Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 5




Sấu Tử vừa dọn xong bữa trưa lên bàn thì Khương Mặc Hiên đột nhiên đến mà không báo trước. Trình Sở Y bảo Sấu Tử mang thêm một bộ chén đũa.

Khương Mặc Hiên ngồi vào bàn, chưa nhìn đến thức ăn đã nhượng bộ nói: “Chiều nay ta có việc bàn bạc với các đại thần, không thể đến dùng bữa với ngươi nên giờ ta đến bù.”

Trình Sở Y mỉm cười: “May mà trí nhớ của thái tử vẫn còn rất tốt.”

Hai trong số ba điều kiện Trình Sở Y từng đưa ra, Khương Mặc Hiên đã làm đúng, chỉ cần thêm điều này nữa là đầy đủ.

Trình Sở Y không thèm đợi Khương Mặc Hiên đã gắp đũa đầu tiên. Khương Mặc Hiên mắng thầm hắn vô phép tắc nhưng cũng không chấp, dù gì đi nữa hôm nay y đến là để hòa giải, không phải gây chuyện. Bất quá, một đống thức ăn xanh xanh trắng trắng chay thuần thế này khiến y vừa nhìn vào liền không còn tâm trạng gắp lên.

“Ngươi ăn chay?” Khương Mặc Hiên hỏi.

Trình Sở Y dừng nhai lắc đầu: “Không phải, chỉ riêng hôm nay mới ăn.”

Khương Mặc Hiên nghĩ nghĩ nói: “Hôm nay không phải là mùng một hay ngày rằm.”

“Ta không mộ đạo đến vậy. Hôm nay…là ngày giỗ của phụ mẫu ta. Ta ăn chay cầu cho vong linh trên trời của họ được tiêu nghiệp tăng phước.” Trình Sở Y có chút uất nghẹn nói.

Khương Mặc Hiên chớp mắt, thì ra Trình Sở Y lại là một hiếu tử.

“Phụ mẫu ngươi qua đời vì bệnh sao?”

Trình Sở Y nhợn trong cổ, bất giác im lặng. Khương Mặc Hiên lại hỏi: “Không phải sao?”

Trình Sở Y nhìn Khương Mặc Hiên, sóng mắt phẳng lặng không mang theo hận ý, nhưng lại nói rất khô khan: “Phụ thân ta là quốc sư Trình Tắc, bị hoàng thượng ban cho tội danh khi quân phạm thượng, chém đầu tại Ngọ Môn. Mẫu thân ta nghe được tin dữ khiến thai tượng chấn động, hạ sinh ta sớm hơn một tháng rồi chết vì mất máu quá nhiều.”

Khương Mặc Hiên đơ mặt buông đũa xuống, nhất thời không biết nói gì. Trình Sở Y thản nhiên cúi đầu ăn tiếp. Đợi hắn ăn hết, ngó thấy Khương Mặc Hiên không có ý định dùng bữa nên bảo Sấu Tử dọn đi, sẵn khép kín cửa phòng lại.

Trình Sở Y đứng dậy, lại bàn sách lấy giấy bút mang ra đặt lên bàn ăn, đối diện với Khương Mặc Hiên nói: “Giờ bàn vào chính sự. Muốn điều tra về cái chết của Du Ngọc phi, ta cần biết những năm qua thái tử đã điều tra được gì rồi, tránh cho ta phải đi một vòng luẩn quẩn tốn thêm thời gian.”

Khương Mặc Hiên không nghĩ hắn phục hồi tinh thần nhanh như vậy, có điều hắn đã hỏi thì y cũng nghiêm túc suy nghĩ nói:

“Lúc mẫu phi qua đời, ta vẫn còn là đứa trẻ nằm trong nôi nên không biết nhiều lắm về người. Theo lời kể của Tùng ma ma và các cung nữ từng chăm sóc cho người thì sinh tiền người rất vui vẻ, đối tốt với mọi người và thích nuôi chim vẹt. Bởi vì lúc ấy người đang được phụ hoàng sủng ái tột cùng, nên An Phúc cung của người luôn tấp nập kẻ ra người vào để nịnh bợ lấy lòng. Hôm trước ngày người gặp chuyện có Trương mỹ nhân và Huệ Hiền phi mang ít bánh ngọt đến thăm người, còn vào ngày người gặp chuyện là Thi quý nhân. Thi quý nhân mang đến một con vẹt đỏ chân xanh tặng cho người. Sau khi Thi quý nhân về thì tối đó mẫu phi vẫn như mọi ngày được Tùng ma ma và cung nữ hầu ngủ. Trước bình minh, các cung nữ thức dậy chuẩn bị quét dọn, đi ngang qua phòng mẫu phi nhìn thấy đèn bật sáng, cứ tưởng mẫu phi thức rồi nên vào trong hầu hạ. Không ngờ, bọn họ vừa đẩy cửa đã trông thấy mẫu phi treo cổ trên xà ngang, không có bất cứ lời trăn trối nào để lại, cũng không có biểu hiện gì khác thường. Phụ hoàng ban đầu từng cho người điều tra, nhưng trải qua vài tháng không kết quả bèn chấp nhận như một vụ tự sát.”

“Vậy những người mà thái tử vừa kể hiện giờ đang ở đâu?”

“Ta vẫn nghi ngờ Tùng ma ma và các cung nữ kia có điều giấu giếm nên sắp xếp họ vào hoa phòng, đến nay không cho ai rời cung. Trương mỹ nhân do hầu hạ không tốt bị phụ hoàng đưa đến Khổ Hình Cục giặt vải, vì chịu không nổi cực khổ nhảy xuống giếng tự vẫn. Huệ Hiền phi thì ăn chay niệm phật suốt bao năm qua, ngày thường không có chuyện gì trọng đại sẽ không rời khỏi Tú Dương Cung của bà ta. Thi quý nhân được thăng lên làm Thi phi, là một người khá khôn khéo cẩn trọng. Ân sủng đương nhiên không thể so với Kính quý phi, nhưng dù sao trong số những phi tần lúc trước của phụ hoàng thì bà ta cũng xem như vinh hiển nhất rồi. Còn có Quỳ phi bị giam trong lãnh cung. Người này trước kia ganh ghét mẫu phi ta ra mặt, cho nên không bao giờ đến An Phúc cung. Sau khi bị sảy thai, Quỳ phi suốt ngày nghi thần nghi quỷ có người hạ độc mình rồi trở thành bộ dạng điên loạn. Ta từng đến hỏi chuyện bà ta, nói năng không đầu không đuôi, hỏi rất lâu cũng chẳng được manh mối nào.”

Trình Sở Y ghi tên những người mà Khương Mặc Hiên vừa kể qua xuống giấy, sau đó lại hỏi: “Tùng ma ma này lai lịch thế nào? Vì sao được cử đến hầu hạ Du Ngọc phi?”

“Cái này chỉ là một sự việc tình cờ. Tùng ma ma trước đó được phái đến hầu hạ Tuệ phi. Tuệ phi này vô cùng độc đoán hung ác, cũng có thể tính là một sủng phi của phụ hoàng. Bà ta hễ có chuyện gì không vui thường hay đánh đập cung nhân, đặc biệt là sau khi mẫu phi nhập cung, phụ hoàng đem hết ân sủng chuyển sang mẫu phi khiến Tuệ phi càng thêm giận dữ. Có lần, Tùng ma ma bị đánh đến thừa sống thiếu chết, được mẫu phi ta đi ngang giúp đỡ. Mẫu phi vì muốn giữ mạng cho Tùng ma ma đã xin với phụ hoàng để Tùng ma ma theo hầu mình. Không lâu sau, Tuệ phi chết vì bạo bệnh, còn chết trước mẫu phi ta vài tháng.”

Trình Sở Y đã hiểu được đại khái tình hình, hỏi: “Ngoài những điều này, thái tử còn phát hiện gì đáng nghi không?”

