Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 7





Hi Hoài mở tiệc tiếp đãi Trình Sở Y và Khương Mặc Hiên.

Bởi vì trong phủ quốc sư trước nay không thường có mấy loại tiệc thế này, người hầu đều háo hức chuẩn bị, trông từ xa còn rôm rả hơn cả lễ hội.

Khương Mặc Hiên thấy lạ nhưng chẳng buồn hỏi.

Đợi tiệc bày xong, Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y ngồi ở vị trí chủ tọa, Hi Hoài ngồi một bên.

Bởi vì bản thân Hi Hoài không có gia quyến gì, cho nên Trình Sở Y không cần phải giới thiệu một loạt họ hàng bên mình với Khương Mặc Hiên giống như những nữ tử khác về thăm nhà mẹ sau khi cưới.

Hi Hoài ít nói, Khương Mặc Hiên chẳng thèm nói, thành ra suốt buổi cứ im ắng lạ thường, chỉ có tiếng sênh tiêu và ca vũ không ngừng vang lên.
Lúc ca vũ lui đi, bầu không khí lại nặng nề như đưa tang.

Trình Sở Y hướng Hi Hoài hỏi: “Nghĩa phụ, trong thời gian không có con ở đây, người có ăn uống đàng hoàng không? Sức khỏe của người không tốt, tuyệt đối không được vì bận rộn quá mức mà bỏ ăn.”
Hi Hoài mỉm cười gật đầu.

Khương Mặc Hiên thúc khuỷu tay Trình Sở Y nhắc nhở hỏi vào vấn đề chính.

Cái thúc này bị Hi Hoài nhìn thấy, nhưng chờ một lúc lại không nghe Trình Sở Y lên tiếng nói gì, y liền hiểu ra cuộc viếng thăm này chắc có mục đích khác.

Cũng phải thôi! Y và thái tử xưa nay không qua lại, ân cần đưa Trình Sở Y về thăm nhà quả là chuyện khó tin.
“Thái tử muốn hỏi gì thì cứ trực tiếp hỏi, không cần phải mượn lời người khác.”
Khương Mặc Hiên định mở miệng, Trình Sở Y liền kéo nhẹ tay áo Khương Mặc Hiên ngăn lại và nói tiếp: “Nghĩa phụ, có phải trước đây người từng gặp qua Hà tổng quản của Trữ cung Hà Niên Sâm không? Người có thể nói cho con biết là vì chuyện gì không?”
Với thái độ ngông nghênh của Khương Mặc Hiên, Trình Sở Y sợ y sẽ hỏi ra mấy lời không tử tế.

Nghĩa phụ hắn tính khí cũng chẳng tốt lành gì, đối với người vô lễ đương nhiên sẽ không thèm đáp, kể cả khi có là thái tử đi chăng nữa.
Hi Hoài nhớ lại và lạnh nhạt nói: “Có thầy bói nói con trai ông ta phạm thái tuế, định trước trong năm này sẽ phải chết.

Ông ta muốn nhờ ta cứu mạng cho y, nhưng ta không phải thần tiên, không làm nổi.”
Trình Sở Y kinh ngạc: “Nghĩa phụ, phạm thái tuế bình thường cũng không đến nỗi phải chết mà.”
“Đúng lý là vậy, nhưng ta đã bói thử một quẻ…” Hi Hoài nhìn xuống rượu trong ly, “chỉ có thể nói đời trước tạo nghiệt, đời sau chịu quả báo thôi.”
“Vậy ông ta đã gây ra nghiệt gì?”
“Ta không biết, nhưng theo quẻ bói chắc là nợ mạng của ai đó, bị người này đòi lại trên thân con trai ông ta.” Hi Hoài nhìn đến sắc trời chập tối, lại nói tiếp: “Giờ cũng muộn rồi, không kịp quay về cung.

Ta chuẩn bị phòng cho thái tử và thái tử phi nghỉ lại.”
Trình Sở Y đồng ý, nhưng đến lúc phòng ốc được chuẩn bị xong xuôi, hắn mới nhận thức được tình hình bất ổn.

Hi Hoài chỉ chuẩn bị một phòng.

