Chương 6: Rolex hay buffet
Cuộc nói chuyện của hai người cứ như vậy mà kết thúc. Động tác ăn của Hạ Duy cũng theo đó mà dừng một giây, rất nhanh sau đó hắn đã tiếp tục nhai nuốt. Tuy vậy, trong đầu hắn hiện tại không chỉ có món cơm trước mặt.
Hắn hi vọng hai người vừa rồi chỉ là sinh viên hay bên công ty hóa chất, y dược gì đó. Chứ một phải là... phần tử khủng bố!
Mới vừa xuyên không bao lâu, Hạ Duy không muốn bất giác dưới chân mình nhiều một quả bom nào, rồi lại bay đến một thế giới khác.
Hắn cảm thấy cơm không còn ngon nữa, trong lòng cứ bực bực. Hắn muốn vứt nội dung nói chuyện của đôi nam nữ kia ra sau đầu nhưng lại không làm được.
Rõ ràng chuyện này không liên quan gì với hắn.
Qua loa ăn xong, hắn tập tễnh đi về phòng. Đáng buồn hơn là khi hắn vừa về tới phòng lại nhìn thấy một hộp cơm thơm ngào ngạt. Bên cạnh còn có tờ giấy nhỏ "Không đủ nhân lực, thông cảm"
Bệnh viện này tuy là tư nhân, chất lượng phục vụ cao, theo đó, nguồn nhân lực cũng ít khi thiếu. Hầu như mọi sự cố xảy ra, xe c·ấp c·ứu ở bệnh viện công là chạy trước nhất. Chính vì vậy, hiện tượng không đủ nhân lực thật sự rất hiếm thấy.
Trở lại với mấy game online mới tải, hắn chơi đến hai mắt hơi mỏi mới nghỉ, nằm gác tay lên trán bắt đầu lập kế hoạch.
Hắn của hiện tại không thể tiếp tục ăn chơi trác táng nữa, cũng không cần quá cố gắng nổ lực vì cái gì.
Chức vụ hiện tại của hắn ở TnGGroup không cao cũng không thấp, điển hình có tay là làm được. Mối quan hệ của hắn và người nhà cũng không có gì đặc biệt, có mặt là được.
Với Tô Ngọc Uyên, nếu hắn không nhớ lầm, cả hai hình như có một cái hôn ước. Nhưng Tô Ngọc Uyên hiện tại có Lâm Thiên, tặng kèm một cái hệ thống, không có chuyện gì nên tránh xa một chút, để khỏi bị ngộ thương. Chữ tránh xa một chút được đặc biệt in đậm lên.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn nhận ra mình chẳng truy cầu điều gì, có chăng chỉ là lẳng lặng hưởng thụ những thứ đang có.
Nghe đồn, khi người ta đột nhiên chợt giàu, điều đầu tiên họ làm là đi mua đồng hồ Rolex.
Hiện tại bệnh viện thiếu nhân thủ, hắn ở lại ngoài chiếm tài nguyên ra cũng chả lợi ích gì nữa. Không có y tá xinh đẹp đi qua đi lại, thật sự mất rất nhiều lạc thú.
Với lại hắn hiện tại đã hạ sốt, ngoài bước chân hơi mông lung ra, bản thân không vấn đề gì.
Đi mua đồng hồ Rolex!
Nói đến đồng hồ, hắn thích G-Shock hơn. Nhưng hình như người đàn ông trưởng thành ít có thích hãng này. Giống đồ chơi trẻ con.
Đùa, nam nhân đến c·hết vẫn là thiếu niên.
Đi mua đồng hồ G-shock!
Không không không, tại sao phải chọn. Bằng điều kiện kinh tế hiện tại, hắn hoàn toàn có thể mua cả 2 a. Một cái đeo bên trái, một cái đeo bên phải. Muốn góc nghiên tiểu thịt tươi có góc nghiên tiểu thịt tươi. Muốn góc nghiên bá đạo tổng tài có có nghiên bá đạo tổng tài.