Khương Mặc Hiên mâu thuẫn hạ thấp ánh mắt. Trình Sở Y nói: “Thái tử, nếu ngươi muốn ta mau chóng tìm ra sự thật, ngươi không được che giấu ta điều gì, biết đâu chừng đó chính là manh mối quan trọng.”

Khương Mặc Hiên nhìn lên, bất đắc dĩ nói: “Bên ngoài đều đồn đại tình cảm giữa phụ hoàng và mẫu phi vô cùng tốt nhưng ta lại nghe được một tin đồn khác. Không biết là do đâu truyền đến, cũng không biết do ai bắt đầu, chỉ biết tin đồn nói mẫu phi vô cùng căm hận phụ hoàng vì đã tiêu diệt Lương quốc.”

“Được rồi, ngày mai ta sẽ đích thân đến An Phúc cung xem xét một chuyến. Phiền thái tử cho người theo dẫn đường, tìm người đáng tin cậy một chút, tránh để chuyện điều tra này bị lộ ra bên ngoài. Thái tử bận việc thì cứ đi trước.”

Khương Mặc Hiên vẫn dán mắt chằm chằm vào Trình Sở Y hỏi: “Ta tin được ngươi không?”

Trình Sở Y buồn cười nói: “E rằng trong lúc này thái tử cũng chỉ có thể tin ta thôi, không thì thái tử cứ mời hai ái thiếp của ngươi đi điều tra vậy.”

Khương Mặc Hiên nén giận đứng lên đi thẳng. Thấy Khương Mặc Hiên đi rồi thì Sấu Tử mới dám mở cửa tiến vào. Trình Sở Y đứng dậy lần nữa, lại gần ngăn tủ đầu giường lấy ra mai rùa và ba đồng xu cổ đem đến bàn. Sấu Tử vừa nhìn liền hiểu ra: “Thiếu gia, người muốn gieo quẻ sao?”

Trình Sở Y gật đầu ngồi xuống ghế, bắt đầu tĩnh tâm gieo quẻ. Mỗi lần gieo xong dựa vào số đồng xu sấp hay ngửa mà vẽ một vạch lên giấy trắng. Sau sáu lần gieo, hắn thu được kết quả là quẻ “Mầm Cây Nhô Khỏi Đất”.

Sấu Tử hỏi: “Thiếu gia, người hỏi về việc gì vậy?”

“Ta hỏi về cái chết của Du Ngọc phi.”

“Vậy quẻ “Mầm Cây Nhô Khỏi Đất” này nói thế nào?”

“Tình yêu sâu sắc, tựa cây và đất, không thể tách rời.”



Sấu Tử gãi đầu không hiểu: “Vậy người hại chết Du Ngọc phi là người mà bà ta yêu nhất? Hay là bà ta vì người mình yêu nhất mà chết?”

“Tạm thời chưa biết, chỉ biết cái chết của bà ấy liên quan đến chuyện tình cảm. Trong lúc không có manh mối nào thì đây chính là một manh mối vô cùng hữu ích.”

Hôm sau, Khương Mặc Hiên phái Hà tổng quản đưa Trình Sở Y đến An Phúc cung. Điều này không nằm ngoài dự đoán của Trình Sở Y. Nhắc đến An Phúc cung, tin rằng Hà tổng quản là người biết nhiều nhất. Trình Sở Y không biết vào lúc phong quang nhất, An Phúc cung này lộng lẫy ra sao. Những thứ mà hắn nhìn thấy bây giờ chỉ là một khung cảnh tiêu điều lạnh lẽo không khác gì lãnh cung. Cỏ mọc um tùm, xà ngang xập xệ, sơn đỏ trên những bức tường đã bị bong tróc thành nhiều mảng lớn.

Hà tổng quản nhìn cảnh cảm thán: “Chưa đến hai mươi năm mà người đi cảnh đổi, thật khiến người khác đau lòng.”

Trình Sở Y hỏi: “Du Ngọc phi lúc còn sống là người như thế nào?”

“Là một chủ tử tốt.” Ngoài điều này ra, ông không nói thêm gì.

