Chú chó Bắc Mỹ được mang ra hết nhìn đông tới nhìn tây, khi nó trông thấy cô gái đứng tại cửa ra vào thì đột nhiên kêu lên.
"Ngôi sao!" Hai mắt cô gái tỏa sáng.
Chú chó Bắc Mỹ uốn éo, giãy giụa muốn ra khỏi lồng n.g.ự.c Đinh Hinh, một cái chân bị băng gạc bao kín giơ đến, nhảy đến bên chân cô gái. Nó nỗ lực ngẩng đầu, lộ ra chiếc vòng cổ trên cổ của bản thân khi nó bị mang đi.
Không thấy tấm biển trên vòng cổ, nhưng trái lại, bên trong khắc một dòng chữ cùng với con số mờ mờ hoàn toàn chính xác, giống như đúc với lời cô gái nói.
Nó mất tích mới được thời gian ngắn, bình thường không có ai tới viện cứu trợ, nhóm người Bách Vị Xuyên Thiêu chỉ tùy tiện sửa lại một chút, không lấy xuống tất cả dấu vết.
Cô gái ôm nó, không dám đụng vào cái chân què bị băng bó kín kia, cô ấy không nhịn được khóc lên: "Ngôi sao, thật sự là ngôi sao của tôi..."
Sự vui sướng khi mất đi rồi lại có được làm cho cô ấy khóc đến nỗi không dừng được, nhớ tới nội dung ngược đãi chó mèo mà mình nhìn thấy bên trên hot search, suýt chút là không tìm lại được chú chó nhỏ của mình, cô gái nghiến răng nghiến lợi, lại muốn khóc.
Diệp Tuyền lái xe đứng ở cách đó không xa, quét tài khoản quyên góp tiền ở nơi mới sắp xếp, cô chuyển một khoản tiên, ghi chú là chỉ phí cho y tế.
Trên ghế sau xe, nhóm động vật nhỏ dùng chơi đùa, cùng Đại Kim dán mặt vào cửa sau xe, chúng nó nhìn không nháy mắt vào mọi thứ trong kho hàng.
Chúng nó thậm chí còn không biết tại sao mình phải nhìn nơi này, chỉ làm theo bản năng ngây thơ, chỉ là chúng nó có cảm giác tất cả mọi thứ rất hấp dẫn chúng nó.
Đúng vậy... Chuyện làm cho chó mèo vui vẻ.
Nhìn chú chỏ nhỏ bổ nhào vào trong n.g.ự.c chủ nhân, Đại Kim nghiêng đầu một chút, nhếch môi, giống như là đang mỉm cười.
Diệp Tuyên nhìn nhóm động vật nhỏ ở chỗ ngồi phía sau, cô cười cười.
Khi bản thân Đại Kim còn sống không thể trở về bên cạnh người thân, chỉ có thể làm được chuyện mình có thể làm cuối cùng, làm việc hết mình bảo vệ tốt cho Chủ Nhân nhỏ. Dựa vào cố gắng của nó, giúp càng nhiều nhóm động vật nhỏ trở lại bên người thân, có lẽ cũng là hi vọng của nó.
Trước điểm sắp xếp, chờ đến khi cảm xúc của cô gái và chú chỏ nhỏ đều bình tĩnh trở lại, Đinh Hinh mới mở miệng: "Xin phép hỏi một chút, gân nhà của cô có người nào nuôi vịt không?”
"Không có... À chờ một chút, gần nhà tôi có một cái công viên, trong hồ nước ở công viên có nuôi một đám vịt, Ngôi sao rất thích đến đó chơi." Chủ nhân Ngôi sao không hiểu cho lắm: "Sao vậy?"
"Không, tôi chỉ tò mò thôi."
Đinh Hinh lật sổ ghi chép ra, viết một câu dưới số 37.
Ngoại trừ ghi chú muốn tìm lại chủ nhân, đằng sau ghi chú do Đại Kim cung cấp, còn viết "Chủ nhân là một cô gái trẻ tuổi, gần nhà có vịt". Trước mắt tìm được chủ nhân của hai thú cưng, ghi chú đều khớp với tin tức của họ.
Đinh Hinh vừa ngạc nhiên vừa xúc động phát hiện, Đại Kim nói đều đúng hết.
Đại Kim giao tiếp mang lại tin tức, vì để tìm chủ nhân, khi thẩm tra đối chiếu để tìm người phân biệt thật giả có tác dụng rất lớn.
