Chương 22: Long Ngạo Thiên đạp xe như gió mệt như chó
Ôn hương nhuyễn ngọc tự dưng lao tới, Hạ Duy không phản ứng kịp. Mấy chữ Tô Ngọc Châu thì thầm vào tai hắn, hắn chỉ cảm thấy nhột nhột, không nghe rõ.
Ý thức được bản thân còn nắm tay Tô Ngọc Uyên bên còn lại, Hạ Duy mau chóng tỉnh táo đứng lên.
Tô Ngọc Châu hơi nghi hoặc nhìn Hạ Duy, bị Hạ Duy trừng mắt một cái.
Nghĩ lại bản thân có hành động không ổn, Tô Ngọc Châu ngại ngùng cuối đầu. Trách nhỏ quá sốt ruột, không để ý hoàn cảnh. Sự xuất hiện của Lâm Thiên thật sự làm nhỏ hoảng hốt không biết nên thế nào mới phải.
Hạ Duy thấy mình vội đứng lên là phản ứng thái quá, vì vậy hắn đánh sang chuyện khác.
"Đàm Việt, mau tìm tới đây một chiếc xe đạp đua. Loại tốt nhất!"
"Dạ"
Đàm Việt không nghe kịp lời nói của Hạ Duy, nhưng vẫn theo bản năng gật đầu một cái. Mập Mạp bên cạnh thì biết rõ ràng, nhất là mức độ quan trọng của việc này. Vì vậy, Mập Mạp chủ động lôi kéo Đàm Việt luyên thuyên về nhân mạch rộng rãi của mình.
Mấy giây sau Đàm Việt và Mập Mạp đi mua xe. Hạ Duy không quan tâm lắm về Mập Mạp. Hắn quyết định, sau chuyện này, hắn sẽ không bao giờ tới đây thêm lần nào nữa.
Lần này gấp gáp làm bừa, nguy hiểm vẫn rất lớn. Sau khi Lâm Thiên thắng, chia tiền, ai đi đường nấy là tốt nhất.
Tránh khỏi nhân vật chính, tránh khỏi nhân vật phụ, tránh khỏi pháo hôi. Vững tin "sống an ổn, c·hết tại nhà".
---/---
Rất nhanh, Đàm Việt và Mập Mạp háo hức trở lại, mang theo một chiếc GIANT TCR ADV PRO TEAM DISC hơn 90 triệu.
Hạ Duy không ngờ một chiếc xe đạp trông cũng bình thường vậy mà mắc gấp 3 lần chiếc xe máy đời trước của hắn, âm thầm líu lưỡi.
Nhịn không được, hắn bước lại gần quan sát. Lại nhịn không được, hắn liền sờ sờ thử.
Qua hôm nay phải mua vài chiếc để trong nhà mới được!
Dù đã có siêu xe trăm tỉ cũng không ngăn được lòng yêu quý cái ngầu của hắn.
"Anh cứ yên tâm kiểm tra, người quen của tôi làm ăn rất uy tính, đảm bảo chất lượng!" Mập Mạp cười nói.
Thật ra Mập Mạp muốn tiếp cận Hạ Duy từ đầu, nhưng luôn không tìm được cơ hội. Dù sao Hạ Duy cũng là con trai độc nhất của thủ phú thành phố A. Rất đáng kết giao.
"Không yên tâm được" Hạ Duy nhàn nhạt nói "Vừa nãy tao còn tưởng mày là đàn em của Hoàng Khang đấy! Chiếc xe này mà có vấn đề khiến A Thiên xảy ra chuyện, tao tìm mày đầu tiên!"
Hừm, ngụy biện bằng câu này rất vừa vặn.
Lời là nói cho Lâm Thiên nghe.
Lọt vào tai Mập Mạp chẳng khác nào đang uy h·iếp làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh, vừa nãy còn nghĩ Lâm Thiên thắng thua cũng không ảnh hưởng đến mình. Giờ thì hắn thầm cầu nguyện cho Lâm Thiên không xảy ra bất trắc.
Dù sao, hắn nhìn không thấu Hạ Duy.
"Anh cứ đùa, Lâm ca mới là anh em của tôi" Mập Mạp gượng cười nói
Lâm Thiên thấy vậy cũng nói giúp Mập Mạp:
"Anh Duy, tôi tin Mập Mạp không phải người như vậy"
Hạ Duy khẽ gật đầu "Cũng tới giờ rồi, đi thôi"
Đám người cùng nhau rời khỏi phòng nghỉ, hướng về phía đường đua đi đến.
Hạ Duy, Chianti, Khương Đình, Thạch Sang một xe.
Tô Ngọc Châu và Tô Ngọc Uyên một xe.
Đàm Việt và Mập Mạp một xe.
Cuối cùng là Lâm Thiên cũng với chiếc xe đạp 90 triệu.
Bởi vì là thiên mệnh chi tử, xe đạp chạy theo siêu xe cũng không bị rớt lại phía sau.
.
.
.
.
.
Chỉ là hơi vất vả.
.
3 phút sau đã đến nơi, Đặng Hoàng Khang cùng đám đàn em và đám con ông cháu cha đã đến đông đủ náo nhiệt.
Còn có một người - Dương Xỏ. Dương Xỏ mang đến chiếc xe đã cải tạo của mình, yên lặng chờ đợi. Khi nhìn thấy đám người Hạ Duy, Dương Xỏ lập tức hớn hở chạy tới, nóng lòng thể hiện.
Hạ Duy chỉ phất tay một cái, Dương Xỏ đã bị Đàm Việt mang đi.
Đưa mắt ra hiệu Lâm Thiên mang xe đạp xuống đường đua, Hạ Duy nhàn nhã đi vào đài quan sát.
Đám người xem dưới đường đua thấy cảnh Lâm Thiên dắt xe đạp đã lập tức nổ tung nồi!
Nhất là đám con ông cháu cha ngày thường không có việc gì làm thường xuyên tìm trò vui là kích động nhất.
Thật ra con ông cháu cha rất ít khi trở thành đám ăn không ngồi rồi. Vì họ có được hoàn cảnh giáo dục tốt nhất ngay từ nhỏ, cha mẹ của họ đôi khi nghiêm khắc hơn cha mẹ bình thường rất nhiều. Bọn họ thường bị các áp lực như học tập, so sánh, thừa kế... Bắt buộc phải nỗ lực gấp bội người bình thường.
Sở dĩ ở đây nhiều đứa trẻ hư hỏng như vậy hoàn toàn là do cốt truyện quy định.
"Trời trời, lấy chiếc xe đạp ra đây làm gì? Không lẽ định dùng xe đạp để chạy đua à???"
"Không thể nào, không thể nào. Chẳng lẽ có người cho rằng xe đạp có thể thắng xe đua a?"
"Anh Duy thật biết chơi. Lấy xe đạp đua với Bugatti của anh Khang! Anh Duy mãi là huyền thoại!!!"
"Anh Duy lớn gan quá, anh ấy không sợ thua tiền hay sao?"
"Đừng nói bừa, người như anh Duy còn sợ thua tiền à?"
"Nghe nói họ cược đến 10 triệu lận!"
"???"
"USD"
"Má ơi"
"Ê, chỉ có mình tôi để ý đến người chạy xe đạp kia à?"
"Đúng vậy!"
"..."
"Nói đi cũng phải nói lại, người này trông không giống dân chuyên nghiệp cho lắm! Hình như hôm trước làm phục vụ, bị khách tạc một ly rượu!"
"Nhớ rồi, nhớ rồi. Sau đó người khách kia bị bẻ gãy tay!"
"Oa, tàn nhẫn vậy à"
"Này không phải anh Duy mời tới để bẽ gãy tay anh Khang chứ?"
"..."
"..."
"..."
Lúc này, Lâm Thiên bỏ ngoài tai tất cả những lời nghị luận bậy bạ, kiên định nhìn về phía trước. Bên cạch hắn không xa là chiếc Bugatti của Đặng Hoàng Khang. Lần này, Đặng Hoàng Khang tự mình ra trận.
Thấy Lâm Thiên, Đặng Hoàng Khang lập tức giơ ngón giữa. Lâm Thiên đáp lại bằng nụ cười nửa miệng.
Trào phúng tràn ra màn hình.
Cùng lúc, ở đài quan sát, Hạ Duy đã bắt đầu suy nghĩ khi kiếm được tiền nên dùng như thế nào.
Là thuê người dọn dẹp Đặng Hoàng Khang, hay thuê người dọn dẹp Đặng Hoàng Khang đây?
Dù sao để lại cũng là mối hoạ.
Nhưng mà theo cốt truyện, khả năng Đặng Hoàng Khang thuộc phe Lâm Thiên rất lớn. Nếu bây giờ ra tay, nhỡ Đặng Hoàng Khang mà chạy thoát được, vậy thì rất rắc rối.
Lúc đó bị rơi vào thế phản diện, kết cục chỉ có một c·ái c·hết.
Theo tiếng súng vang, 12 chiếc xe trên đường đua đã tăng tốc lao vụt đi. Chỉ có xe của Lâm Thiên bị rơi lại phía sau.
Dù Lâm Thiên có năng lực thế nào cũng phải nể mặt quy tắc vật lý một ít.
Không lâu sau đó, xe của Lâm Thiên bắt đầu tăng tốc, từ 20km/h dần dần bay lên 90km/h, đến 100km/h, 190km/h... Đã vượt qua 200 km/h, bắt đầu cùng một vận tốc với Đặng Hoàng Khang.
Nhanh như một cơn gió!
Không hổ là nam chính!
Mà trạng thái thật sự của Lâm Thiên lúc này không ổn định như trên màn hình mà Hạ Duy nhìn thấy. Hắn đang không ngừng phá vỡ cực hạn của mình!
Khống Thiên quyết liên tục vận chuyển để chữa thương cho những mạch máu bị nứt vỡ, dây chằn bị co rút do vận động liên tục, nhãn cầu bị tổn thương do lực cản của không khí...
Lâm Thiên biết rõ, một khi Khống Thiên quyết ngừng lại, hắn sẽ c·hết ở chỗ này!
Hắn là người chú định sẽ trở thành cường giả, hắn không cho phép mình từ bỏ vì bất cứ điều gì được!
Hắn phải cho Đặng Hoàng Khang thấy, thực lực của hắn, không, thể, nghi, ngờ!!!
Nhẹ gầm lên một tiếng, Lâm Thiên lao về phía trước. Bất chấp tất cả, lợi dụng khúc cua, vượt qua Bugatti Bolide!
Đặng Hoàng Khang nhìn thấy một bóng người đạp xe phất cái đã qua mặt mình, trong lòng dậy sóng! Vừa kinh hãi vừa lo lắng không sao tả siết.
Bất giác, Đặng Hoàng Khang lâm vào hoài nghi, có phải chính mình đã bị mù rồi mới để Hạ Duy hớt tay trên. Lâm Thiên vốn là đến để hỗ trợ cho chính mình a! Vì cái gì chính mình phải chịu nỗi nghẹn uất này!?