Chương 38: Kéo tới
Không ngờ sau khi người của trung tâm bảo trì xe Hoằng Hải tới nơi, đã không thấy ai. Gọi điện cho Hạ Duy vài cuộc chỉ nghe được câu "thuê bao đang ở ngoài vùng phủ sóng..."
Bực bội vì nửa đêm bị gọi dậy, người này báo cáo qua loa lên cấp trên một tiếng rồi điều xe vận tải đi, bản thân thì trở về nhà.
Mà hiện tại, Hạ Duy và Thạch Sang đang ở trên một chiếc xe khác cũng tự xưng là đến từ Hoằng Hải.
Nhân viên của Hoằng Hải mấy trăm người, hắn chẳng quen mặt ai, nên cũng không phát hiện có gì đáng ngờ.
Nhưng Thạch Sang thì hoàn toàn khác, chức nghiệp tu dưỡng nói cho hắn thái độ của mấy người này có chút không bình thường.
Theo Hạ Duy không lâu, Thạch Sang biết rõ tiếp cận Hạ Duy có hai loại người. Một là cực kỳ niềm nở vì họ xem Hạ Duy là thần tài. Hai là cực kỳ chán ghét vì họ xem Hạ Duy là thằng công tử bột vô dụng phế xài dựa hơi cha làm xằng làm bậy.
Không có người thường nào đối mặt với Hạ Duy lại thờ ơ cả.
Thạch Sang quan sát biểu cảm của tài xế và nhân viên Hoằng Hải một lượt rồi lấy điện thoại ra. Hắn muốn kiểm tra xem nhân viên này có thật là người của trung tâm hay không.
Điện thoại không có tín hiệu.
Hạ Duy thấy thần sắc của Thạch Sang đột nhiên trở nên nghiêm túc mới bắt đầu cảm thấy không ổn.
Lại b·ị b·ắt cóc nữa?
"Tài xế, dừng xe chút, nãy tôi uống nước hơi nhiều" Đột nhiên Thạch Sang giả vờ nhăn nhó nói.
Là vệ sĩ, quan trọng nhất là thân chủ an toàn, cái khác về sau bàn lại. Hắn không thể để Hạ Duy rơi vào hiểm cảnh được.
Tài xế nghe Thạch Sang nói vậy, nhìn qua ghế phụ hỏi ý kiến.
"Nhịn đi, sắp đến rồi!" Người đóng vai nhân viên của Hoằng Hải lạnh nhạt nói.
Mà lúc này, Hạ Duy lại ra vẻ không xem ai ra gì, bực bội mắng Thạch Sang một câu "Lắm chuyện!" Sau đó, hắn khoanh tay, tựa đầu vào ghế, bắt đầu ngủ.
Trên thực tế, hắn đang điểm danh lại đám kẻ thù của mình, xem ai có hiềm nghi lớn nhất. Nhưng mà kí ức nguyên chủ không có, cốt truyện cứ vậy biến mất. Bản thân mới tới đây mười ngày nửa tháng, chưa kịp thích nghi.
Để đối phó bọn này, phải suy tính cẩn thận hơn.
Thạch Sang thì khá bối rối, một mình hắn đánh bại hai người không thành vấn đề. Nhưng vấn đề là trong hai người có một kẻ đang lái xe. Trong lúc giằng co rất dễ gây t·ai n·ạn.
Nếu đợi họ đưa Hạ Duy đến địa điểm định sẵn, sợ là có nhiều người hơn, hắn đánh không lại. Vì vậy hắn mới làm vậy để bọn người này dừng xe. Bọn họ không đồng ý cũng bình thường.
Mà thái độ của Hạ Duy là lạ...
Phải chi có Chianti hoặc Khương Đình ở đây thì tốt quá.
Nghĩ nghĩ, hắn dùng ứng dụng note trên điện thoại, gõ "bọn chúng không phải người của Hoằng Hải" rồi đưa cho Hạ Duy xem.
Hạ Duy liếc mắt một cái, gật đầu, tiếp tục ngủ.
Thạch Sang "???"
Này không phải là xem không hiểu chứ?
Sao có thể bình tỉnh như vậy?
Hạ Duy hoàn toàn không để ý trên đầu Thạch Sang mọc ra cái dấu chấm hỏi. Hiện tại chạy đi cũng không phải cách, bọn họ sẽ không buông tha hắn đơn giản như vậy. Giờ là phải xem người muốn bắt hắn là ai.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Cùng lắm thì sau khi ngăn chặn xong, nửa đêm hắn lại khoác lên skin giới hạn đi tiêu trừ hậu hoạn.
Nửa giờ sau, Hạ Duy bị đưa đến ngoại thành.
Không ngoài dự liệu của Hạ Duy, lại là một cái nhà máy bị bỏ hoang.
Sau khi trở về nhất định phải khuyên lão cha giải quyết hết mấy cái công trường hoang vu này. Tốt nhất là sang bằng hoặc cải tạo rồi đưa vào sử dụng.
Xe vừa dừng lại Thạch Sang đã ra tay. Một quyền một cước triển ra, hai người trong xe không phải đối thủ của hắn.
Thế nhưng vừa mới mở cửa, Thạch Sang đã bị một cây súng chỉ thẳng vào đầu.