Đáng tiếc quên hỏi bà chủ Diệp, rốt cuộc là ai gửi nuôi chú chó này... Chú chó này cũng quá thông minh rồi.
Đinh Hinh lơ đãng chỉ trong một cái chớp mắt, rất nhanh đã trở lại bận rộn.
Người đến tìm thú cưng, cùng với chủ nhân chờ đợi tìm nhóm động vật nhỏ, không chắc chắn sẽ nhận được kết cục hoàn hảo.
Đinh Hinh và nhóm bác sĩ thú y ở điểm sắp xếp còn có một phần ghi chép đặc biệt, đó là video quay lại thời gian tốt đẹp của nhóm thú cưng bị trộm đi, tổng hợp lại từ những vidoe deo đến từ sở cảnh sát truy tìm được chỉnh sửa lại.
Trong video, mỗi một con thú cưng đều được yêu thương, nhưng càng vui vẻ, thì người nhìn video lại càng khổ sở.
Người tìm đến nơi sắp xếp từ hot search, không tìm thấy thú cưng nhà mình bị mất đi trong những tấm ảnh được công bố. Nhưng mà bọn họ vẫn tiếp tục tìm kiếm thú cưng bị mất của nhà mình, không chịu từ bỏ chút hi vọng nào.
Bọn họ mang ảnh chụp tới, cùng đối chiếu với ảnh chụp mà sở cảnh sát cho. Đinh Hinh chỉ có thể thông báo với bọn họ tin xấu này.
Nhóm người ngược đãi động vật có hành động trải rộng khắp toàn tỉnh, còn có người trộm được thú cưng từ nơi xa. Chủ nhân của bọn chúng lặn lội đường xa đi tìm đến, lại chỉ lấy được kết quả như vậy, tức giận phát khóc tại chỗ.
Đinh Hinh nhìn bọn họ, trong lòng cô ấy có cảm giác rất khó chịu.
Trên chiếc xe rời đi, có một con mèo giống như cảm giác được cái gì, nó nhảy bịch vào trong cốp sau, mặt dán lên cửa sổ xe bằng kính trong suốt lộ ra phía sau, nhìn về phía sau, chính nó cũng không biết đang nhìn cái gì.
Đại Kim nhẹ nhàng nhảy qua, ngoạm con mèo, trở lại chỗ ngồi phía sau.
"Đi thôi." Diệp Tuyền không dừng lại quá lâu, cô đạp xuống chân ga, lái xe hướng về cầu vượt sông lớn, về Cửa hàng Quán ăn khuya.
Sau lưng Diệp Tuyền, tiếng khóc dần dần ngừng lại.
Chủ nhân không thể tìm lại được thú cưng, có được kết quả thì cắn răng nghiến lợi rời đi, góp một viên gạch vào ngọn lửa dư luận trên mạng.
Nơi sắp xếp tiếp đón một khách mới đến thăm, Đinh Hinh theo thói quen hỏi là tìm con ch.ó mèo nào, Dã Hạc lắc tay: "Tôi vừa nhìn thấy chuyện này, muốn hỏi một chút xem các người còn thiếu cái gì, tôi có thể góp tiên để mua một chút."
Dã Hạc mới đi từ nghĩa trang của cha mẹ nhà mình trở về, khi đi qua Thành phố Thanh Giang phát hiện còn sớm, Cửa hàng Quán ăn khuya còn chưa mở cửa.
Vừa hay anh ta nhìn thấy hot search ở thành phố Giang Dương sát vách, trong nhà anh ta có nuôi chó, nhìn thấy nhóm người trộm chó ngược đãi động vật nên rất tức giận. Anh ta không dám nghĩ nếu như Đại Kim khi còn sống bị mất đi sẽ như thế nào. Thế nên anh ta cố tình chạy một chuyến, đến nơi sắp xếp nhìn xem.
Đinh Hinh ngẩng đầu lên sững sờ, cảm giác khá quen, chần chờ hỏi: "... Dã Hạc? Anh chính là Dã Hạc hay giả gái thật sao?"
Đều là người làm blogger, trước đây Đinh Hinh đã từng muốn hợp tác cùng những người làm về ẩm thực. Cô ấy đã từng cố ý xem các video của blogger về ẩm thực nổi tiếng trên Internet. Kéo đến vidoe mới nhất, có "Không ngại cắt nhỏ" của Trần Hi và Dã Hạc ăn cơm xong, trong đó có Dã Hạc... Chẳng qua là trải qua chuyện lần này, Đinh Hinh cảm thấy có lẽ rất lâu nữa mình sẽ không muốn hợp tác cùng những người làm về ẩm thực nữa. Thật sự là một cơn ác mộng.