Trình Sở Y nghĩ bụng tuổi đời của Hà tổng quản không nhỏ, những cảnh nhìn quen trong cung cũng không ít nhưng lại kiệm lời như vậy, chắc chắn có điều che giấu.

Trình Sở Y lại hỏi: “Năm đó Du Ngọc phi thắt cổ ở phòng nào?”

Hà tổng quản đưa Trình Sở Y đi thêm mấy dãy hành lang, đến trước một căn phòng nọ và dứt khoát đẩy cửa ra. Trình Sở Y chưa vội vào mà nhìn ra bên ngoài, thấy có một gốc cây héo hình thù quái dị không rõ là cây gì.

“Mấy căn phòng ở đây đều trông na ná nhau, cộng thêm việc chúng không còn giữ nguyên trạng, tại sao Hà tổng quản vừa nhìn thoáng qua liền biết là phòng này?”

Hà tổng quản chỉ ra gốc cây héo nói: “Đó là cây tử đằng trăm tuổi. Lúc Du Ngọc phi còn sống thì nó chưa đến nỗi khô héo vậy, mỗi năm tuy ra hoa ít nhưng vẫn ra hoa rất đều đặn. Du Ngọc phi thích nhất là treo những lồng chim vẹt lên đó vừa ngắm hoa vừa dạy chim vẹt nói, vì vậy mà phòng của Du Ngọc phi cũng ở sát bên cây tử đằng này. Trong An Phúc cung chỉ có duy nhất một cây tử đằng như thế.”

“Thì ra là vậy. Sau khi Du Ngọc phi xảy ra chuyện, những lồng chim vẹt đó thế nào?”

“Hoàng thượng đau lòng vì cái chết của Du Ngọc phi nên không chịu nổi tiếng ồn ào của lũ vẹt, toàn bộ đem đi thiêu chết. Nô tài chỉ giữ được mỗi con Khổng Tước mà Du Ngọc phi lúc sống thích nhất.”

Trình Sở Y mừng rỡ nói: “Ta muốn xem con Khổng Tước đó được không?”

“Đương nhiên là được. Lát nữa quay về nô tài sẽ đem đến cho thái tử phi xem.”

Trình Sở Y cùng Hà tổng quản tiến vào phòng. Thật ra một án mạng đã xảy ra lâu như vậy, hắn không nghĩ sẽ tìm được manh mối gì có ích ở đây. Chẳng qua, hắn muốn đến xem, không xem thì không cam tâm cho lắm.

Trình Sở Y ngẩng lên hỏi: “Du Ngọc phi đã treo cổ ở xà ngang nào?”

Hà tổng quản giơ tay lên chỉ: “Chính là xà ngang gần cửa sổ đó.”

Trình Sở Y nói: “Cao như vậy sao? Chiều cao của Du Ngọc phi có lẽ chỉ tầm mấy tiểu thư bình thường, muốn treo cao được như thế thì chiếc ghế mà bà ấy đứng lên lúc đó cũng phải rất cao. Không có căn cứ lắm.”

Hà tổng quản gật gật: “Thái tử cũng nói y như thái tử phi. Bất quá lúc đó hỗn loạn, không ai chú ý nhiều tới chiếc ghế đó. Mọi người đều chỉ gấp gáp mang thi thể của Du Ngọc phi xuống, sau đó thì đi bẩm báo với hoàng thượng.”

Trình Sở Y nghĩ thầm, khó trách Khương Mặc Hiên lại khăng khăng mẫu phi của y không tự sát. Sắp xếp lộ liễu thế này thì ai mà tin tự sát cho được?

“Đồ dùng thường ngày của Du Ngọc phi thì sao? Có còn ở đây không?”

Hà tổng quản lắc đầu: “Hoàng thượng sớm đã đem hạ táng chung với Du Ngọc phi. Người còn vật còn, người mất thì cũng muốn những đồ vật thường ngày đi theo mình.”

“Thế thì bàn cờ hẳn cũng không còn.”

Trình Sở Y cảm thấy ân sủng của đế vương thật bạc bẽo. Lúc yêu thương nồng nàn thì cái gì cũng ban được, lúc chết rồi ngay đến một vật lưu niệm cũng chẳng muốn giữ lại.

