Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh
Dưỡng Văn Lễ đi vào quán nước , hắn ta nhìn một vòng rồi nhăn mặt .
_ Chỗ tồi tàn nào đây !!?
Tên lính chỉ huy vội vàng cúi đầu.
_ Bẩm cậu , xung quanh đây chỉ có mỗi quán nước này , trời nắng nóng nên bọn con mời cậu vào đây nghỉ ngơi cho qua trưa rồi mình lên đường tiếp.
Thấy Dương Văn Lễ vẫn nhíu mày thì tên đội trưởng này vội phân phó lính .
_Bọn mày còn đứng đấy làm gì ? Còn không cầm ghế cùng thức ăn ra hầu cậu đi.
Bọn lính nghe thấy vậy thì vội lấy từ xe ngựa xuống một bộ bàn ghế nhỏ ,sau đấy lấy từ trong túi hành lí ra mấy đĩa thịt khô cùng bánh trái , chẳng biết từ đâu còn moi ra được một hũ rượu đặt lên bàn .
Dương Văn Lễ tuy nhíu mày nhưng vẫn hạ mình ngồi xuống , thần sắc hắn ta cao ngạo từ đầu đến cuối không thèm nhìn những người xung quanh một mắt.
Thấy công tử ngồi xuống thì một tên lính lập tức cầm quạt đứng cạnh quạt gió cho Lễ .
Tên chỉ huy cúi người rót một chén rượu đưa lên mời Dương Văn Lễ, khuôn mặt hắn khúm rúm nịnh nọt.
_ Mong cậu thông cảm cho chúng con , đường xá trên đường lên trấn đi thi hẻo lánh , chúng con để cậu chịu cực.
Dương Văn Lễ nhíu lông mày nhìn chén rượu .
_ Trà .
Tên lính mặt ngơ ngác "Dạ"!!
Dương Văn Lễ nhíu mày càng sâu .
_ Ta muốn uống trà !! Ngay lập tức !!!
Tên chỉ huy vội vàng chắp tay .
_ Vâng! Vâng !
Hắn sang chỗ ông lão bán nước , thái độ hách dịch.
_ Lão già kia ! Quán có trà không ? Mau pha cho công tử nhà ta một ấm nhanh lên !!
_ Có ! Có !!
Ông lão sống trên đời lâu , chỉ nhìn cái là biết bọn này là cậu ấm con quan nên dù thái độ tên lính hách dịch nhưng vẫn răm rắp nghe theo .
Ông Lão lấy từ dưới bàn một túi chè vụn , bốc một nắm nhỏ rồi cho vào cái ấm chén, sau đấy đổ ngước ngâm chè .
Nguyễn Bành cùng mấy tên sĩ tử nhìn thấy tên này vô lễ với ông lão như thế đều nhíu lông mày .
Đạo nho rất trọng lễ nghĩa , kính trọng người già, mấy người trong quán nước đều là người học nho đã đỗ qua kì thi xứ thì càng không cần nói về múc độ coi trọng lễ nghĩa .
Duy chỉ có Quang Anh ngồi quay lưng vào đám lính là giả điếc.
Ông lão vội vàng pha xong ấm trà nóng , hai tay cung kính đưa cho tên lính .
_ Mời các ngài dùng .
Tên này cầm lấy ấm nước chè , đi đến bàn rót một chén nước cho Dương Văn Lễ , bộ dạng nịnh nọt.
_ Dạ ! Con mời cậu xơi nước !!
Dương Văn lễ lúc này mới hé mắt cầm chén nước chè đưa lên miệng.
Vừa nhấp lên miệng thì trên mặt hắn ta hiện lên vẻ tức giận ,lập tức quăng ngược chén nước chè vào mặt ông lão .
_ Rác rưởi !! Dân đen !!
Ông lão bất ngờ bị chén nước chè nóng quang vào mặt vừa đau vừa bỏng , hai tay ôm mặt hét lên một tiếng .
Tên chỉ huy thấy thì sắc mặt hoảng sợ , vội vàng xin tha tội.
_ Con lạy cậu bớt giận !! Con lạy cậu bớt giận !!
Sau đấy giận dữ quay sang quát mắng ông lão đang ôm đầu .
_ Lão già dân đen này ! Mày giám lấy thứ đồ hạ đẳng này pha cho công tử nhà ta uống , mày tin tao đốt luôn cả mày lẫn quán này không !!
Ông Lão nghe tên lính nói thế thì dù đang đau đớn những vẫn quỳ xuống đất
_ Con lạy quan lớn tha tội !! Con lạy quan lớn tha tội !!
Nguyễn Bành ngồi đấy thấy vậy tức giận định lên tiếng thì bị Quang Anh bên cạnh nắm chặt tay .
_ Anh ngồi im đấy , muốn chết à !?
Nguyễn Bành nhắn mặt, tay hắn giống như bị cái kìm kẹp chặt kéo xuống .
_ Đ.. au .
Thanh niên nhìn thấy mặt của Quang Anh cục kỳ căng thẳng nên đành phải ngồi xuống không giám lộn xộn.
Nguyễn Bành còn có người kéo lại nhưng trong quán nước mọi ánh mắt giận dữ đều đổ vè phía tên lính cùng Dương Văn Lễ .
Một người sĩ tử trẻ tuổi không nhịn được đứng dậy chỉ tay thẳng vào mặt Dương Văn Lễ mà mắng .
_ Cái tên béo ị nhà ngươi, uổng công đọc sách thánh hiền , ăn mặc lụa là , vậy mà lại bất học vỗ lễ , bất kính trưởng lão, dọa nạt lương dân . Ta thấy nhà ngươi trừ bộ quần áo bên ngoài ra thì trong đầu toàn thứ vô lại rỗng tuếch ,uổng cho cha mẹ ngươi có công sinh thành lại không biết dạy con .
Dưỡng Văn Lễ không nhớ rõ bao lâu rồi chưa có người giám ở trước mặt hắn to tiếng chứ đừng nói là giám chỉ thẳng mặt hắn mà mắng như vậy .
Hắn ghét nhất kẻ nào nói hắn béo ị.
Dương Văn Lễ giận dữ .
_ Dân đen đáng chết !! Giết !! Nhanh !!
Tên chỉ huy đám lính đi theo chủ đã lâu , rất giỏi nhìn mặt đoán ý chủ .
_ Hừ ! Nhà người còn giám dọa nạt , trong mắt có còn có phép v...
Một dòng máu từ cổ phụt ra.
Tên sĩ tử này còn chưa kịp nói hết đã bị tên chỉ huy rút đao ra cắt đứt cổ .
Sĩ tử sững sờ , đưa tay lên sờ cổ .
_ Ng...
Còn chưa nói xong thì đã đổ người xuống đất , máu từ cổ chảy ra như nước suối , mấy chốc đã nhuộm đỏ xung quanh .
Tên này rõ dàng có kinh nghiệm giết người rất lão luyện , máu bắn ra tung tóe nhưng không có giọt nào bay về hướng Dương Văn Lễ .
Cả quán nước yên tĩnh trong chốc lát ,sau đấy không biết ai hoảng sợ kêu lên trước.
_ G...giết người rồi !!!
Ông Lão bán nước bị dọa sắc mặt trắng bệch ngồi bệt xuống đất , khuôn mặt ngoại trừ hoảng hốt ra thì toàn thân run lẩy bẩy .
Tên chỉ huy ung dung cầm thanh đao nhuốm máu chỉ vào người ngồi trong quán .
_ Câm miệng , kẻ nào giám ồn ào đừng trách ta không báo trước .
Mọi người nhìn cái xác dưới đất , lại nhìn thanh đao nhuốm máu của tên này thì lập tức im lặng như ve mùa đông .
Lập tức có hai tên lính khuân cái xác vứt ra ngoài rồi dọn dẹp vết máu , mục đích không để ảnh hưởng Dương Văn Lễ nghỉ ngơi .
Tên lính chỉ huy hừ một tiếng đe dọa .
_ Công tử nhà ta thân phận cao quý , há để lũ dân đen hèn mọn chúng mày chỉ trỏ, công tử nhân từ không chấp nhặt mà bọn bay giám làm càn phạm húy , tội chết là đáng lắm!!
Hắn khinh thường nhìn tất cả mọi người xung quanh này .
_ Đừng tưởng có tí mực nước vào mà nghĩ mình tài giỏi , sĩ tử như chúng mày thiên hạ có có cả vạn người, công tử nhà tao chỉ cần nói một câu với quan chủ khảo thôi là cả đời chúng mày đừng hòng bước chân lên trấn thi làn nào nữa !!
Thấy đám sĩ tử ngồi im phăng phắc thì đắc ý lắm .
Hắn quay sang khúm núm với Dương Văn Lễ .
_ Dạ bẩm cậu ! Bọn dân đen này vùa nghe đến cái uy danh của cậu là im thin thít .
Bộ dạng chân chó cực kì xu nịnh , khác hoàn toàn vẻ hách dịch , độc ác lúc nãy .
Mọi người vừa giận vừa sợ không giám nói gì , không ai giám đứng dậy chạy ra ngoài của sợ bị coi là gây rối rồi chém chết .
Dương Văn Lễ đến mí mắt cũng không thèm mở , tuy hết giận nhưng chuyện này với hắn bình thường giống như phất tay giết một con muỗi vậy .
Xung quanh chỉ còn âm thanh bọn lính hầu hạ hắn ăn uống , chỉ cần há miệng là có ăn theo đúng nghĩa đen .
Quang Anh vẫn giữ lấy tay Nguyễn Bành , lúc nãy khi tên lính chỉ huy rút đao ra chém người làm hắn sợ tới mức suýt vác theo ông anh chạy xông thẳng ra ngoài .
Tính ra lần trước hắn cùng ông Lúy với Binh chạy được đúng là mạng lớn ,hắn không ngờ tên này lại coi nhẹ mạng người tới mức này nếu lúc đấy mà bị tên đấy tóm được thì ba thầy trò có mọc thêm hai cánh tay cũng chỉ có nước bị giết.
Dương Văn lễ cùng đám lính cứ như ở chỗ không người mà ăn uống , ăn xong còn thảnh thơi mắc võng nằm ngủ dưới gốc đa , mấy tên lính kẻ phe phẩy cầm quạt ,kẻ thì cầm gươm giáo đúng xung qunah canh phòng , những người khác thì đến cốc nước cũng không giám cầm lên uống .
Mãi đến gần chiều mát mới thu dọn , chuẩn bị xe ngựa để lên đường.