"À, là tôi." Dã Hạc sợ cô hiểu lầm, tranh thủ thời gian giải thích: "Tôi không phải đến cọ nhiệt độ, thật sự chỉ để quyên tiên! Cô nhìn xem, tôi cũng không mang camera theo."
Đinh Hinh dở khóc dở cười: "Tạm thời không thiếu tài sản, chỉ là có chút thiếu người, anh có rảnh ở lại giúp đỡ được không? Không cần đi vào, chỉ cần hỗ trợ đăng ký và chỉnh sửa tài liệu là được."
"Có thể!" Dã Hạc nhanh chóng đồng ý.
Bận rộn một hồi, nhìn thấy một số ghi chú bên trên sổ, Dã Hạc hơi thắc mắc một chút: "Đây là cái gì? Thoạt nhìn qua giống như là miêu tả chủ nhân... Các người lại không có người hiểu ngôn ngữ động vật, hỏi trực tiếp nhóm động vật nhỏ à?"
Đã gặp Diệp Tuyền, gặp qua người có thể trực tiếp làm cho quỷ xuất hiện, Dã Hạc có phần có thể chấp nhận thế giới thân kỳ này. Đừng nói người có thể hiểu ngôn ngữ động vật, cho dù ngày mai phát hiện máy tính nhà mình sinh ra khí linh, có thể biến người thì anh ta cũng sẽ không ngạc nhiên!
"À... Cái này... Không có ai hiểu ngôn ngữ động vật." Biểu cảm của Đinh Hinh có chút kỳ lạ, giống như là muốn phủ định lời anh ta nói, nhưng lại có chút nói không nên lời.
Trước tiên Đinh Hinh phủ định lời đoán của anh ta, cô ấy do dự một chút, cảm thấy anh ta có thể nói ra người hiểu ngôn ngữ động vật thì sẽ không suy nghĩ như người bình thường, có lẽ Dã Hạc cũng có thể chấp nhận trình độ thông minh của Đại Kim.
Cô ấy giải thích nói: "Thật ra là có một con ch.ó rất thông minh, nó giúp chúng tôi phân chia ra thú cưng nào là cần tìm chủ nhân, cũng giúp chúng tôi hỏi đám nhóc ấy còn nhớ được gì thông tin gia đình và chủ nhân của chúng nó."
Nhắc đến Đại Kim, Đinh Hinh không nhịn được nói thêm vài câu: "Người ta đều nói chó Collie thông minh, tôi cũng nghĩ chó cỏ của nước Hạ chúng tôi cũng rất thông minh, ngoại trừ việc Đại Kim không biết nói chuyện, nhưng có đôi khi nó lại thông minh đến nỗi giống như người vậy! Nó thậm chí còn rất khinh bỉ chúng tôi, rung chuông có giọng nói để giao tiếp cùng chúng tôi!"
"Đại Kim?" Dã Hạc sững sờ, càng nghe cô ấy miêu tả càng có cảm giác không thích hợp.
Thành phố Thanh Giang ngay ở sát vách, hồn phách Đại Kim cũng ở lại trong tiệm Quán ăn khuya Thành phố Thanh Giang, sau khi giải quyết quỷ trên người anh ta, Đại Kim cũng rất ghét bỏ anh ta, thông minh đến nỗi quá đáng.
Dã Hạc nhớ kỹ, trong hot search được đính kèm với phần chiếu lại phát sóng trực tiếp, bà chủ Diệp đi tìm mèo cũng ở hiện trường. Chuyện này... Thực sự rất khó không làm cho anh ta cảm thấy đây là cùng một con chó. Dã Hạc không khỏi hỏi: "Đại Kim là một con ch.ó màu vàng sao?"
"Làm sao anh biết?" Đinh Hinh ngạc nhiên: "Cũng đúng, cái tên Đại Kim này nghe xong cũng biết là màu vàng. Lông đuôi của nó có chút trắng, hẳn là chú chó già, không biết là nhà ai nuôi, nuôi được thông minh như vậy, tôi cũng muốn hỏi một chút xem có sinh được đứa nào không."
"Thế nhưng năm trước Đại Kim đã không còn nữa." Dã Hạc thốt ra.