Chính diện?
Ở thế giới này, đối với hắn, dù ai đến cũng chỉ lướt ngang qua không quay mặt lại mà thôi...
Nghĩ là làm ngay, hắn nhanh gọi điện kêu người làm thủ tục xuất viện. Sau đó nghênh ngang đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Những lúc như thế này, sẽ có một nhân viên xem thường hắn, rồi trang bức vả mặt một đợt?
Chuyện này không có khả năng? Hắn xem gương rất kỹ, hoàn toàn không có dòng chữ "mau đến đây khinh thường ta".
Hắn đâu phải Lâm Thiên.
Nhắc Lâm Thiên, chậc. Tạo hoá trêu ngươi, thiên đạo ban cho hắn ta gương mặt và phong cách trang phục không lên được mặt bàn, đi đến đâu bị xem thường đến đó. Đã vậy hắn ta còn không tự biết, hở tí lại cười lạnh lùng, cười lạnh lùng xong lại cười tàn nhẫn, cười tàn nhẫn xong lại cười ra sát khí.
Không phải một cái miệng hai hàm răng à. Còn có thể cười đến biến thái như vậy. Sợ người khác không biết hắn ta là nhân vật chính hay sao?
Hạ Duy liên tưởng đến Lâm Thiên muốn mua đồng hồ, nhân viên ghét bỏ làm lơ. Sau đó Lâm Thiên móc ra 3 chồng tiền xanh chành bonus thêm nụ cười đặc trưng. Sau đó nhân viên tươi cười nhiệt tình nhào tới...
Hắn bị chính tưởng tượng của mình làm nổi da gà.
Mà hình như, cái trung tâm thương mại này có cổ phần của nhà hắn.
Phải không nhỉ?
Ài, nhà có quá nhiều tài sản, nghĩ đến liền đau đầu, ài.
Bước chân của hắn không nhanh không chậm đến quầy đồng hồ. Thế nhưng tầm mắt lại chợt dùng ở một nơi khác.
"Buffet nướng 299k"
Nhìn cái bản hiệu quen mà lạ, hắn cảm thấy hơi bồi hồi.
Nhớ năm đó, ăn một bữa buffet nướng 199k đã là phần thưởng cho mấy ngày đêm tăng ca vất vả.
Hiện tại...
Hạ Duy nhìn vào ví tiền của mình, ngoài 3 4 cái thẻ đen đen đỏ đỏ, còn có 4 triệu tiền mặt.
Đủ đi rất nhiều lần a.
Đồng hồ là thứ gì? Có ăn được sao?
Đối với Hạ Duy mà nói, buffet là hoài niệm.
Về người bạn gái cũ không nhớ tên, về thế giới mà hắn sinh ra và lớn lên. Về thời không đã cho hắn một nhân cách hoàn thiện.
Không hề có chần chừ, hắn bước tới, mua vé, trả tiền!
Trùng với giờ cơm tối, quán Buffet này khá đông đúc. Tuy vậy, lại không có vẻ chật chội hay chen lấn. Ngược lại không khí náo nhiệt vui mắt vui tai.
Hạ Duy nhanh chóng cầm lấy cái dĩa của mình, gắp vài món khai vị. Một lúc sau, hắn hướng về cái bàn món chính đi đến. Nơi này tích hợp với băng chuyền, chỉ cần ngồi một chỗ đợi đồ ăn chầm chậm đưa tới trước mặt là được.
Ngồi xuống xong, hắn phát hiện đối diện mình có một cô bé đang vùi đầu ăn. Chồng dĩa của cô bé này đã cao hơn đầu rồi!
Có chút cảm khái sức ăn của con nít thời nay.
Chẳng mấy chóc, từng món từng món chuyền tới trước mắt. Hạ Duy im lặng thưởng thức. Ăn đến dĩa thứ ba, hắn không nhịn được mà nhìn cô nhóc trước mặt. Bên tay còn lại của nhỏ đang dâng lên một chồng dĩa, sắp có xu thế cân bằng với bên kia.