Này không phải súng điện Tô Ngọc Châu hay dùng, mà là súng thật, đạn thật.
Một phân cảnh xuất sắc, Hạ Duy thầm cảm thán. Hắn là lần đầu nhìn thấy súng lục, nhất thời kích động.
Kiếp trước từng đi lính hai năm, hắn cũng có cầm qua. Nhưng đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Loại súng kia có thể bắn vào bia tính điểm, còn loại súng này có thể bắn vào đầu, tính mạng.
Rất nhanh, Thạch Sang và Hạ Duy bị khống chế lại.
Nhìn thấy tay chân mình bị dây thừng trói mấy vòng, Hạ Duy có cảm giác rất an tâm. Nếu dùng dây xích sắt, vậy thì khó nóng chảy rồi.
Rất nhanh hai người bị đẩy vào trong nhà kho.
Một vị lão đại ngồi giữa, bên cạnh có hai kẻ vai vế thấp hơn ngồi kế bên, phía sau một đám đàn em tôm tép đứng chờ lệnh. Nhìn sơ qua thật là dọa người.
Lão đại thấy Thạch Sang, nhướng mày một cái. Người đàn em thân cận của gã lập tức hiểu ý, lấy ra một cái khăn có tẩm thuốc mê. Thạch Sang vùng vẫy một lúc rồi nằm xuống.
Hạ Duy chợt nghĩ đến thiết lập nhân vật của mình. Ăn chơi trác táng dựa trời, dựa đất, dựa cha mẹ, tuyệt đối không dựa vào bản thân. Hiện tại, tình huống này, nên thành tâm cầu nguyện?
"Mày... là thằng hại em tao b·ị b·ắt?" Lão đại hất hàm hỏi.
"Không hề, tôi có gặp em của anh bao giờ" Mặc kệ cái nồi này phải của hắn không, trước tiên phủ quyết đã.
"Mười ngày trước, khách sạn N"
Được gợi nhớ, hắn liền nghĩ ra tiền căn hậu quả, hình như đúng là nồi của hắn thật.
Lúc đó mới vừa xuyên qua, trong đầu còn mơ mơ màng màng. Lỡ nói mấy câu khiến người ta đập đầu vào cửa sổ, b·ị b·ắt mang đi.
"Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm rồi!"
Có điều, người bình thường ai lại đi thành thật nhận tội, còn là trước mặt một tên có vẻ như tựa hồ là bang chủ Hồng Hưng bang. Nhưng nơi này không phải Vịnh Đồng La, hắn cũng chẳng là Trần Hạo Nam.
Hình như kịch bản có chút không đúng.
Này là "Long Ngạo Thiên trở lại"
Tên lão đại trước mặt có vẻ như tựa hồ là pháo hôi có tên có tuổi, chỗ này là khu nhà máy bỏ hoang. Hắn, không phải Lâm Thiên.
Mà hắn là ai không quan trọng, quan trọng hắn phải dựng nên một cốt truyện đáng tin trong vài giây. Nhân vật chính trong truyện này phải là chính hắn, mà chính hắn, phải vô can.
"Hôm nó tôi thật sự uống rất say, có CEO của AG làm chứng. Xuân tiêu một khắc tôi còn không động tay động chân nổi, huống chi là hại em của anh b·ị b·ắt!"
"Ý mày là... Tao sai?"
"Không không, anh tìm đúng hướng rồi. Tuy tôi không làm được gì, nhưng tôi có thể thấy rõ toàn quá trình. Tôi có thể thuật lại hoàn toàn diễn biến sự việc, chỉ cần anh tha cho tôi con đường sống..."
Hạ Duy thấy mình không rảnh tiếp tục đối phó với mấy người ngày.
Đánh tôn tử tới gia gia, đánh ca ca tới họ hàng thân thích. Hết kẻ này lại kẻ khác, giống anh em hồ lô có dây có nhợ. Không biết chừng cuối cùng trong đám cậu dì chú bác bước ra người mà hiện tại hắn không chọc nổi.
Hại lão cha táng gia bại sản, ách~
Vậy thì phiền phức.
Tới lúc đó cha mẹ hắn lại vì cơm áo gạo tiền gây xích mích, suốt ngày khắc khẩu rồi dẫn tới l·y h·ôn.
Đừng hỏi tại sao hắn biết, chính là đã trải qua...
Vì thủ hộ hạnh phúc của cha mình, cũng như thủ hộ cái nhà này, hắn nên bớt làm ẩu.
Chủ yếu vì hắn cho rằng mình là một phản diện có tấm lòng lương thiện. Nếu tên lão đại này gặp phải cái gì Long Ngạo Thiên, tiên đế trở về đô thị, binh vương giải ngũ... Một cái tát liền xong việc.
"Vậy mày nói coi tại sao em tao b·ị b·ắt?"
"Trước khi trả lời câu này, tôi phải làm rõ một chuyện đã"
"Nói"
"Hai người là anh em ruột à?"
"Đúng vậy"
"Hai bác ở nhà mạnh khoẻ hết chứ?"
"..."
"Còn anh em gì khác không?"
"..."
"Anh lấy vợ chưa? Con mấy đứa? Trai hay gái?"
"..."
"Họ hàng đông đúc không? Thường xuyên giữ liên lạc hay thờ ơ lạnh nhạt?"
"..."