Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 16: Sơn Tặc (1)




Ông Lúy yên lặng nhìn hắn luyện tập các động tác kỳ lại chưa từng thấy bao giờ nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm của bản thân cũng có thể lờ mờ đoán được tác dụng của những cách luyện tập đó .

Làm ông Lúy kinh ngạc hơn là bộ quyền pháp võ thuật kỳ lạ mà thằng nhóc đang luyện tập , không dùng đến chưởng , túm , khủy nhưng hai tay lại có thể tự do điều khiển phạm vi công kích xung quanh cơ thể , tất cả chỉ có 6 chiêu thức nhưng lại chứa đầy biến hóa .

Hai chân không luyện tập cước pháp nhưng lại rất linh hoạt , bước chân di chuyển ngắn nhưng nhanh , cơ thể liên tục phương hướng sang bên trái - phải- sau lưng ,tiến lùi chớp nhoáng .

Có thể nói đi thì như lá mà đứng thì như đá .

Giống như chuyên môn sáng tạo ra để đánh trong không gian nhỏ hẹp lại vừa có đủ lịnh hoạt để chiến đấu ở nơi rộng rãi , nhìn thì đơn giản nhưng lại cục kỳ tinh thâm .

Nhưng ông Lúy lại càng thấy thắc mắc hơn là ai dạy hắn những thứ này , nhìn động tác thuần thục của thằng nhóc không giống như học lỏm mà là có đào tạo bài bản từ danh sư .

Những ông Lúy biết rất rõ trước khi dduocj mua về thì thằng nhóc này chỉ là một đứa ở , một đứa ở thì lấy đâu ra một số tiền lớn để xin người tài giỏi dạy dỗ .

Càng không thể có chuyện tự nghĩ ra để luyện tập được, pahir biết võ thuật cũng là có bài bản ,bọn học trò không thể dựa vào một một quyển sách học thành tài thì võ sinh càng không thể tự học mà ra bài bản được.

Sống hơn nửa đời người ,ông Lúy tự nhận bản thân là người từng trải đã từng vượt núi băng đèo, từng vào sinh ra tử , người cũng từng giết rất nhiều cùng từng nhiều lần bị suýt bị giết , sóng cuộn biển gầm trải qua không biết bao nhiêu lần cũng chưa gặp trường hợp nào như thế này.

Ổng híp mắt , đợi khi hắn luyện tập xong thì đặt cấm nước vối xuống , vào trong buồng lấy một ít tiền cùng một cái áo khoác lên người sau đó mới đi ra ngoài.

Vẫy vẫy tay.

_ Thằng Trâu , đi ra ngoài mua đồ với ông .

hắn tranh tróng " Dạ vâng " một tiếng sau đó mới chạy vào trong bếp lấy một cái mủng rồi theo ông Lúy ra ngoài .

Vẫn là khung cảnh cũ nát hoang tàn , tiêu điều không sức sống , cảm giác so với lúc trong nhà như hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy .

Hắn nhìn thấy một ông lão tóc bạc gần hết , mấy chiếc răng đen cũng chỉ còn vài ba chiếc ra sức tóm lấy một con chuột nhắt chạy ra từ bụi rơm , ánh mắt trợn tròn lên rồi đưa miệng cắn một phát , máu tươi bắn khắp miệng làm người khác cảm giác thật bẩn tởm nhưng khuôn mặt ông lão lại tỏ ra say mê và thỏa mãn giống như được ăn một món mỹ vị vậy .

Chưa kịp mở miệng cắn miếng thử hai thì đã bị một người đàn ông khác cũng rách rưới không kém đạp ngã , mặc kệ ông lão đang kêu rên không biết máu người hay máu chuột chảy từ miệng ra, ngay lập tức có vài người giống như xác sống chạy đến cướp một phần con chuột đấy .

Xung quang người khác như chết lặng thậm chí không thèm nhìn, cũng có người ruồi bọ bu đầy vào như người chết , kẻ đào rễ cây , ăn lá cây sống qua ngày.

Hắn tận mắt nhìn thấy trước của một tòa nhà xây tường gạch khang trang mở cửa hất một đống xưởng xẩu cùng đò ăn thừa bốc mùi tum thủm ra đường thì đã có 4,5 kẻ như vồ được vàng và trợn mắt nhặt mấy thứ kinh tởm đó lên ăn bỏ vào mồm , qua khe của để cho hắn nhìn thấy hai con cho tó béo đang vục mặt xuống hai cái bát tô ăn lấy ăn để .

Dù đã nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần nhưng không có một lần nào mà hắn không cảm thấy đè nén .

Ông Lúy thấy hắn như vậy liền lấy tay vỗ nhẹ lên đầu hắn 2 cái.

_ Biết những người này là ai không ?

hắn lắc đầu .

_ Là dân chạy nạn từ Nghệ An, 10 người đi thì 5 người chết bởi bệnh tật đói rét , phần còn lại thì thì rơi vào tay bọn cướp hoặc bị giết . Mất nhà cửa chồng con , họ chạy đến nơi khác tránh nạn thì lại bị ghét bỏ xa lánh

Một người bình thường đều đem hi vọng đặt vào gia đình cùng tiền bạc , cố gắng chịu đấm ăn sôi để mong có ngày khá khẩm hơn thì bỗng nhiên một ngày có người đến phá nát gia đình , đuổi họ ra khỏi nhà . Mất đi tất cả nên sụp đổ.

Bảo sao hắn vẫn thắc mắc những người này dù khó khắn nhưng rõ rành vẫn có thể tìm đến cái ăn mà tại sao phải khổ như vậy , hóa ra là nhiều người dã không còn hi vọng để sống nữa.

Ông Lúy thở dài nói tiếp .

_ Yên tâm , qua mùa đông cái là không còn như vậy nữa .

_ Sao vậy ông , triều đình cứu trợ ạ .

Hắn ngẩng đầu lên hỏi , giống như trong phim vậy những lúc thế này sẽ có người quân lính phát chao cứu dân đúng không ?!

_Không ai cứu !! lạnh quá rồi chết , sẽ tự có người dọn xác thôi .

Thở dài một hơi , ông Lúy nói tiếp .

_ Triều đình đến cơm nuôi quân còn không có thì lấy đâu ra lương thục cứu dân đói .

Hắn nghe xong thì không nói thêm gì nữa .

Không khí lại chở nên nặng nề lần nữa .

Khu chợ ở ngay chỗ đầu làng nên chỉ đi có một lúc là tới nơi , so với không khí trong làng thì nơi này cũng coi như là nhộn nhịp.

Tiếng la hét mời chào , tiếng chửi mắng , cười đùa , cả tiếng trẻ con chợ không đông , người qua lại cũng không nhiều nhưng ít ra không làm người ta thấy ngột ngạt.

Ông Lúy cũng là người trong làng lại có " võ công cao siêu " nên người ngang đường đi qua thỉnh thoảng lại có người quen biết chào lấy một hai câu , ổng đều vui vẻ mà chào lại .

Sau đó mua lấy một ít mắn muối bỏ vào cái mủng , rồi mới đi mua lương thực .

Tuy là nông dân trồng lúa thật đấy nhưng phần nhiều là trồng trọt trên đất đai của địa chủ , vì thời này phương pháp bảo quản không được tốt nên vì tránh cho mốc meo chuột bọ gây lẵng phí thì thường khi có lúa mới họ sẽ cất đi và đem lương thực từ năm ngoái ra sử dụng .

Nhiều địa chủ sẽ đen lương thực đó chia cho tá điền như là tiền công , nhưng với tỉ lệ ăn chia 3:7 cắt cổ thậm chí cao hơn cùng sản lượng hiện tại thì rõ ràng là không đủ ăn , nên lại tiếp tục đem số lương thực đấy đổi thành cám , sắn , khoai đỗ ,... của những năm trước nữa .

Chính vì thế đa phần tá điền dù cả đời trồng lúa nhưng lại không mấy khi được ăn cơm gạo mới .

Trong tiệm lương thực đa số cũng đã cũ ,thậm chí số ít đã mốc meo .

Cả cửa hàng không thấy có gạo trắng cùng lương thục mới , hắn đoán là trong tiệm có nhưng không đem ra .

Theo như hắn từng xem trên mạng một thông tin thì vào thời nhà Minh bên Tàu , một lượng bạc chỉ được 190 kg gạo trắng , không nói đến một yếu tố thì thời loạn lạc chắc chắn giá sẽ càng lên cao , người dân lấy đau ra tiền mà mua , thế nên đúng là không cần dọn ra làm gì .

Ông Lúy Mua một bao cám ngô với một bao gạo cũ hơi vàng ,trả tiền rồi bảo chủ tiềm cho người vác về nhà ông .

Chưa hết , ông Lúy lại dẫn hắn đến một tiệm vải ngay sát cổng đầu làng , đây là tiệm vải duy nhất trong làng .

Cả hai đi vào thì thấy một ông chủ đứng sau quầy hàng niềm nở chạy ra đón .

Người gầy gò , mặc một cái áo vải liền thân ( tưởng tượng cái áo các cụ ông hay mặc đi ra đình , chùa ấy ), đầu đội hăn vấn cất tiếng .

_ Ái chà , quý hóa quá , hôm nay thầy Lúy đến chơi .

Ông lúy cười .

_ Ông Cối vân khỏe chứ , dạo này làm ăn vẫn phát đạt chứ !!

Trâu đúng nghe hai người nói chuyện một lúc thì biết được người này tên là Cối , chủ tiệm tải , nhà khá giả trong làng hơn nữa con trai ông này đang theo học vọ ở võ đường của ông Lúy , nên cả hai rất quen .

_ Lúc này một người thanh niên vén rèm từ trong cửa hàng đi ra .

_ Thầy , hôm nay thầy đên nhà con có việc gì không ạ !?

Nói xong còn nhiệt tình cầm tay ông Lúy .

_ Thầy cứ vào nhà nói chuyện với thầy con để con đi pha ấm nước chè .