Đi Một Lần Về Thời Trịnh - Nguyễn Phân Tranh

Chương 112: Ác Đồ.




Quang Anh mơ màng tỉnh lại , trước mắt hắn là một trần nhà xa lạ .

_ Đây là đâu ?

Trong đầu hắn vẫn chưa kịp nhớ được chuyên gì xảy ra, lập tức vén chăn ngồi dậy muốn đi ra ngoài.

Cánh cửa buồng bỗng đẩy ra , Binh cầm một bát thuốc đi vào .

Thấy hắn tỉnh lại liền đi đến bên giường.

_ Mày tỉnh rồi à ? Uống thuốc đi , thầy làng bảo mày còn yếu lắm!!

Binh đưa bát thuốc đến trước người hắn .

Do lần trước đột nhiên bị ngất nên Binh đã đưa hắn về nhà mình để chăm sóc , dù sao cũng là anh em đồng môn , không thể bỏ mặc Quang Anh một mình được.

Quang Anh ngồi sững sờ tại chỗ , hắn không động vào bát thuốc , hai mắt nhìn về phái trước , đúng hơn là nhìn vào cái khăn tang trên đầu Binh.

Ký ức đêm hôm trước như nước lũ ùa vào đầu hắn , Quang Anh cắn răng , hai tay ôm đầu đau đơn .

_Anh !! Mày sao đấy !!

Binh vội đặt bát thuốc sang một bên rồi tiến lại đỡ hắn.

Quang Anh sắc mặt trắng bệch , ký ức trong đầu lặp đi lặp lại như khiến đầu hắn vỡ ra, phải mất một lúc đầu hắn mới bình thường trở lại .

Quang Anh nhìn vào chiếc khăn tang trước mắt .

_ Mọi người... Thế nào rồi!?

Binh nghe hỏi vậy thì im lặng ,sau đấy thở dài một hơi , hắn biết Quang Anh đang hỏi người nhà ông Lúy ,Nhìn hai mắt của Quang Anh, cuối cùng vẫn cắn môi nói ra

_Đều an táng rồi , hôm qua vừa hạ thổ xong. Mày hôn mê mất hai hôm nay ,mọi người muốn để mày nghỉ ngơi nên không ai gọi mày tỉnh !!

Quang Anh nghe xong không nói gì , hắn chỉ ngồi nghệt ra đấy , Binh cũng không nói chuyện , không khí trong phòng như đọng lại .

Cuối cùng Quang Anh lên tiếng , hắn bảo với Binh.

_ Dẫn em đi thăm thầy cùng mọi người đi .

Binh thở dài một tiếng rồi gật đầu .

_ Được .

....

..

Ông Lúy cùng người trong nhà được hạ táng trên một ngọn núi cách làng không xa .

Đám ma do một tay Binh lo liệu , hắn còn mời cả sư thầy ở ngôi chùa nổi danh trong vùng đến cúng phổ độ cho gia đình ông Lúy.

Mỗi người đều được chôn dưới một nấm mồ, cả người nhà cùng người hầu đều chôn tại đây , to nhỏ có hơn hai mươi bia mộ.

Hai người đứng trước nghĩa trang , tiền giấy còn sót lại bị gió cuốn bay khắp nơi.

Quang Anh đi đến trước, hai đầu gối quỳ xuống , hắn nhìn từng cái tên trên bia mộ , tùng cái tên hiện lên trong đầu, trong lòng có quá nhiều điều muốn nói , quá nhiều điều muốn giãi bày , mọi thứ như kẹt lại trong cổ không thể thốt ra .

Hắn nhớ tới lúc ông Lúy dạy hắn cầm đao,lần nào bị nguy hiểm tính mạng đều là ông thầy liều mình cứu hắn , nhớ tới Nguyễn Bành dạy hắn viết chữ , nhớ Thị Linh nướng trộm khoai rủ hắn ăn vụng, nhớ mỗi lần hắn bị thương đều là Sứt ở bên cạnh chăm sóc,... Còn rất nhiều , nhiều đến mức hắn không thể kể hết được.

Quang Anh chỉ quỳ ở đấy , cả người hắn không nhúc nhích giống như bức tượng .

Binh chỉ yên lặng đứng sau lưng Quang Anh , hiện tại hắn cũng không biết phải an ủi thế nào, với người trong một đêm bỗng mất đi tất cả người thân thì bao nhiêu lời an ủi cũng trở nên nhợt nhạt.

Quỳ được một lúc thì Quang Anh bỗng ngẩng đầu sang bên cạnh,giống như cảm nhận được thứ gì , một tay thò vào trong áo , hắn quay lại nói với Binh.

_ Anh về trước đi ,em muốn ở lại với mọi người một lúc !!

Binh cũng nghĩ tốt nhất bây giờ nên để Quang Anh ở lai một mình , hi vọng hắn có thể tự vực dậy được,

_ Anh biết bây giờ nói gì mày cũng không nghe vào ,nhưng đừng làm gì dại dột , lát nữa nhớ về nhà anh ,mọi người có chuyện nói với mày .

Thấy Quanh Anh gật đầu , Binh lúc này mới xoay người rời đi.

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Binh rời đi khỏi tầm nhìn, Quang Anh lúc này mới thu mắt lại .

Hắn đứng dậy , nhìn sang bụi cây cách đấy không xa.

_ Đi ra đi , tao thấy mày rồi !!

Quả nhiên , bụi cây đấy vang lên tiếng sột soạt , một người đàn ông bước từ trong đấy đi ra .

Người này nhìn khoảng hơn 20 tuổi , sau lưng vác một cây cung săn, bên hông có một cây rìu đốn củi , trên đầu đội một cái nón tơi , dưới bên hông quấn một miếng da thú , cách ăn mặc giống như thợ săn.

Hắn ta vừa tiến lại vừa vỗ tay bôm bốp , khóe miệng vểnh lên.

_Đúng là tráng sĩ nỗi danh khắp huyện Yên Lâm có khác , thuật ẩn nấp cùng theo dõi của ta đến cả dã thú trên rừng cũng không phát hiện được ,nhà người chỉ thoáng cái đã nhận ra được, đúng là người có bản lĩnh giết hổ .

Quang Anh nhìn chằm chằm vào hắn , cánh tay đặt trong người cầm ra một con dao găm.

_ Mày là người của Dương Văn Lễ phải không ?? Hắn phái mày đến đây tận diệt dòng họ nguyễn phải không !!

Tên thợ săn nghe thấy Quang Anh nói hắn là người của Dương Văn Lễ thì hừ một tiếng.

_ Câm miệng , đừng có nhắc đến thằng chó đấy trước mặt tao.

Quang Anh nhìn tên này kích động như vậy thì nhíu mày , chẳng nhẽ không phải Dương Văn Lễ cho người đến diệt cỏ tận gốc .

_ Không phải đến giết tao , thế mày rình rập ở đây làm gì ?! Không nói thì đừng trách !!

_ Đừng nóng vội !!

Tên thợ săn lắc đầu nhìn hắn .

_ Ta không phải đến giết ngươi , ngược lại , ta đến đây dể giúp nhà ngươi giết tên khốn Dương Văn Lễ!!

Quang Anh nhíu mày , càng lúc càng khó hiểu .

_ Giết Dương Văn Lễ ?? Mày định giúp tao giết nó thế nào!!?

Tên thợ săn dùng hai mắt nhìn thẳng vào nhãn thần Quang Anh .

_ Nhà ngươi có giám... để hai tay ướt đẫm máu không?!!

...........

.....

Quang Anh quay về làng , trong đầu hắn vẫn vang vảng những gì tên thợ săn nói .

Đưa tay sờ vào dây chuyền răng hồ trên cổ , Quang Anh thở dài .

_Cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi !!

Như nghĩ thông suốt điều gì đấy, hắn rải bước chân quay về làng.

Quang Anh không không về nhà Binh , hắn đi về hướng cuối làng , đây là hướng gia đình Ông Lúy cũng là nhà của hắn.

Hít một hơi thật sâu, Quang Anh dùng hai tay đẩy đẩy cửa bước vào .

Khung cảnh vẫn quen thuộc như thế , từng bóng cây ngộn cỏ đều chưa từng thay đổi ,chỉ có điều bây giờ đã cảnh còn người mất .

Quang Anh men theo sân nhỏ đi vào trong nhà , đưa tay sờ vào từng cái cột trụ, từng cánh cửa , mỗi một căn phòng hắn đều đi vào một lượt .

Đây đều là những nơi trước kia hắn nhìn qua không biết bao nhiêu lần nhưng lần này hắn chăm chú , cẩn thận nhìn lại một lần nữa.

Hắn đi từ từ , nhìn ngắm hết một lần căn nhà , cả đại sảnh nơi cả nhà gặp nạn hắn cũng đi qua .

Nơi đây đã được dọn dẹp sạch sẽ , trên sàn nhà không còn một vết máu , cũng không còn chút mùi lạ nào vương lại .

Quang Anh nén lại cảm súc trong lòng .

Hắn cầm lấy một cái chổi bắt đầu quét dọn lại cả ngôi nhà , hắn làm rất cẩn thận , không vội vàng .

Không bỏ qua một vết bẩn nào trong nhà , dù là nơi hang hốc nhất .

Quang Anh tiến vào nhà thờ ,nơi này là chỗ cất giữ bài vị các đời tổ tiên của họ Nguyễn cùng...bài vị của gia đình ông Lúy , hắn nhìn thấy bài vị của Sứt đặt ngay dưới cùng .

Quang Anh tiến lên thắp một nén nhang, hắn quỳ xuống trước bàn thờ dập đầu ba cái , sau đấy ngẩng đầu lên nhìn lại từng cái tên.

_Tạm biệt !!

Chỉ vỏn vẹn nói xong hai từ , hắn đứng đậy xoay người đi ra ngoài .

Bóng lưng dứt khoát không quay đầu nhìn lại , để lại phía sau ngôi nhà yên ắng cùng ký ức ngày xưa .