Thiệt là kì quan.
"Nhìn gì?" Nhỏ chợt ngước nhìn Hạ Duy rồi hỏi, trên mặt không có một biểu cảm gì
Hạ Duy cảm thấy hơi lúng túng. Tự dưng nhìn chầm chầm người khác là hắn vô lễ trước. Bị hỏi cũng không biết trả lời sao. Thế nhưng hai đời làm người, hắn có gì không đối mặt được. Huống chi trước mắt chỉ là một cô bé 12 13 tuổi.
"Thì nhìn thôi" Hắn nhỏ giọng đáp
"À thế, à..." Nhỏ cuối đầu xuống tiếp tục ăn.
Nhớ lại clip hai đứa trẻ cãi nhau giăng đầy trên mạng xã hội, Hạ Duy theo quán tính nói: À thế làm sao mà à....
Một giây, hai giây, ba giây.
Cô nhóc vừa nghe lập tức dừng động tác nhai lại, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn hắn. Dường như không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
"Sao?" Hắn hỏi
"Những thằng khác, ngại tán em..." Nhỏ thử nói
"Tại ngán anh!" Hắn không suy nghĩ liền đáp
"Hình như anh chiều em quá..." Nhỏ lại nói
Không kịp để nhỏ nói hết, hắn đã bắt kịp "Nên em hư đúng không!"
"..."
"..."
Có gì đó không đúng ở đây thì phải...
"..."
"..."
"Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ" Nhỏ đột ngột hạ giọng nhỏ xuống, tung ra khẩu quyết cuối cùng.
"Yêu không cần cớ, cần cậu cơ!" Hạ Duy lập tức đáp lời.
Mắc ói! Nhưng mà đúng!
Không lệch một chữ.
Mẹ nó, cuối cùng cũng tìm được tổ chức!
Lúc này mà không biết chuyện gì xảy ra nữa thì hắn đích thị là đồ đần.
Nguyên một ngày trong bệnh viện hắn tìm hiểu về thế giới này. Có lẽ chỉ là một toàn cảnh trong tiểu thuyết, vì vậy lịch sử được viết rất mơ hồ. Tất cả tóm gọn trong: Lập quốc 300 năm, một đường đi lên vị thế ngang hàng với 5 siêu cường quốc có văn hiến hơn 3000 năm, nghiễm nhiên trở thành cường quốc thứ 6.
Hoàn toàn không có c·hiến t·ranh thế giới, p·hát x·ít thực dân đô hộ gì gì đó.
Người dân say mê tập trung phát triển kinh tế, bỏ quên thú vui giải trí. Tạo ra sự khác biệt cực đại giữa nơi này và trái đất.
Hay nói cách khác, nơi này là thế giới trong sách, có rất nhiều chỗ không hoàn thiện. Điển hình là ngành giải trí.
Những hot trend một thời trên mạng xã hội ở trái đất không có lý do gì xuất hiện ở đây!
Như vậy, cô bé trước mắt này... Cũng là người xuyên việt!?
Hắn không cô đơn! Thật sự có người khác đến đây giống hắn!
Đây không phải giấc mơ khi bị xe tông rồi biến thành người thực vật.
Đây không phải ảo tưởng trong những giây cuối cùng trước khi tắt thở.
Đây... Thật sự là thế giới song song.
Hạ Duy bất giác ngồi xuống, ăn một miếng mà hắn cũng không biết là miếng gì, chỉ muốn lấy lại bình tỉnh.
Lúc mới xuyên không hắn cũng không thất thố như thế này.
Tô Ngọc Châu cũng theo đó mà ngồi xuống. Nhỏ cuối đầu, từng giọt nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi.
Để bản thân đối mặt được với hắn, nhỏ mạnh tay véo lên đùi mình. Một vết hằn đỏ xuất hiện.
Đau... Là thật.
Nhưng mà đau quá, nước mắt nhịn không được.
Hạ Duy khẽ thở dài, đưa cho nhỏ một mảnh khăn giấy.