Hà tổng quản khó hiểu nói: “Trong các vật dụng của Du Ngọc phi lúc sinh tiền không có bàn cờ. Nô tài chưa từng thấy Du Ngọc phi đánh cờ bao giờ.”

Trình Sở Y ngạc nhiên. Nếu thế thì tại sao Khương Linh Đế lại nói người dạy ông đánh cờ là Du Ngọc phi? Lẽ nào thường ngày vào lúc rỗi rãi hai người bọn họ không đánh cờ với nhau sao?

“Vậy mỗi lần hoàng thượng đến thăm Du Ngọc phi lưu lại lâu không?”

“Rất lâu, còn thường xuyên ở qua đêm.”

“Hoàng thượng và Du Ngọc phi hay làm gì giải khuây?”

Hà tổng quản ú ớ: “Việc này nô tài không rõ. Mỗi lần hoàng thượng đến đều cùng Du Ngọc phi ở riêng, không giữ ai lại bên cạnh.”

“Ta hiểu rồi.”

Trình Sở Y không còn gì để hỏi nên cùng Hà tổng quản về lại Trữ cung.

Ăn xong bữa chiều, Trình Sở Y và Sấu Tử mang theo cái lồng nhốt con Khổng Tước lấy được từ chỗ Hà tổng quản ra mái đình hóng mát. Sấu Tử cầm lồng hỏi hắn: “Con vẹt thì gọi là vẹt, sao lại gọi bằng cái tên màu mè Khổng Tước cơ chứ?”



Trình Sở Y vươn một ngón tay qua lồng khều vào cánh con vẹt nói: “Chẳng phải vì bộ lông của nó sặc sỡ đủ màu sao? Nhìn cứ như khổng tước vậy.”

“Ta lại cảm thấy nó không thể nào so với bạch khổng tước mà quốc sư nuôi. Cái tên Băng Linh mà quốc sư đặt cũng rất hay.”

Trình Sở Y thở dài: “Băng Linh đương nhiên đẹp, là do thiếu gia nhà ngươi chăm sóc từ nhỏ đến lớn mà. Ta còn định tìm cho nó một con cái tương xứng, đáng tiếc chưa tìm được đã phải gả đi. Nghĩa phụ bận như vậy, không biết có chăm sóc nó tử tế không nữa? Nghĩa phụ bận như vậy…” Trình Sở Y chùn giọng xuống, “không biết có ăn uống tử tế không nữa?”

Sấu Tử nhìn hắn thông cảm, rồi tò mò hỏi: “Theo lễ nghi thái tử nên cùng người về thăm quốc sư một lần, dù sao phủ quốc sư cũng tính như nhà mẹ không phải sao?”

Trình Sở Y cốc lên trán Sấu Tử: “Ngươi mơ đi! Thái tử chịu đi mới là lạ.”

Vừa nhắc đến Khương Mặc Hiên, Khương Mặc Hiên liền đến. Y từ tốn bước lại mái đình chỗ hai chủ tử bọn họ đang nói chuyện. Trình Sở Y hiểu y đến vì việc gì, lẽ hiển nhiên không phải là thăm hỏi hắn rồi, cho nên tạm thời để Sấu Tử lui đi.

Khương Mặc Hiên nhìn thoáng qua lồng chim vẹt hỏi: “Đó chẳng phải là con vẹt của mẫu phi ta nuôi lúc trước sao? Hà tổng quản đưa ngươi?”

“Ừ!”

“Có điều tra được gì không?”

“Không nhanh vậy.”

“Thế ngươi giữ con vẹt làm gì?”

“Chim vẹt nói được tiếng người, chưa chừng có thể nói ra manh mối.”

Khương Mặc Hiên chán ngán: “Nếu nó nói được manh mối gì, ta đã sớm điều tra, còn cần đến ngươi sao?”

Trình Sở Y rót trà ra ly đưa sang phía Khương Mặc Hiên. Khương Mặc Hiên miễn cưỡng ngồi xuống nhưng không thèm uống.