Hắn và Khương Mặc Hiên trong mắt người khác là phu thê, ở tại đây không thể kỳ kèo mặc cả gì được, cho nên đành phải im lặng ở chung.
Khương Mặc Hiên chống tay ngồi gác một chân trên giường hỏi Trình Sở Y đang đứng châm thêm nến: “Nghĩa phụ ngươi không nói dối chứ?”
“Nghĩa phụ ta không có lý do làm vậy.”
“Nếu những lời nghĩa phụ ngươi nói là thật, vậy ngươi nghĩ Hà tổng quản đang nợ mạng của ai?”
Trình Sở Y khựng lại: “Ngươi và ta đang nghĩ cùng một người phải không?”
Khương Mặc Hiên nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Có thể không phải là mẫu phi của ta, nhưng ta vẫn sẽ tra đến cùng.”
Trình Sở Y đem cây nến trên tay đi đến bàn đặt xuống: “Chuyện của mẫu phi ngươi không phải một sớm một chiều là có kết quả được đâu.

Kiên nhẫn thêm chút nữa, sự thật rồi sẽ có ngày sáng tỏ.


Ta từng bói một quẻ về việc này, là quẻ đại cát, mong muốn thành sự thật.”
Khương Mặc Hiên chưng hửng nhìn bóng lưng Trình Sở Y.

Thì ra Trình Sở Y không phải đùa giỡn, ngược lại còn nghiêm túc để chuyện mẫu phi của y vào lòng, thậm chí nói những lời này để động viên y.

Khương Mặc Hiên bỏ chân xuống giường, hai tay chống hai bên thân hỏi:
“Ngươi biết bói sao?”
“Nghĩa tử của quốc sư cũng không thể quá mất mặt được.”
“Thật nhìn không ra.”
Trình Sở Y buột miệng: “Lan nhi cũng từng nói ta như thế.”
“Lan nhi là ai?”
Trái tim Trình Sở Y quặn lên một cái, trơ mắt nhìn ánh nến nói dối: “Chỉ là một nha hoàn trong phủ.

Thái tử, ngươi ngủ trước đi, ta vẫn chưa buồn ngủ.”
Trình Sở Y đi đến bàn sách mài mực.

Khương Mặc Hiên nằm xuống giường, mặt vẫn quay ra ngoài chưa muốn ngủ, đầu gối lên một tay chống cao ngắm những bức tranh vẽ hoa lan bày khắp tường hỏi: “Nơi này sao có nhiều tranh hoa lan đến thế?”
“Đây là căn phòng trước kia của ta.

Những bức tranh đó do ta vẽ.”
“Ngươi thích hoa lan?”
Trình Sở Y lặng người suy nghĩ.

Ban đầu có lẽ hắn không thực sự thích, chỉ vì hắn và Nguyên Minh Lan chơi cùng nhau từ nhỏ, nàng lại rất thích hoa lan, cho rằng nó giống với tên mình, vậy nên hắn mới thường vẽ hoa lan tặng nàng.

Vẽ riết thành thói quen, lâu dần trở thành si mê, không còn phân biệt rõ là si mê người hay si mê hoa.
“Lan là quân tử ôn nhu trong các loài hoa, ai gặp cũng sẽ thích.

Thái tử nên ngủ đi.”
Trình Sở Y cầm bút lên cúi đầu xuống vẽ.

Khương Mặc Hiên không hỏi gì nữa, mất hứng quay lưng vào trong nhắm mắt.
Trời sáng, trong lúc Khương Mặc Hiên dùng bữa, Trình Sở Y chỉ gắp vài đũa cho có lệ rồi tranh thủ đi tìm Hi Hoài nói chuyện.

Đêm qua có mặt y, hắn không nói được mấy câu với Hi Hoài.
Hi Hoài đun một bình rượu Thanh Lương nhỏ mà ngày thường Trình Sở Y thích uống nhất để tiếp đãi hắn.

Hắn vừa cầm lên chung rượu ấm liền có cảm giác hoài niệm sâu xa.

Từ lúc gả vào Trữ cung, hắn chưa được nếm qua mùi vị này lần nào.

Khương Mặc Hiên không cấm cản những sở thích cá nhân của hắn, nhưng mà hắn đối với y rất dè chừng, lại cộng thêm nhiều tai mắt vây quanh, cho nên không dám buông xuống sự phòng bị mà uống rượu như lúc này.
Trình Sở Y nhấp môi một ngụm rượu, vị cay cay đắng đắng tê rần trong cổ họng nhưng lại dễ chịu khó tả.

Lẽ ra bầu không khí đang rất tốt đẹp nếu không phải vì Hi Hoài đột nhiên nhìn hắn tế nhị hỏi: “Con và thái tử vẫn chưa viên phòng đúng không?”
Trình Sở Y mém sặc chỗ rượu vừa uống vào, mặt đỏ lên: “Nghĩa phụ…chuyện này…”
“Đêm qua trong phòng con đèn vẫn còn sáng tỏ đến tận sáng.”
Trình Sở Y đặt ly rượu xuống ráng giữ bình tĩnh nói: “Đêm qua cơ thể con có chút mệt.”

