mà tiếp tục làm kiêu"
"..."
Ngoài tiền bạc, cậu có thể đưa ra điều kiện khác. Chỉ cần không quá phận, tôi đều sẽ xem xét lại"
"..."
Nói rồi, ông ta cùng với tài xế rời đi, để lại cho Hạ Duy một bóng lưng lạnh lùng của đại lão. Giống mấy nhân vật trùm phản diện trong phim hình trinh.
Hắn thật là hoài nghi mấy ngày nay bản thân vô tình mở ra trang sách kì quái. Khai cục gặp lại bạn gái cũ, mỹ nữ tương trợ, công việc bị chèn ép, lão tổng tìm tới cửa uy h·iếp.
Còn có, thức tỉnh dị năng.
Này mẹ nó không phải là nhân vật chính điển hình trong tiểu thuyết sao?
Thái quá! Thật sự thái quá!
/-
Hắn không có để ý mấy lời uy h·iếp từ ba của Tô Ngọc Châu. Kế hoạch trước đó thế nào thì làm y như thế ấy.
Hơn 20 giờ tối, hắn về tới nhà ở quê.
Nhìn cái cổng quen thuộc, hắn không khỏi nhớ tới khoảnh khắc bị dịch chuyển tới đây. Đã rời xa nhà nhiều năm như vậy, rất nhiều cảnh vật đã thay đổi. Nếu dị năng là ảo giác mà thành, không thể nào hắn có thể ảo giác ra khung cảnh giống với hiện tại như vậy được.
Nhưng nếu nói dị năng dịch chuyển của hắn là có thật, cũng không thể giải thích. Bởi vì từ lúc rời khỏi quán cafe, hắn đã nhiều lần tìm chỗ không người thử nghiệm. Kết quả, không thu được kết quả gì hết. Hắn như một thằng đần dùng hết các loại thao tác, các loại khẩu hiệu, các loại tâm trạng, vẫn không xi nhê, chỉ có thể dậm chân tại chỗ một cách ngu ngốc.
"Mẹ ơi, cha ơi~" Hắn đứng trước hàng rào xương rồng kêu lên.
Thấy Tô Ngọc Châu chạy ra mở cổng, mặc dù trước đó đã nghe ba của nhỏ nói về việc này rồi, hắn vẫn không khỏi có chút hoảng.
"Sao em lại ở đây?"
"Đợi anh á"
"Có kết quả thi nhanh vậy à?"
"Không, nhưng em chắc chắn có thể đạt được 30 điểm"
"Cho nên?"
"Em đến đây để thích ứng trước"
Nhìn nụ cười hiển nhiên của Tô Ngọc Châu, não hắn bắt đầu đình chỉ công tác, không biết nên chỉ thị cơ mặt và tứ chi hoạt động như thế nào. Đến khi ý thức trở lại, hắn đã bất giác để nhỏ giúp mình mang một ít hành lý vào tới trong nhà.
"Cha, mẹ..." Thấy lão cha và mẹ đang ngồi xem TV, hắn cứng ngắt khoé miệng chào hỏi một tiếng "Con mới về"
Cha hắn liếc hắn một cái, khinh khỉnh hỏi:
"Biết đường về nhà cơ à?"
Mẹ hắn nghe vậy hơi có ý cười, lên tiếng giúp hắn giải vây.
"Mau mang đồ đạc vào phòng rồi chuẩn bị ăn cơm. Hôm nay Châu nó vừa học nấu canh chua xong, coi như mày có phúc"
"..."
Về quê, nuôi cá, trồng rau, cưới vợ, sinh con.
Càng giản dị, càng không dễ thực hiện.
Nhà không lớn, tối đó, Tô Ngọc Châu ngủ trong phòng Hạ Duy như trước. Hạ Duy ngủ phòng khách.
Nửa đêm hắn không cam lòng, vì cái gì khó khăn lắm mới có quyết tâm trở lại, nhưng có phòng mà không thể vào ngủ? Ở bên ngoài chịu thiệt thòi, chẳng lẽ về nhà cũng phải bị khi dễ hay sao? Không được, hắn phải vùng lên, phải làm ra phản kháng!
"Tôi không đảm bảo cậu có thể an ổn mà tiếp tục làm kiêu..."
Hay vẫn là nên ở phòng khách thì hơn.
Cái chân quan trọng.
Thế nhưng lăn qua lộn lại một hồi, hắn thật sự không an ổn mà ngủ được. Trong lòng cứ châm ngòi thổi gió, đốt lửa bừng bừng.
2h sáng.
Bất đắc dĩ, hắn đi ra ngoài xối một gáo nước rửa mặt.
Không ngờ vừa quay trở vào, đã thấy ba hắn ngồi trên bàn trà, vừa xem đá banh vừa ăn bánh tây.
Hạ Duy thấy vậy liền ngồi xuống bên cạnh ông ấy, buồn bực rót cho mình một ly.
Đồng hồ trận đấu trên màn hình chạy dài từ phút 68 đến phút 90, hai người không ai nói lời nào. Hạ Duy thấy nhàm chán, vươn tay lấy một cái bánh mới phát hiện tất cả bánh trên bàn bị lão cha ăn hết từ lâu.
