Chương 4: Dị năng
Không phải.
Này là đánh lộn rồi!
Nhưng mà vì sao lại có đánh nhau, hắn không biết. Nhắc đến cũng thật là thần kì, cốt truyện về Long Ngạo Thiên này tự dưng tràn vào đầu hắn nên hắn khi xuyên qua, cộng với lượng kiến thức ít ỏi có được từ cô bạn gái thứ 6 về thế giới tiểu thuyết online hắn mới biết chút chút.
Hắn là loại người mở sách ra không đọc hai câu đã mơ màng ngủ, nào biết cái gì là tình tiết phát triển.
Thời gian dần trôi, hắn phát hiện mình không nắm rõ cốt truyện như mấy giờ trước nữa. Mọi thứ cứ nhạt nhoà đi, càng nghĩ càng thấy mất mát.
Chẳng lẽ hắn sắp bị đồng hoá với thế giới này? Sắp trở thành một nhân vật phản diện chân chính? Sắp bị Long Ngạo Thiên một cái tác đập c·hết?
Không được!
Cốt truyện có thể biến mất, nhưng quan điểm thì không.
Hắn nhắm mắt, mặc cho chấn động càng lúc càng mãnh liệt. Trong đầu hắn chỉ niệm duy nhất một câu nói: Sống an ổn, c·hết tại nhà. Không cầu vĩnh sinh bất diệt, chỉ cầu một kiếp tiêu dao.
Phong cách này.... Dần tiên hiệp hoá rồi?
Không quan trọng. Quan trọng là, "đùng" một tiếng, nóc phòng vỡ vụn, một người bị đập từ trên xuống.
Theo những mảnh kí ức nhỏ sót lại, Hạ Duy biết người đến là kẻ phạm pháp đang lẩn trốn. Trên đường lẩn trốn quá kích thích nên thức tỉnh dị năng. Thức tỉnh dị năng xong lập thức phản kháng công an, cứng đối cứng.
Lâm Thiên mà ở đây, lập tức nện một quyền qua, sức mạnh cấp D của lực hệ dị năng bị hắn ta dễ dàng thu phục.
Nhưng Lâm Thiên không có ở đây a. Trong phòng này chỉ còn có Hạ Duy mà thôi.
Ngay lập tức, Hạ Duy b·ị b·ắt lấy làm con tin.
Vài giây sau, từ tầng trên nhảy xuống hai người áo đen. Đây chính là hai người đang thi hành nhiệm vụ đuổi bắt t·ội p·hạm đặc biệt nguy hiểm.
"Đứng im đó, bọn mày động tay động chân là tao g·iết nó!" Tội phạm gào lên
"Chúng tôi không nhúc nhích. Anh thả anh ta ra, chúng tôi sẽ để anh đi!" Một người chấp pháp nói
Hạ Duy cảm nhận được cổ mình lành lạnh, là con dao của tên t·ội p·hạm toả ra hàn khí. Hắn cảm thấy mình vô cùng xui xẻo. Cốt truyện biến mất không nói, còn hư đầu ba não mà thay thế kiếp nạn của Long Ngạo Thiên.
Tính ra cái này cũng không gọi là kiếp nạn, mà nên gọi là thời cơ trang bức vả mặt. Long Ngạo Thiên lúc này sẽ dùng hết bản lĩnh đập vỡ tên t·ội p·hạm ra khiến cho cấp trên của 2 người chấp pháp chú ý, hoài nghi, kinh ngạc các kiểu. Về sau, chuyện này sẽ đặt nền móng cho việc hắn ta không có bằng cấp, không qua đào tạo nhưng vẫn được gai nhập tổ chức.
Nhưng Hạ Duy hắn không phải Long Ngạo Thiên, hắn muốn làm người bình thường. Người bình thường thì không nên dây vào chuyện t·ội p·hạm đặc biệt nguy hiểm. Dây vào cơ quan chấp pháp đặc biệt chuyên khống chế các phần tử nguy hiểm như vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này cả.
Người chấp pháp vừa nói tên là Điền Chí Nguyện - D cấp lực hệ dị năng. Người đồng hành của Điền Chí Nguyện là Lê Văn Long - D cấp trọng lực hệ dị năng.
Điền Chí Nguyện là cận chiến nên xông theo tên t·ội p·hạm xuống trước, thu hết tình hình hiện tại vào đáy mắt. Việc truy bắt t·ội p·hạm không phải là khó khăn nhất, mà khiến cho người ta vất vả chính là thu xếp những người bình thường bị liên lụy. Nghe đồn sắp tới cấp trên sẽ đưa vào thí nghiệm mộng cảnh không gian, hạn chế tối đa sự mở rộng của chiến trường. Mong là cái đó sẽ có ích.
"Tụi mày lui lại cho tao! Thằng phía sau úp mặt vào tường, tao biết mày là trọng lực hệ! Đừng nghĩ có thể động tay động chân!" Tên t·ội p·hạm như nắm được lợi thế trong tay, khí thế hung hãn 10 phần dâng lên.
Hạ Duy một mặt bất đắc dĩ nhìn Điền Chí Nguyện, trong đầu không ngừng tính toán. Làm thế nào thoát khỏi hoàn cảnh này mà không dùng đến dị năng? Hay nói cách khác, làm thế nào xử đẹp tên t·ội p·hạm này mà không để người chấp pháp phát hiện dị thường?