“Là vậy sao?”
Bị ánh mắt cương nghị của Hi Hoài quét qua, Trình Sở Y hơi loạn trong lòng.

Hắn cố ý nói lớn hơn để chứng minh mình có lý lẽ, không phải là đang nói dối: “Đương nhiên là vậy, dù sao cái chuyện đó không phải lúc nào cũng làm mà.

Nghĩa phụ chưa thành thân nên chưa hiểu thôi.”
Hi Hoài nhịp ngón tay đều đều lên mặt bàn, chỉ cười một cái thâm sâu.
Trình Sở Y càng loạn hơn: “Nghĩa phụ không tin con sao?”
“Con có thể nói dối trước bất cứ ai, nhưng ở trước mặt ta chỉ là một đứa trẻ do ta chăm nom từ nhỏ đến lớn, không qua nổi mắt ta đâu.

Là thái tử không muốn hay là con không muốn?”
Trình Sở Y thở dài.

Được rồi, bị vạch trần thì bị vạch trần, cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ.
“Nghĩa phụ, con và thái tử không phải loại quan hệ vì yêu nên mới lấy nhau, người nghĩ sẽ có được kết quả gì tốt đẹp? Con không muốn, mà tin chắc y cũng không muốn.

Chưa chừng một tờ hưu thư mới là giải pháp tốt đẹp nhất cho cả hai.”
Hi Hoài nghe vậy than thở: “Sở Y, con quá cố chấp rồi.

Đã đến nước này, ta đành nói thẳng cho con biết, tránh việc con tiếp tục ảo tưởng xa xôi.

Cho dù con không lấy thái tử thì giữa con và Nguyên Minh Lan cũng không có kết quả.

Ta đã bói qua số mệnh của hai đứa, chính là có duyên không phận.

Hơn nữa, con mang mệnh Thất Sát, nếu không phải người có số mệnh lấn át được con ở cạnh, thì nhất định sẽ hại chết những người xung quanh con.

Sở dĩ bây giờ nhìn con giống một người bình thường là bởi vì ngay từ nhỏ đã được ấn định hôn ước với thái tử.

Hôn ước này chính là tấm bùa hộ mệnh phá giải mệnh cho con.”
Trình Sở Y nghĩ rồi hỏi thẳng: “Vậy còn thái tử? Nếu chỉ có lợi cho một mình con thì hoàng thượng sẽ không đời nào để con trai ngài ấy ở cạnh con, trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ.”
“Thái tử mang mệnh Phá Quân.

Nếu không có con trấn mệnh, y sẽ là kẻ khiến cho Đại Khương này diệt vong.”
Trình Sở Y kinh hãi nhìn Hi Hoài không chớp mắt.

Giây lát sau, hắn nắm chặt hai tay vào nhau, tự có suy nghĩ riêng: “Vậy chuyện năm xưa phụ thân của con khi quân phạm thượng bị ban tội chết lẽ nào là vì người đã nói ra mệnh này của thái tử cho hoàng thượng biết?”
Hi Hoài xót xa gật đầu.

Trình Sở Y không tin nổi đứng bật dậy khỏi bàn: “Sao lại như thế? Phụ thân con chỉ nói ra sự thật thì tại sao phải gánh cái chết oan uổng như vậy?”
“Bởi vì ban đầu hoàng thượng không thể chấp nhận được tin dữ này.

Ông ta không chỉ giết phụ thân con, còn giết sạch cả những người trong Quan Tinh Các lúc bấy giờ.

Sau đó ông ta đã nghĩ đến việc sửa mệnh cho thái tử và mời ta vào cung làm quốc sư.


Ta không có cách sửa mệnh, ta chỉ có thể tìm người trấn áp mệnh cực hung của thái tử, trùng hợp người này lại chính là con.”
“Cứ như người nói, mệnh Thất Sát trong thiên hạ này nào phải chỉ có mình con?”
“Chỉ có thể là con thôi, bởi vì vận mệnh của con và thái tử có sự liên kết kỳ lạ với nhau, không thể lý giải bằng lời.”
Hi Hoài nói ra những lời này không hề biến sắc nhưng Trình Sở Y nghe xong lại đau đớn vô cùng.

Hắn chống hai tay xuống mặt bàn siết chặt lại: “Bao nhiêu năm qua người không muốn để con biết những chuyện này, vậy vì sao bây giờ lại chủ động nói ra hết?”
“Bởi vì con và thái tử nhất định phải viên phòng.

Con cũng học qua ngũ hành thuật số, nên biết có âm thì cần phải có dương, có bỉ thì cần phải có thái.

Hôn ước trói buộc chỉ giúp con và thái tử bình yên đến mười tám tuổi.

Nếu có một người bước qua sinh thần năm mười tám khi cả hai vẫn chưa viên phòng, việc dùng mệnh trấn mệnh này sẽ bị hủy.

Chỉ có liên kết với nhau làm một mới có thể duy trì tiếp sự bình an cho cả con và thái tử.

Còn chưa tới nửa năm nữa thì thái tử sẽ tròn mười tám trước con.

Sở Y, so với việc con không muốn, thì đây là trách nhiệm con không thể không làm.

Con thông minh như vậy, nếu con muốn nhất định sẽ tìm ra cách khiến thái tử chịu viên phòng với con.”
“Con…” Trình Sở Y siết tay đến nỗi gân xanh nổi cợm lên thành những đường vằn vện chạy ngang chạy dọc.

Hai mắt hắn đỏ cay lên nói: “Không muốn! Phụ thân con đã chết oan uổng rồi, tại sao con còn phải hy sinh chính mình để bảo vệ cho cái gọi là đại nghiệp thiên thu của Đại Khương này? Diệt quốc thì diệt quốc, liên quan gì con chứ? Không thể sống ở Đại Khương con có thể đến bất cứ quốc gia nào khác để sống.

Nghĩa phụ người có biết…” Nước mắt của Trình Sở Y rơi xuống.

Những giọt nước mắt này hắn đã nhịn từ rất lâu, rất lâu rồi, cuối cùng cũng có thể khóc ra thành tiếng, “Lan nhi từng nói muốn bỏ trốn cùng con.

Nếu như lúc đó không vì nghĩ cho an nguy của người và cả phủ quốc sư, con thật sự đã bỏ trốn cùng muội ấy.

Tại sao con phải vướng vào hôn sự hoang đường này? Tại sao con phải là người cải mệnh cho thái tử? Tại sao…tại sao lại là con chứ? Con không muốn, nghĩa phụ…con không muốn…”
Hi Hoài đứng dậy khỏi bàn tiến sang chỗ Trình Sở Y, dịu dàng ôm chầm hắn lại: “Sở Y, ta biết con chỉ vì tức giận mới nói ra những lời này.

Ta càng biết con là người lý trí và hiểu rõ đại cục.

Đại Khương nếu như diệt vong, vậy chuyện mệnh trấn mệnh này còn có ý nghĩa gì? Cái chết của phụ thân con lúc đó mới thực sự là oan uổng.

Đại Khương nếu như diệt vong, kẻ mất mạng nào chỉ có mỗi mình những hoàng thân quốc thích đứng trên thiên hạ đó, mà là hàng ngàn hàng vạn bá tánh vô tội lầm than? Trong hàng ngàn hàng vạn bá tánh đó có những người từng đi lướt qua con, những người con gặp gỡ trên đường, những người con quen biết, và cả những người con trân trọng nhất.

Đại Khương nếu như diệt vong, sinh linh đồ thán, cỏ cây nhuốm máu, con muốn nhìn thấy cảnh đó sao?”
Trình Sở Y ở trong lồng ngực của Hi Hoài gào lên một trận, đem những gì không cam tâm cùng uất ức một lần trút sạch ra.

Trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại chỉ một câu hỏi duy nhất: “Con không muốn nhưng tại sao…tại sao cứ phải là con?”
Khi Trình Sở Y và Khương Mặc Hiên rời phủ quốc sư lên xa giá hồi Trữ cung, Khương Mặc Hiên nhìn thấy hai mắt của hắn đỏ rực nên hỏi: “Ngươi vừa khóc sao?”
Trình Sở Y nhìn y, mệt mỏi lắc đầu rồi nhắm mắt dựa vào thành xe giả vờ ngủ.

Khương Mặc Hiên đơn giản nghĩ Trình Sở Y vẽ tranh cả đêm qua không ngủ nên thiếu ngủ mà thôi.
Đợi qua vài ngày, không thấy Trình Sở Y nói năng gì về việc của Hà tổng quản, Khương Mặc Hiên nhịn không được quyết định tự lôi Hà tổng quản và con trai ông ta đến phòng giam riêng trong Trữ cung thẩm vấn.

Ba canh giờ sau, Khương Mặc Hiên cùng với Chúc Bình rời khỏi phòng giam.

Sắc mặt của Khương Mặc Hiên không tốt, bỏ cả bữa trưa mà đi thẳng đến Vĩnh Minh Điện họp mặt với các đại thần.

Họp xong, Chúc Bình mang đến ít điểm tâm cho Khương Mặc Hiên.

Khương Mặc Hiên đẩy sang một bên nói:

“Cứ tưởng đã có manh mối không ngờ lại bị đứt nữa, ngươi nghĩ ta còn tâm trạng nào để ăn?”
Chúc Bình tìm lời khuyên can: “Thái tử, tuy là như vậy nhưng người cũng không thể bỏ mặc sức khỏe bản thân không lo.

Chúng ta tìm manh mối khác là được.

Huống hồ bây giờ người có thái tử phi giúp sức, chính là như hổ mọc thêm cánh rồi.”
Khương Mặc Hiên nghi ngờ hỏi: “Trình Sở Y giỏi vậy sao?”
Chúc Bình gật đầu nói: “Vì trước đây thái tử không thích nghe nhắc về thái tử phi và phủ quốc sư bên đó nên thần không tiện nhiều lời.

Trong tứ đại tài tử vang danh của kinh thành, thái tử phi là người giỏi nhất.

Có điều, so với ba vị tài tử còn lại thì thái tử phi khá ít lộ diện, có lẽ do quốc sư quản giáo quá nghiêm khắc.

Quốc sư còn không thích thái tử phi xem mệnh bói quẻ.

Có một lần thái tử phi cùng bạn học đến lầu Kim Tước chơi, cao hứng giải mệnh cho một trong số họ, nói rằng người này sẽ đỗ trạng nguyên.

Người này vui mừng mời tất cả bằng hữu đến quán rượu uống như điên, nửa đêm trên đường về nhà say quá trượt chân ngã xuống sông chết.

Hôm sau có kim bảng đề tên, tên của hắn quả nhiên là đỗ đầu.

Vì cái chết của người này, thái tử phi đã chịu liên lụy nặng.”
“Chuyện này thì liên quan gì y?” Khương Mặc Hiên khó hiểu hỏi.
“Những kẻ càn quấy vu tội thái tử phi gián tiếp hại chết một mạng người.

Quốc sư từ đó không cho phép thái tử phi bói quẻ nữa.”
Khương Mặc Hiên hiếu kỳ: “Quan hệ giữa quốc sư và y thế nào?”
“Vô cùng tốt, phải nói là phụ tử ruột thịt cũng chưa chắc thân như họ.”
“Quốc sư cũng tính là mỹ nam tử nhưng hắn lại không thành gia lập thất, cũng không gần gũi nữ sắc, chỉ ở vậy nuôi dưỡng con trai của kẻ khác, ngươi không thấy lạ sao?”
Chúc Bình đập tay này lên tay kia nói: “Rất lạ nữa là đằng khác.

Khắp kinh thành phố lớn ngõ nhỏ có ai không từng bàn tán chuyện này, nhưng bàn từ năm này qua năm khác thì cũng không hiểu được lý do.

Lý do duy nhất mà họ nghĩ ra là vì phụ thân của thái tử phi là ân sư của quốc sư.

Lúc quốc sư còn là đứa trẻ ăn mày lang thang đầu đường xó chợ, Trình Tắc đã mang quốc sư về nuôi nấng.

Quốc sư cảm kích ơn tri ngộ này nên sau khi Trình Tắc qua đời, quốc sư liền nhận nuôi thái tử phi như con ruột.”
Khương Mặc Hiên sinh nghi: “Ta từng hỏi qua vài lão thần, chuyện năm ấy Trình Tắc bị chém đầu cho đến nay vẫn không ai rõ lý do.

Còn nữa, vì sao Trình Tắc chết không lâu, phụ hoàng lại gấp gáp ban hôn cho ta và Trình Sở Y, nhất quyết không cho ta hủy bỏ hôn sự này?”
“Thái tử, hay là người hỏi xem thái tử phi có biết không?”
Khương Mặc Hiên trầm ngâm: “Nghĩ lại thì từ hôm trở về từ phủ quốc sư, Trình Sở Y trông rất lạ.

Hôm qua ta dùng bữa với y không nghe y nói câu nào.

Ta cảm thấy cho dù y biết gì đó cũng chưa chắc chịu nói với ta.”
Chúc Bình ngạc nhiên: “Nô tài cứ tưởng thái tử phi đã trở thành người bên phe chúng ta.

Chuyện về Du Ngọc phi thái tử còn không nói cho Hàn Phỉ nghe mà lại nói với thái tử phi.“
Khương Mặc Hiên đính chính: “Ta không nói, là tự y thích lo chuyện bao đồng.

Có điều ta hy vọng y thực sự sẽ có ích.

“.