"Cha, trong nhà còn không?"
"Còn"
"Ở đâu?"
"Trong tủ quần áo"
"???"
Bánh tây uống nước trà lại cất trong tủ quần áo?
"Cha, còn nhiều không?"
"Đủ làm cái đám 15, 20 bàn"
"..."
Thật là đang nói về bánh tây sao?
"Cha, để dành làm chi mà nhiều vậy?" Hắn lại đưa ra nghi vấn.
"Tao hỏi mày..." Cha hắn bổng dưng đổi sang giọng điệu nghiêm túc.
Ông cầm remote tắt TV, dù là các cầu thủ trên sân đang vô cùng hồi hộp đá luân lưu, ông cũng không để ý. Dường như nãy giờ đang chăm chú xem đánh banh chỉ là hiện trường giả dối.
"Cha cứ hỏi đi"
"Mày chịu cưới Ngọc Châu không?"
"Ơ, này..."
Con nói con mới gặp cô ấy lần thứ 2, cha tin không?
Hẳn là không tin, hắn mẹ nó hiện tại cũng không tin sự tình tiến triển đến mức này.
"Hèn" Ba hắn khinh bỉ một tiếng.
"..."
"Mai tao và mẹ mày sẽ tìm cách nói khéo để con bé trở về. Ở với mày, tội nghiệp nó!" Ông nói tiếp.
"..."
Mịa, hôm nay hắn đã bị người đàn ông trung niên thứ 2 nói cho vô ngữ không đáp lời được.
Cha hắn thấy thái độ của hắn mà lắc đầu phán "Mày... giả ngu là giỏi, không biết sao tao lại dạy ra thằng con có tính cách như mày nữa. Trốn tránh mãi thì có tác dụng gì chứ..."
Ông cảm thán rồi từ trên ghế đứng lên, dự là trở về phòng: "Đi ngủ đi"
Hạ Duy nghe vậy, im lặng, không biết đang nghĩ cái gì. Mấy giây sau, hắn chợt hỏi:
"Cha, trong tủ áo còn bao nhiêu?"
"5 cây, 9 chỉ, 4 phân"
"Vậy đủ rồi"
Dứt lời, hắn nhanh chân đứng lên, lướt qua ngang người lão cha, chạy thẳng vào phòng ngủ của mình.
Phải, là phòng ngủ của hắn, không phải phòng khách.
Đi mẹ nó hoài nghi và do dự, nam nhân chân chính không sợ cha vợ đánh gãy chân.
.
Thời gian chớp mắt trôi qua, ngày lành tháng tốt theo tự nhiên mà tới. Hạ Duy nắm tay Tô Ngọc Châu đi đến từng bàn rượu, nhận vô số lời chúc trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc.
Khi ba của Tô Ngọc Châu nhận được tin dữ, tốc tốc chạy tới, gạo đã nấu thành cháo rồi.
...
Một đời này, hắn và Tô Ngọc Châu chỉ làm có ba chuyện. Một là ở bên nhau, hai là đi khắp nơi, ba là gửi quà lưu niệm về cho hai bên gia đình.
Dị năng dịch chuyển là thật, không phải ảo giác.
Chỉ là thời gian có thể sử dụng rất lâu, nhưng được một ưu điểm là có thể đi rất xa và mang theo người lẫn vật. Hắn dựa vào dị năng này kiếm rất nhiều tiền, mang Tô Ngọc Châu đi rất nhiều nơi.
Thời gian đầu, ba của Tô Ngọc Châu tích cực cho người truy lùng tung tích, bám riết không tha. Còn từng chắc nịch mà nói rằng khi bắt được Hạ Duy sẽ chặt hắn thành khúc, quăng xuống sông Mekong.
Nhưng Hạ Duy và Tô Ngọc Châu giống như nước sôi vậy, có thể bốc hơi. Hôm trước ông nhận được quà của hai người gửi về từ địa chỉ ở Hội An, hôm nay đã thông qua call video thấy được hắn và nhỏ đứng ngoài bãi biển Vũng Tàu.
Thời gian sau, thám tử bất lực, vệ sĩ mệt mỏi.
Đến năm thứ tư, Tô Ngọc Châu sinh một bé gái, Hạ Duy đặt tên bé là Thanh Nhi. Tô Ngọc Châu vô cùng yêu quý con bé, do nó trông rất giống bản thân khi còn nhỏ. Vì cô con gái này, hai người định cư tại thủ đô một khoảng thời gian không ngắn.
Năm thứ năm, thứ sáu, thứ bảy...
Bất tri bất giác, không rõ khi nào Hạ Duy đã theo thói quen sủng ái một người. Tô Ngọc Châu cũng theo thói quen ngoan ngoãn nghe lời một người.
Có lẽ là từ lúc Hạ Duy xông vào phòng ngủ, đánh thức Tô Ngọc Châu, vẻ mặt mười phần nghiêm túc nói:
"Nếu hổ con rơi vào trong ổ chó. Sau này hổ con lớn lên, sẽ sinh ra chó"
"..."
"Sợ không?"
"Không"