“Thái tử, làm người đôi khi phải nghĩ tích cực một chút. Từ trong những điều không ngờ có thể sẽ khám phá ra cái mình cần. Ngươi đã giao cho ta thì cứ yên tâm chờ cho đến khi có kết quả. Đừng hỏi ta làm thế nào, đừng hỏi ta dùng cách gì, chỉ cần biết ta đưa ra kết quả cho ngươi là được.”

“Ngươi tự tin nhỉ?”

Trình Sở Y rót trà cho chính mình, hớp một ngụm nhỏ: “Ta không tự tin. Ta biết điều mà bản thân cần làm là gì thôi.”

Khương Mặc Hiên bị thái độ của Trình Sở Y thuyết phục, hơi dịu xuống hỏi: “Ngươi có cần đi gặp Tùng ma ma và các cung nữ năm xưa không?”

“Sẽ gặp, nhưng chưa phải là lúc này. Ta muốn tìm hiểu kỹ Hà tổng quản trước. Phàm làm việc gì cũng cần có thứ tự trước sau.”

“Ngươi nghi ngờ ông ta nói dối?”

“Chưa thể khẳng định gì. Chỉ là muốn điều tra thêm thôi, xem xem còn bỏ sót gì không?” Trình Sở Y vò tay quanh miệng ly nấn ná.

Khương Mặc Hiên sực nhớ lại một chuyện nên nói: “Ta từng thấy ông ta và quốc sư gặp nhau. Bọn họ nói chuyện gì thì ta không nghe được vì ở quá xa, nhìn sắc mặt có vẻ ông ta khá sợ quốc sư. Ta có truy hỏi nhưng ông ta lại bảo là bạn cũ lâu ngày gặp lại, không hề nói thêm nữa.”

Trình Sở Y dừng ngón tay, sợ rằng Khương Mặc Hiên cố tình lôi kéo nghĩa phụ hắn vào đống rắc rối này.

“Thái tử, ai cũng có bí mật riêng mình, thái tử cũng vậy. Có bí mật chưa hẳn đều liên quan đến cái chết của mẫu phi ngươi.”

Khương Mặc Hiên chế giễu: “Có liên quan hay không điều tra mới biết. Lẽ nào vừa nghe nói liên quan đến nghĩa phụ ngươi, ngươi liền không điều tra nữa? Đúng là không thể nào tin nổi ngươi.”

Trình Sở Y không ngại bắt bẻ lại: “Vốn dĩ thái tử cũng chưa từng tin tưởng ta.”

“…”

Sẵn Khương Mặc Hiên nhắc đến nghĩa phụ hắn, hắn bèn tương kế tựu kế nói: “Thôi được rồi, ngươi theo ta đến phủ quốc sư, ta sẽ giúp ngươi dò xét thử.”

Sau tân hôn Khương Mặc Hiên không chịu đưa hắn về thăm phủ quốc sư, nghĩa phụ hắn cho dù không chấp nhất cũng khó tránh miệng lưỡi thêu dệt này nọ của thiên hạ. Hắn lại không thể mách lẻo với Khương Linh Đế buộc y phải đi được, như vậy có chút ỷ thế làm càn, chỉ còn mỗi cách gài bẫy y thôi.

Khương Mặc Hiên cũng không đến nỗi ngốc, miệt thị: “Ngươi đang muốn dụ ta về thăm phủ quốc sư để phủ quốc sư nhà ngươi có thêm thanh thế chứ gì?”

Trình Sở Y hiên ngang nói: “Thái tử có quyền không đi. Về thắc mắc của thái tử thì xem như bỏ đi.”

Khương Mặc Hiên ấm ức nhưng không làm gì được hắn, đành xuống nước trước: “Được rồi, ta đi với ngươi. Phủ quốc sư thôi mà, chẳng phải long đàm hổ huyệt gì mà bản thái tử ta đây không dám đi?”

“Nhất ngôn vi định.” Trình Sở Y cười châm biếm trong lòng. Tên thái tử này đúng là rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt.