Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 184




Đường lão nhị cũng không được gặp ba mẹ lần cuối, Đường Dịch mang theo tin tức thân kỳ trở về, anh ta phải nhanh chóng quay về nói chuyện với bố mẹ để tìm cách đến văn phòng công chứng giúp Đường Văn Văn lấy được tài sản thừa kế, càng nhanh càng tốt.

Diệp Tuyền vỗ vỗ Đại Kim nói: "Đưa bọn họ lên lầu."

Cả nhà bị Đường Dịch đánh thức lúc nửa đêm, sốc đến mức còn nghi ngờ anh ta ra ngoài một chuyến đầu óc bị làm sao nói vớ nói vẩn, rất lâu sau mới tin rằng mọi thứ đều là sự thật. Đường Lão Nhi tức giận muốn mua vé về quê liều mạng với Đường lão đại, cuối cùng nghĩ đến ba mẹ và Đường Văn Văn nên đành ở lại. Đường Văn Văn và ông bà nội ở quán ăn tối trên lầu, dựa vào người bà nội Đường, vốn đang trò chuyện lại bị bà nội vỗ về dỗ ngủ, chẳng biết ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Bà nội Đường vỗ thêm một lúc nữa, thấy Đường Văn Văn đã ngủ say mới thu tay lại.

Bà nhìn cô gái hơi cuộn tròn dựa vào mình, quay lại thì thâm với chồng: "Bao nhiêu năm rồi, bé con vẫn giống y như khi còn bé. Mấy hôm nay đi theo thấy con bé ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không yên, tôi quả thực rất lo lắng.

Ông nội Đường nhớ đến quyết tâm đi tìm công lý cho bọn họ của Đường Văn Văn, không khỏi thở dài: "Văn Văn đã lớn rồi."

"Đúng vậy." Bà Đường ôm Đường Văn Văn đang ngủ say vào giường. Đường Dịch và Đường Văn Văn không kịp về quê hương nên Cục Giám sát đã trực tiếp liên lạc với đồn cảnh sát ở quê của Đường Văn Văn để về làng đón người, hai linh hồn tạm thời ở lại quán ăn tối.

Khi đồn cảnh sát gần nhất tới trong thôn, Đường lão đại vẫn đang đánh bài. Cảnh sát bắt giữ Đường lão đại, vừa vén tay áo ông ta lên đã thấy vài vết cào mờ còn chưa lành hẳn. Viên cảnh sát kỳ cựu từng xử lý các vụ án g.i.ế.c người vừa nhìn thoáng qua đã biết đây là dấu vết bị người bên dưới cào vào trong lúc giằng co.

Đường lão đại chỉ hoảng sợ một lát rồi thôi, khi được hỏi mười ngày trước ông đang làm gì, ông ta liền nói như không có chuyện gì xảy ra, chỉ chơi bài với người này người nọ. Có lẽ trong mắt ông ta, qua mười ngày rồi, t.h.i t.h.ể đã bị thiêu rụi, cho dù có người đến kiểm tra cũng không phát hiện được gì, ông ta hoàn toàn có thể yên tâm thoát thân.

Trong thôn cũng chỉ có một số người vô công rồi nghề ăn chơi đàn đúm, hôm nay cũng là mấy người họ chơi bài với nhau. Cảnh sát lại đi hỏi những người khác tìm thêm manh mối.

Chuyện xảy ra mười ngày trước nên vẫn nhớ rõ ràng, mấy người đánh bài nhớ lại thời gian, sau khi đối chiếu quả thực có điều bất thường.

Bọn họ uống rượu đánh bài đến tận sáng sớm, lúc đó Đường lão đại hết tiền nên về nhà lấy, nói là sẽ quay lại chơi tiếp nhưng mãi không thấy đâu. Đến khi nhóm người chơi bài ngủ dậy thì nghe tin cha mẹ Đường gia đã không còn nữa, việc Đường lão đại không quay lại cũng là điều dễ hiểu.

Mấy người đánh bài trước đó chỉ nghĩ rằng ông ta say rượu nên ngủ quên bên đường, cũng không nghĩ ngợi gì thêm, nhưng khi cảnh sát đến bắt, bị tra hỏi vài câu, bọn họ mới sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Được lắm, đến cha mẹ còn dám giết, biết đâu một ngày nào đó bọn họ chọc giận ông ta, ông ta cũng g.i.ế.c luôn bọn họ thì sao. Mấy người chơi bài vốn uống rượu giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, nhớ được gì nói ra hết, chỉ thiếu nước mình đi vệ sinh mấy lần cũng khai thôi. Nếu suy nghĩ kỹ, từ lúc rời đi đến lúc xảy ra chuyện bất ngờ ở nhà họ Đường, Đường lão đại hoàn toàn có đủ thời gian để phạm tội.

Sau khi nhận được tin tức từ Cục Giám sát thì trời cũng không còn sớm, rạng sáng ngày hôm sau, những người chơi bài nhanh chóng dẫn cảnh sát đến bao vây nhà ông bà nội Đường, đi từng nhà hỏi thăm hàng xóm xem mấy hôm trước họ có nghe thấy điều gì kỳ lạ không.

Vừa hỏi, đã hỏi ra vấn đề.

Mười ngày trước, có người sáng sớm cảm thấy không khỏe, không đi ra đồng nữa, nghe thấy trong phòng Đường lão đại cách đó không xa có tiếng ầm ï. Mùa hè ở nông thôn, cửa sân khóa kín, cửa trước và cửa sau nhà đều mở để thông gió, tiếng động lớn nghe được rất rõ ràng. Anh ta nghe thấy Đường lão đại mắng cha mẹ mình thiên vị, nhưng đây không phải ngày đầu tiên Đường lão đại phàn nàn chuyện này chuyện nọ nên anh ta cũng không quan tâm lắm. Sau này, khi ông bà Đường gia qua đời, mọi người trong thôn đến giúp đỡ, anh ta cũng tới xem, nghĩ rằng chắc là sáng nay Đường lão đại nói năng mất dạy nên khiến cha mẹ tức chết, nếu không tại sao hai ông bà lại cùng nhau đi? Có nhân chứng chứng minh Đường lão đại vê nhà từng xảy ra tranh cãi, hoàn toàn phù hợp với nội dung báo cáo Cục Giám sát quản lý gửi về, vê cơ bản là không còn nghỉ ngờ gì nữa.

Đường lão đại vẫn đang bị còng tay ở túp lêu gân đó để thẩm vấn, ông ta khá tự tin, trên môi nở nụ cười ngượng ngùng như không biết chuyện gì đang xảy ra, hỏi tại sao lại bị bắt.

Cảnh sát nhận được thông báo xong cười lạnh một tiếng: "Cha mẹ ông c.h.ế.t không nhắm mắt, tự mình tới trình báo rằng ông đã g.i.ế.c bọn họ." Mặc dù một số cảnh sát cũng tỏ ra bán tín bán nghi, nhưng từ những thông tin thu thập được trong thôn, quả thực cái c.h.ế.t của ông bà Đường có gì đó mờ ám, dùng cái này để đánh lừa Đường lão đại cũng không sao.

Đường lão đại nổi cơn thịnh nộ, kỹ năng diễn xuất tệ hại lập tức lật lọng, nhìn trái nhìn phải như thể nhìn thấy ma thật, cảnh cáo mấy lão già không được tới gần.

Mấy ngày nay sau khi g.i.ế.c người, ông ta cũng lo lắng ma quỷ tới đòi mạng, chuyện xảy ra khi ném bát đi khiến ông ta càng lo lắng hơn.

"Ông đây có thể g.i.ế.c mấy người một lần, cũng có thể g.i.ế.c các người lần thứ hai!"

Trước khi cảnh sát kịp thẩm vấn cẩn thận, Đường lão đại đã tự khai. Vụ việc khá đơn giản, nhưng cũng khá éo le. Mọi người trong làng biết chuyện việc đều cảm thấy bất an, chỉ thiếu nước nói với cảnh sát tới điều tra, phải nhanh chóng bắt giữ kẻ gây tai họa này đi.

Khi Lộ Băng vội vã đến quán ăn khuya vào sáng hôm sau, manh mối về vụ án Đường lão đại g.i.ế.c người đã được tiết lộ, chỉ cần làm thủ tục và chờ tòa tuyên án nữa thôi.

Ông nội Đường lo lắng hỏi: "Còn việc xem xét chính trị thì sao——" Lộ Băng bất đắc dĩ trả lời: " Tôi sẽ xem xét tình trạng báo án của Đường Văn Văn cùng với tình trạng nuôi dưỡng thực tế của ông bà, ảnh hưởng sẽ không đáng kể."

