Chương 16: Một tên béo và một lão già
Đang đắm chìm hăng say trong việc tu luyện, đột nhiên chiếc điện thoại Nokia của Lâm Thiên reo lên. Xem tên người gọi, là Mập Mạp!
Giả thiết cho Tô Ngọc Châu một bảng đánh giá chỉ số thông minh của tất cả nhân vật trong thế giới này, nhỏ chắc chắn sẽ viết hai chữ "Mập Mạp" lên đầu bảng.
Đánh giá của Tô Ngọc Châu là:
[Xuất thân bình thường, ngoại hình phổ thông, không có thiên phú. Vẻ ngoài phúc hậu cộng với kỹ năng giao tiếp đỉnh cấp khiến cho ai cũng cảm thấy hắn ngây thơ vô hại. Đến mức mỗi lần nghĩ tới hắn, không ai nhớ được tên thật, chỉ có thể gọi là Mập Mạp mà thôi.
Thực tế, còn chưa biết được.
Thứ Mập Mạp thu hoạch được sau mỗi sự kiện lại không thua không kém Lâm Thiên. Thậm chí có vài chi tiết cho thấy Lâm Thiên hoàn toàn bị lợi dụng mà không hề hay biết.
Có những trận chiến Lâm Thiên đánh nhau bán sống bán c·hết. Mập Mạp chỉ cần tìm một địa điểm an toàn rồi núp, sau đó giúp Lâm Thiên quét dọn chiến trường, thu chiến lợi phẩm.]
"Alo" Lâm Thiên bắt máy
"Lâm huynh, Lâm ca, Lâm đại thần... Cứu mạng a!!!" Bên kia truyền tới giọng nói kích động nghẹn ngào của Mập Mạp.
"Có chuyện gì?"
"Mở cửa đi, tôi có mang bữa tối đến, chúng ta vừa ăn vừa nói!" Nghe được giọng của Lâm Thiên, Mập Mạp như được tiêm vào một mũi thuốc an thần. Lời nói cũng có trật tự hơn.
Lâm Thiên không nghĩ nhiều, lập tức đi mở cửa. Hắn và Mập Mạp mới vừa quen biết không lâu. Khi đó, Mập Mạp nhìn thấy hắn đánh bại một đám lưu manh muốn giở trò với một cô gái xinh đẹp, lập tức nhận hắn là huynh đệ. Bình thường cũng hay chiếu cố hắn.
Ngay cả căn phòng trọ đầy đủ tiện nghi này cũng là Mập Mạp nhờ mối quan hệ giúp hắn thuê tới.
Vì vậy, nếu có thể giúp đỡ Mập Mạp cái gì đó, hắn sẽ tận lực giúp đỡ.
---/---
Hôm nay là một ngày đẹp trời, Hạ Duy cảm thấy bản thân mình phải làm chút gì đó.
Làm việc à? Đùa, hắn là một lập trình viên, vào TnGGroup ngồi ghế giám đốc để tăng tốc độ phá sản à?
Hắn tự biết lấy mình cân lượng bao nhiêu.
Hơn nữa, dù có cố gắng thế nào, đến đại kết cục không phải cũng vì một câu "Trời lạnh rồi, cho Trần gia phá sản đi" của nam chính mà đổ bể hết sao. Cố gắng là gì? Đời này cố gắng không có ý nghĩa! Phải, tiền cũng không có ý nghĩa.
Con trai duy nhất của thủ phú thành phố A chính là tùy hứng như vậy!
"Anh Duy, đến rồi!" Giọng nói hào hứng của Đàm Việt vang lên.
Hạ Duy cảm thấy thời tiết đẹp, muốn lấy chiếc xe Ferrari XXX trong truyền thuyết ra chạy thử.
Nhớ lại khoảnh khắc vừa mở gara ra, hắn đã tưởng chừng như mình đi lạc vào triển lãm xe. Tất cả tầm 30 chiếc, nhãn hiệu nào cũng là xa hoa quý giá. Có những tên và kiểu dáng hắn chưa từng biết đến bao giờ.
Trong một dãy Ferrari từ 1X đến 13X, hắn chọn chiếc 3X mà trước đó Đàm Việt có nhắc đến. Nghe Đàm Việt nói, hẳn là mấy ngày sau hắn sẽ dùng chiếc này để đua.
Trong quá khứ thành tích của hắn bao nhiêu giây một lap hắn không biết, nhưng hiện tại hắn là dùng vận tốc 65km/h để duy chuyển.
Biết sao được, bị xe tông, có chút sợ.
Lên đường đua là không thể nào. Mời tay đua chuyên nghiệp để làm gì, hắn ngồi chơi xơi nước là được rồi.
Nhưng mà có xe xịn nhất định phải chạy thử.
Này không phải hắn đua đòi, thề! Hắn chỉ muốn làm cái thực nghiệm so sánh độ thoải mái của việc một tay lái Ferrari và một tay lướt tik tok. Hừm, lý do này rất chính đáng!
Nghĩ là làm ngay, hắn và đám người Chianti theo Đàm Việt đến một đoạn đường vắng giáp ranh tỉnh C.
Chọn nơi này có 3 lý do.
Một là, hắn không muốn chạy đường ở trường đua, tốc độ quá chậm nhìn khó chịu, tốc độ nhanh, không khống chế được. Hắn không phải nhân vật chính, trật tay trật chân phải thật sự nằm 3 4 tháng.
Hai là, hắn muốn trải nghiệm cảm giác chân thực. Tận hưởng cảm giác tham gia giao thông.
Ba là, hôm nay trời đẹp a.
Mới vừa định lên xe thể hiện một loạt thao tác liền mạch vừa học được trên mạng xã hội. Không ngờ Chianti đột nhiên lên tiếng:
"Phía trước có người!"
Hạ Duy trừng mắt cố điều tiết tiêu cự để xem xem là ai ngăn cản hắn làm thí nghiệm. Thế nhưng hắn nhìn không tới. Chỉ thấy một bóng người nho nhỏ chầm chậm chạy xe ba gác hướng về phía hắn.
Nhìn mấy giây, hắn đột nhiên thấy nhớ ông nội mình.
Trong ấn tượng của Hạ Duy, ông nội hắn là một lão già cố chấp. Ông ấy xem thường tất cả mọi người trên đời này, trừ Bác, trừ chiến hữu.
Ông xem thường cả hắn lẫn ba hắn. Ông luôn miệng nói "Bọn mày sống quá dễ dàng, bọn mày không chịu khổ được, bọn mày về thời của tao là không sống nổi..."
Cha hắn thường khuyên ông ở nhà hưởng phúc, nhưng ông chẳng bao giờ đồng ý. Thỉnh thoảng ông mang chiếc xe ba gác của mình đi sửa rồi chạy cùng làng cuối xóm vận chuyển đồ đạc kiếm tiền.
Bóng người trước mặt Hạ Duy dần dần hiện ra, tiếng xe ba gác cũ kỹ đùng đùng xèng xèng đinh tai nhứt óc.
Triệu Đồ Sơn đã thấy mấy chiếc siêu xe từ xa. Ông chậc lưỡi chửi bọn người Hạ Duy một câu "không lo học hành đàng hoàng" rồi cũng không quan tâm.
Đột nhiên điện thoại của Triệu Đồ Sơn vang lên, bất đắc dĩ, ông phải dừng xe lại. Đưa tay vào túi đệm mò một lúc lâu mới tìm thấy được một cái nokia đời cũ. Khi ông vừa lấy ra được, tiếng chuông đã im bặt.
Hình như đối phương rất hiểu ý ông, rất nhanh đã gọi lại lần nữa.
"Alo!" Triệu Đồ Sơn lớn tiếng nói, bởi vì có chút lãng tai nhẹ, nên ông dùng giọng điệu rất lớn, sợ bên kia không nghe được.
Bên kia truyền đến tiếng một người đàn ông trung niên nhiệt tình chào hỏi. Triệu Đồ Sơn nhận ra người gọi tới, cười ha hả nói:
"Tôi vừa mới chạy vào địa phận thành phố A
Không cần đón, đón đón cái gì. Tôi có địa chỉ. Tôi có thể giao hàng tận nơi!
Biết rồi, tôi có viết trên giấy mà! Không có quên...
Bị lãng tai chứ không có bị mù đường. Mấy người yên tâm đi..."
Bên này, Hạ Duy chống cằm nhìn chiếc ba gác dừng ở xa xa, im lặng không nói.
Đàm Việt thấy vậy tưởng Hạ Duy không vui vì phải chờ đợi, chỉ số thông minh nhảy lên, nhanh như thỏ chạy bộ về phía Triệu Đồ Sơn.
Chianti thấy vậy hơi nhíu mày, ra hiệu bảo Thạch Sang đi theo. Thạch Sang vừa đứng lên, Chianti bổng dưng đổi ý, nói:
"Thạch Sang ở lại bảo vệ Hạ Duy. Tôi và Khương Đình đi một lát!"
Dứt lời, cô mang Khương Đình đi theo Đàm Việt.
"Ông già, đi lẹ lẹ qua đi! Bọn tôi còn thử xe nữa!" Đàm Việt hất hàm quát lên. Đặc trưng của một tên đàn em phe phản diện thể hiện rõ rõ ràng ràng.
Đàm Việt không hề hay biết, phía sau hắn, Chianti vừa nhìn thấy mặt Triệu Đồ Sơn đã sợ đến mồ hôi đầy đầu.
Cô từng may mắn được biết đến một cái biệt hiệu - ông Đồ Sơn. Chỉ có thể dùng hai từ "khủng kh·iếp" để hình dung người mang cái danh hiệu này.
Triệu Đồ Sơn nhìn biểu cảm cứng ngắc của Chianti liền biết Chianti từng biết đến mình. Thấy cô định nói gì đó, ông không quan tâm phất tay một cái, cả người Chianti như bị định hình, không thể cử động dù chỉ là một cái chớp mắt.
Ông cười như không cười nhìn Đàm Việt, hắn ngẩn đầu 160 độ một cách vô cùng hống hách.
Đàm Việt không biết gì cả, chỉ ẩn ẩn cảm giác được Chianti theo sau mình, trong lòng mừng thầm. Hắn tưởng đây là lệnh của Hạ Duy, vì vậy khí thế tăng vọt quát:
"Nhìn gì mà nhìn, không thấy siêu xe của bọn tôi à? Lạng quạng đụng bay ông bây giờ!"
Chianti "..."
Người đã tê rần, không nằm trong đại từ nhân xưng 'bọn tôi' ok?
"Già cả rồi thì ở nhà đi, ra đường lung tung làm gì!"
Chianti "..."
Mẹ nó, tự tìm đường c·hết không thể sống. Cái tên ngu ngốc này không biết nhìn tình hình à. Không cảm thấy cái gì sai sai à? Cô bị định trụ cmnr, đm. Ông ta không phải người bình thường!
Ông ta là tấm ván sắt đó trời ơi, đừng đá nữa.
Đàm Việt "Ông có nghe tôi nói gì không đó! Mau mang chiếc xe rách nát này cút đi!!!"
"..."