Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 38: Danh bất hư truyền




Lúc này Trâu -Thị Linh- Sứt đang ở chợ làng ăn uống no say , 73 đồng tiền ở thời này mua được rất nhiều thứ , ba đứa bọn hắn ăn no căng bụng mà vẫn thừa tiền .

Nhìn thằng Sứt ăn đến nghẹn mấy lần thì hắn phải cản lại của sợ nó thị bội thực , thằng này lần đầu tiên được ra chợ ăn quà thỏa thích , nên mỗi món đều muốn thử một tý.

Một mình nó ăn 2 cái bánh nướng ,2 cái bánh bao , một bát phở gà , một cốc chè đỗ đen .

Trâu nhìn cái bụng của nó , không biết có chứa nổi hết không.

Thị Linh thì không đến nỗi như vậy nhưng cũng ăn phồng cả miệng lên

Nhưng lại không biết là Sứt với Thị Linh cũng há hốc miệng nhìn nó.

Vì một mình hắn ăn còn gấp đôi thằng Sứt .

Thực ra chính bản thân hắn cũng bị giật mình , không ngờ một lần ăn thả cửa của hắn lại nhiều đến thế .

Mấy đứa trè chén xong đang định đi về thì thấy có một người lao vào bọn hắn .

_ Uây uây ! Cái gì đấy !! Cái gì đấy !!

Người kia thấy đúng là 3 đứa nhà ông Lúy thì không kịp thở , vội vàng nói.

_Chạy về nhanh đi , người ta kéo đến nhà bọn mày đòi trâu kìa !!

Mấy đứa nhìn nhau , chắc chắn là nhà thằng Vĩnh đến đòi Trâu đây mà.

_ Nhanh lên , người ta kéo cả làng đến nhà chúng mày rồi kìa .

Cái gì cơ !!? kéo người đến á !!

Lần này đến lượt bọn trẻ giật mình , mấy đứa nhìn nhau rồi nhấc chân chạy vội về nhà.

Bọn hắn vừa chạy đến cổng nhà thì đúng là thấy có đám đông tự tập trước cửa nhà thật.

Thời này người ta không có ti vi nên thích hóng Drama lắm , hễ xung quanh có việc là lại chạy ra xem.

Bọn hắn khó khắn lắm mới chen được vào trong nhà thì có giọng nói vang lên .

_Chính là bọn nó!!

Hóa ra tên Vĩnh nằm trên cáng thấy được bọn hắn chen vào nên hét lên .

Ông Tỵ theo nhìn theo hướng thằng con thì thấy được Trâu cùng hai đứa khác .

_ Á à , thị ra là bọn mày đánh con ông??

Nói rồi định đưa tay tóm lấy nhưng bị bọn hắn nhanh chân tránh ra nên chẳng bắt được đứa nào.

Ông Lúy nhanh tay kéo lấy bọn trẻ ra sau .

Trâu thế cả đám người nhìn chằng chằm vào bọn hắn thì vội hỏi ông Lúy .

_ Có chuyện gì thế hả ông ??

Ông Lúy chưa kịp trả lời thì ông Tỵ đã cướp lời .

_Mày còn hỏi còn hỏi có việc gì à ? Chúng mày đánh con ông cướp trâu , lại lấy tiền học của nó, hôm nay ông đến bắt chúng mày đi từ mục xương.

Trâu "À" một tiếng , hóa ra là đến cáo trạng .

Ông Lúy cúi người hỏi.

_ Có thật thế không ??

Thị Linh lắc đầu .

_ Không phải đâu thầy , bọn nó mới là đứa lấy trâu nhà mình.

Ông Tỵ nghe vậy thì lại chỉ tay chửi lên.

_ Đấy , làng nước thấy chưa , chúng nó còn chối đấy.

Trâu thấy người đến ngày càng đông , cũng không muốn dài dòng làm gì.

Hắn đứng ra trước , nói.

_ Ông về mà dạy lại con ông đi , quen thói bắt nạt còn đi trách ai , sau gặp chỗ nào tôi còn đánh thêm chỗ đấy .

_ Mày ... mày..

Ông Tỵ bị thằng trẻ con chỉ mặt nói vậy thì tức không nên lời .

Thị Linh bồi thêm vào .

_ Đúng rồi , thằng con ông nó mất dạy ,dám lấy trâu nhà tôi nên mới bị đánh , bây giờ ông lại giám đến đây cãi láo.

Sau đó cầm tay thằng Sứt .

_ Chúng nó đánh thằng Sứt không cho nó lấy trâu về , bọn tôi mới phải ra đòi trâu , không tin cứ hỏi bọn chăn trâu ngoài đồng ấy .

Thằng Sứt căm tức mà nhìn mấy kẻ phía trước .

Sau đấy Thị Linh cùng thằng Sứt mồm năm miệng mười mà kể lại đầu đuôi sự việc .

Mọi người nghe xong thì lại nhìn nhau , hóa ra không phải là bọn trẻ nhà ông Lúy ăn trộm trâu mà là do bọn làng bên gây chuyện trước à.

Ông Tỵ cũng ngạc nhiên nhìn thằng con trên cáng , rõ ràng lúc đấy nó nói khác mà .

Nhìn nó nằm im không giám nói câu nào nữa thế này là biết không sai được rồi .

Thằng con giời đánh , ngu đến thế là cùng .

Đã ngu lại còn nói phét , đi cáo trạng ngược ,giờ thì biết làm sao đây.

Nghĩ thầm trong đầu " Cho nó đi ăn học tốn cơm gạo".

Chẳng mấy chốc người ta lại tìm mấy thằng bé chăn trâu ngoài bãi cỏ về , hỏi thì đúng như thế thật !!

Lúc này đến phiên ông Tỵ cứng họng, lườm thằng con ăn hại một cái , vì mày mà tao muối mặt thế này đây.

Thấy mọi người đều nhìn về phía mình thì ông Tỵ biết thằng con lần này bị đánh vì ngu là đáng đời ,nhưng bản thân còn cố chống chế .

_ Thế còn số tiền mà chúng mày lấy đâu rồi , đấy là tiền đóng tiền học đấy , tao báo quan bắt chúng mày bây giờ .

Trâu nghe thế thì kéo tay thằng Sứt .

_ Ông nhìn xem , bốn thằng chúng nó đánh thằng bé bầm dập thế này đây, tiền đấy tôi lấy mua thuốc men cho nó hết rồi.

Ông Tỵ Nhìn mặt thằng Sứt chỉ có vài vết bầm , làm gì cần tốn tiền mua thuốc , trẻ con bây giờ đánh nhau chuyện như cơm bữa .

_ Có mấy cái vết sưng, cần gì tốn nhiều tiến mua thuốc đến thế!!

Trâu khoanh tay lại .

_Số tiền con lại là học phí , dạy nó lần sau đừng quen thói bắt nạt nữa.

_ Mày ...chúng mày...

Ông Tỵ nghe vậy thì suýt nữa tức ngất tại chỗ.

Nhìn lý trưởng , ông Lúy cùng mọi người xung quanh đang nhìn mình , biết hôm nay thằng còn vừa bị đánh vừa mất tiền ngu mà không làm được gì.

Lớn tiếng nói với mấy tên người hầu.

_ Ra dắt trâu về !

Nói rồi định quay lưng lại ra về .

Thấy có một tên người ở nhà ông Tỵ định chạy ra chuồng trâu dắt trâu về .Ông Lúy nãy tới giờ không nói câu nào cúi người nhặt túi cung tên dưới đất lên, cài dây-rút tên -ngắm bắn .Mũi tên ngay lập tức găm vào cây cột trong chuồng trâu . động tác không do dự liền một mạch mà thành .

Tên người hầu thấy mũi tên găm vào cây cột cách mình có mấy bước chân thì hoảng sợ ngã ngửa ra đất , vừa la hét vừa lui về sau.

Mọi người xung quanh cũng không ngờ lại có chuyện như vậy.

Lý trưởng cũng bị bất ngờ dọa sợ .

- Kìa thầy Lúy... sao ..sao tự dưng lại động đến đao thương thế .

Đừng nói mọi người xung quanh , mà đến cả Trâu cũng bị dọa sợ " ông nhà chơi mạnh tay vậy ??"

Ông Lúy không quan tâm đến mọi người xung quanh mà từ tốn nói với ông Tỵ ngay trước mặt.

_Tôi luyện võ từ năm 10 tuổi ,năm 16 đi vào quân đội ,26 tuổi làm đến doanh trưởng ( Bách phu ), đến nay không biết đã giết bao nhiêu lính nhà Nguyễn, tài nghệ bắn cung cũng coi như thường, nhưng gần thế này thì chưa bắn trượt lần nào đâu.

Nói rồi rút một mũi tên- kéo cung mũi tên chỉ ngay người ông Tỵ

_Không muốn chết thì đứng im đấy.

Trâu nhìn thấy mũi tên bằng sắt thật vậy thì trợn cả mắt.

Chơi thật luôn??!

Thấy ông Lúy chỉ mũi tên vào người mình thì ông Tỵ nhũn cả chân ra , nhưng lại sợ không giám ngã xuống , sợ ông Lúy trượt tay làm mũi tên bay ra , nhìn mũi tên bằng sắt nhọn hoắt chỉ thẳng vào người , không nghi ngờ gì , thứ này đâm vào người thì chỉ có chết .

Ông Tỵ cảm thấy hai chân run lẩy bẩy , có dòng nước ấm ấm chảy ra từ giữa chân , bị dọa sợ vãi cả đái .

Mấy người đứng sau ông Tỵ vội tránh sang hai bên của sợ ăn đạn lạc , mấy đứa hầu thì sợ quá quăng cả cáng mà chốn sang một bên làm tên Vĩnh đau nhấc người nhưng lại không giám hô câu nào , thằng này cũng sợ ông Lúy lỡ tay bắn chết thầy mình .

Nhiêu người vừa chạy qua hóng hớt còn chưa kịp rõ đầu đuôi câu chuyện câu chuyện .

Ông Tỵ run run mở miệng .

_ Ông Lúy ...ông định giết ...giết tôi sao ?!!

Ông Tỵ có gắng lấy hết dũng khí để nói ra một câu.

Ai mà ngờ được lúc nãy vừa kéo người ra dọa ông Lúy xanh mặt thì nhoáng cái lại đổi thành mình là người đứng trước mũi tên.

Thử nhìn xung quanh với ánh mắt cầu cứu , nhưng vấn đề là ai mà giám nhảy ra cứu hắn chứ , người làng này không ai mà không biết võ dũng của ông Lúy , lại thêm biết được đầu đuôi sự việc nên chẳng ai dại dột mà đi lao đầu vào.

Ông Tỵ nhìn khắp xung quanh không thấy ai đứng ra cứu , lại nhìn một vòng , cuối cùng ánh mắt rơi vào thằng con cũng đang sợ run mằn trên cán, đúng là thằng ngu mà .

Thề có tổ tiên , nếu lần này qua được kiếp nạn , thì chính tay con sẽ đánh cho thằng ăn hại này nằm liệt trên giường để nó không đi gây chuyện nữa .

Ông Tỵ âm thầm thề trong đầu.

Nhìn người đàn ông hiên ngang cầm cung tên đứng phía trước , trong đầu ông Tỵ không khỏi nổi lên suy nghĩ .

Kẻ này không phải hư danh!!!