"Cho dù anh có bắt được tôi, anh cũng không thể nguyên vẹn đi ra khách sạn này đâu!" Hắn dùng âm thanh ôn hòa nói "Trừ phi 2 người họ rút lui..."
"Im miệng! Chuyện tao làm tao biết!"
"Hiện tại chuyện này dân thường không ai biết, sau khi anh trốn thoát thì hành động rất thuận lợi. Nhưng nếu anh dùng tôi làm con tin uy h·iếp, bên truyền thông biết vậy thì anh thành t·ội p·hạm truy nã rồi!"
"Tao g·iết mày ngay bây giờ!" Tên t·ội p·hạm táo bạo nói
"Vậy thì anh không thoát khỏi 2 người này được!"
"Đmm!!!" Gã không nhịn được phun ra một câu chửi tục
Lúc này, Điền Chí Nguyện cũng thuận theo nói "Chi bằng anh thả cậu ta ra, chúng tôi lập tức để anh đi!"
"Đúng vậy, thả tôi ra, anh sẽ tiếp tục bị họ truy bắt!" Hạ Duy cười nói
Điền Chí Nguyện vô ngữ. Cậu thanh niên này rốt cuộc về phe nào a? Nói một câu liền bị phản bác một câu. Không phải bị va trúng đầu rồi chứ?
Tên t·ội p·hạm cười khà khà "Tao g·iết mày rồi bỏ chạy là xong!"
"Con dao của anh không thể g·iết c·hết tôi ngay được, vì tôi sẽ dùng hơi thở cuối cùng của mình để phản kháng. Lúc đó anh sẽ rất vướng víu. Không bằng đẩy tôi một cái thật mạnh về phía đối thủ, sau đó, nhảy cửa... " Lời của Hạ Duy còn chưa dứt, chỉ thấy sau lưng truyền đến một lực đá rất mạnh, hắn lảo đảo ngã về phía Điền Chí Nguyện. Mà tên tôi phạm đã nhảy cửa sổ rồi.
Hạ Duy lợi dụng quan tính khiến cho mình ngã lệch sang một bên, không làm cản trở Điền Chí Nguyện. Điền Chí Nguyện nắm bắt thời cơ nhanh như chớp lao về phía cửa sổ.
Chuyện này phải cảm ơn cô lao công rất nhiều, cái cửa sổ thủy tinh siêu lớn này được lao chùi rất tỉ mỉ, nhìn trong vắt như không có vậy. Cộng thêm tấm màn lấp ló, tên t·ội p·hạm cứ như vậy đập đầu một tiếng thật mạnh.
Cửa sổ thủy tinh vậy mà không vỡ! Đầu của tên t·ội p·hạm thì vỡ một cái lỗ thật to. Máu bắt đầu xối ra.
Hạ Duy nhìn về phía Lê Văn Long thấy Lê Văn Long đang vào một tư thế vô cùng kì quái. Hắn nhận ra anh ta đang sử dụng dị năng của mình giúp Điền Chí Nguyện bắt người. Việc này coi như xong.
______________/____________
Lâm Thiên vừa ra khỏi đồn công an không được bao lâu, vốn là tìm một cái nhà trọ an an ổn ổn sống qua ngày, không ngờ lại bị một đám lưu manh chặn đường.
Nói là lưu manh cũng không đúng, vì họ ăn mặt rất chỉnh tề, nhìn sơ qua liền biết là có thông qua huấn luyện đàng hoàng.
"Các người là ai?"
"Thằng nhóc con, mày chẳng cần biết tao là ai đâu, chịu đau một chút là xong rồi!" Người đi đầu nói, dứt lời, nguyên đám 8 người cùng nhau xông lên, tay đấm chân đá một trận.
Lâm Thiên cũng không vừa, hắn vừa tu luyện đến cảnh giới đầu tiên của Khống Thiên Quyết, tuy chỉ ngang lựa với lực hệ dị năng cấp D, nhưng kinh nghiệm chiến đấu không thiếu. Lúc ở nước ngoài, nào là đánh quyền, nào là á·m s·át, sớm đã rèn luyện hắn trở thành một tinh anh rồi!
Xử lý đám người này quá đơn giản!
Hắn không biết bọn họ đến từ đâu và có thế lực như thế nào, càng không biết bọn họ có mục đích gì. Thế nhưng đã từ tìm đường c·hết, tìm đến trước mặt hắn, như vậy, cứ đánh là được!
Hắn biết, bản thân thực lực càng lúc càng mạnh, kẻ địch cũng từng bước cao thăng. Chính vì vậy, hắn phải không ngừng chiến đấu, rèn luyện bản thân. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ ngạo nghễ mà đứng ở đỉnh của thế giới này nhìn xuống, để bọn họ run lẩy bẩy quỳ xuống, không dám có thái độ chống đối! Hắn nhất định phải từng bước từng bước trở thành siêu phàm thoát tục, báo ân cho sư phụ, báo thù cho cha mẹ!
Còn có, mỹ nữ - chỉ xứng với cường giả!
Hắn không biết, cách đó không xa, một người hàng xóm nhiệt tình nhất điện thoại lên, gọi tới đồn công an gần nhất.
Tụ chúng ẩ·u đ·ả, xã hội pháp trị kiên quyết không để mấy người trong não có cơ bắp làm loạn được!