"Vậy thì quá tốt rồi. Sĩ quan, cô ăn cơm chưa? Lại đây ăn đi." Bà nội Đường mỉm cười chào đón, không quan tâm lắm đến việc sau này của Đường lão đại. Bà gắp một đũa tiết canh cho cháu gái: "Nhìn mặt cháu gầy gò như vậy, cháu phải bồi bổ vào, ăn nhiều một chút."

Có một kiểu gầy gọi là người nhà cho rằng bạn gầy, đặc biệt là Đường Văn Văn, cô ấy thực sự rất nhỏ gây, quả thực cần bổ sung thêm dưỡng chất. Quay lại nhìn thấy cậu con trai thứ hai và cháu trai đang ngồi ở bàn, bà nội Đường liếc nhìn bọn họ rồi nói: "Các con đang nhìn gì thế? Mau ăn đi. Vé Tiểu Dịch mua là buổi chiêu đúng không? Không phải cháu nói còn phải bắt xe về nhà tìm phòng công chứng sao?"

Bà nội Đường thản nhiên nói chuyện, Đường lão nhị nhất thời ngơ ngác, cảm giác như mẹ mình chưa từng rời đi, rằng đây chỉ là một buổi sáng bình thường nào đó như bao buổi khác mà thôi.

Người dân trong làng ăn sáng rất chắc bụng, nếu không thì sẽ không đủ sức để làm lụng cả ngày trời. Sau khi hai hồn ma xuống, Diệp Tuyền theo thói quen ăn uống ngày xưa của bọn họ liền làm một bữa bột huyết heo. Đậu hủ huyết tươi có là ngon nhất, cho vào bún đã nấu chín và thêm củ cải thái hạt lựu, miếng ngon nhất là khi khi vừa bắc nồi ra còn sôi nóng hầm hập. Tiết lợn mềm như bánh pudding, tan trong miệng, nước súp có vị cay rát, ăn vào đổ mồ hôi xong là tỉnh táo cả ngày.

Đường Dịch không ngờ rằng việc đầu tiên anh ta làm khi đưa bố mẹ về đây không phải là ôm nhau khóc mà là an ổn một bữa thật no.

Lộ Băng thông báo kế hoạch cho bọn họ xong chuẩn bị đi, nhưng thấy bọn họ ăn ngon như thế liền không biết xấu hổ mà xin thêm một phần nữa.

"Quán ăn vặt buổi sáng có mở cửa không?" Nhìn thấy hai nhóm người từ sáng sớm đã đến quán ăn vặt, hàng xóm không khỏi thò đầu qua hỏi Diệp Tuyền xem có bán sáng không.

Diệp Tuyền chỉ tạm thời nhúng tay vào việc làm ăn, biết rõ nếu trả lời thì sau này sẽ không được yên, lập tức từ chối: "Không có nhiều."

Hàng xóm khá tiếc nuối, ngửi một lúc lâu mới quay lại chạy ra chợ, mua thêm tiết vịt, tiết lợn về rồi tự nấu ăn.

Đường Văn Văn ôm bát ăn rất chậm, cô ấy ước gì có thể kéo dài vô tận thời gian dùng bữa cùng ông bà, nhưng cô ấy không thể làm được. Nhìn thấy ông bà đã bỏ đũa xuống, hai mắt Đường Văn Văn lại đột nhiên đỏ lên: "Bây giờ phải đi sao?"

Sáng nay làm bột huyết heo, Đường Văn Văn đã có cảm giác như vậy. Lần đầu tiên cô ấy rời nhà đi học, bà nội đã luộc trứng gà, g.i.ế.c một con vịt để làm cho cô ấy bát bột huyết vịt thay cho bột huyết lợn. Sau này dường như đã thành thói quen, lúc học cấp 2 cô lại ăn một lần, trước khi vào trường dạy nghề cũng vậy.

Trong làng hiếm khi làm bột huyết lợn, hầu hết là g.i.ế.c heo vào dịp Tết Nguyên Đán, mọi người đều chia nhau vài hũ huyết, vào những ngày đó, tiết canh, tiết lợn gì đó đều được làm rất sôi nổi.

Bình thường không nỡ g.i.ế.c heo nhưng lại có thể g.i.ế.c gà, vịt để ăn. Đường Văn Văn ở nhà ăn bột tiết vịt, không ngon bằng quán ăn vặt đêm khuya nhưng do bà nội làm nên vẫn thấy rất tuyệt vời.