Dị Loại

Chương 32




"Phó tổng, đây là kế hoạch họp hằng năm, mời ngài xem qua."

"Còn hơn hai tháng nữa, chuẩn bị sớm vậy sao?" Phó Nghị nhận tờ giấy kia: "Ban nhạc bên ngoài cũng mời? Tài chính dư dả?"

"Nghe nói bộ hành chính có quen biết với nhân viên nên diễn miễn phí ạ."

"Chuyện này... Nhân viên nào vậy?"

"Híc, chủ quản nói một nhân viên không muốn tiết lộ họ tên." Tina cũng nghi hoặc, "Nói không chừng là nhân viên nào đó yêu công ty sâu sắc đi."

"Được rồi, để tôi hỏi thăm sau vậy," Phó Nghị xem qua bản kế hoạch một lần, "Cô cho bộ hành chính chuẩn bị thật cẩn thận vào."

"Vâng, Phó tổng yên tâm."

Nguyên đán gần tới, Phó Nghị đã sắp xếp hành trình đi Bắc Kinh rồi. Vì lần này đi công tác kéo dài, hắn phải xếp lịch sớm hơn một tháng, chặt chẽ kín kẽ không một lỗ hổng, thực ra trước giờ hắn cũng không có kỳ nghỉ nào.

Nhưng thật không ngờ, năm nay cư nhiên lại nhận được cuộc gọi mình mong đợi đã lâu.

"... Tiểu Kiệt? Sao rồi?"

"Anh trai, mấy ngày nữa về nhà ăn Tết đi." Đối phương ngữ khí bình thản, không nghe ra tâm tình gì.

"Ba, ông ấy..."

"Ông ấy muốn gặp anh."

Phó Nghị ngây người một hồi lâu mới phản ứng được đây không phải là mơ. Hắn từng vô số lần tưởng tượng cảnh tượng cha sẽ gọi hắn về, tuy hiện thực chẳng sinh động ấm áp gì cho cam, chỉ là nghe đệ đệ truyền đạt qua điện thoại, nhưng như thế đã đủ để cho hắn vui vẻ rồi.

Hắn nói lời đồng ý xong, thấp thỏm mừng rỡ dự tính chừa thời gian trống.

Phó Nghị đã lâu chưa về nhà, nhưng hắn vẫn nhớ cụ thể tỉ mỉ từng chi tiết trong nhà, cả căn phòng trước khi rời đi của mình nữa.

Ga ra sớm đã không còn chỗ cho hắn, Phó Nghị đành dừng xe bên ngoài, cùng Phó Kiệt đi dọc theo con đường xuyên rừng rậm đi vào trong.

"Ba có khỏe không?"

"Vô cùng tốt."

"Ông ấy vẫn đến công ty đều đặn sao?"

"Mỗi ngày đều đến."

Phó Nghị hỏi một câu Phó Kiệt đáp một câu, người kia tựa hồ đang suy nghĩ điều gì không yên lòng, hoàn toàn không để tâm tán gẫu gì đó với hắn. Vì vậy Phó Nghị hỏi vài câu xong liền yên lặng.

Chẳng ngờ vài giây sau Phó Kiệt lại chủ động mở miệng nói: "Anh, mấy năm qua anh giỏi thật, cứu sống được cả cái công ty sắp chết này của ba, không phải là định sáp nhập Giang thị chứ?"

"Sáp nhập thì chưa nghĩ tới, dù sao quyết định do bên kia," Phó Nghị đáp, "Mấy năm qua vận khí công ty không tệ, hơn nữa tình hình thị trường cũng ổn, cho nên còn sống sót được."

"Tình hình thị trường ổn?" Phó Nghị nở nụ cười, "Anh vẫn khiêm tốn ghê."

Hai người đến trước cửa nhà, Phó Nghị nhìn hoa văn chạm trổ trên cửa sắt đã lâu không gặp, toàn bộ tâm tình đều chạy thẳng lên gáy, sống mũi cay cay.

Nhưng hắn biết tuyệt đối không thể khóc, chỉ cần một giọt nước mắt thôi, ba hắn sẽ khiếp sợ rồi tức giận đuổi hắn ra khỏi cửa lần thứ hai.

Bảy năm, hắn hẳn đã không còn là con người mau nước mắt kéo vali hành lý rời khỏi nhà kia nữa.

"Ba, mẹ, con về rồi." Phó Kiệt mang Phó Nghị đi vào phòng ăn, chỉ thấy nam nữ chủ nhân dù bận vẫn ung dung ngồi đấy.

Cha Phó Nghị đã sắp 60 tuổi, gương mặt nghiêm khắc khiến người ta sinh cảm giác sợ hãi lẫn xa cách, khí thế tổng tài chính là thừa hưởng từ người này mà có. Mẹ kế Phó Nghị hơn 40 tuổi, nhìn qua còn khá trẻ trung, ngũ quan tuấn tú di truyền cho Phó Kiệt.

Mẹ ruột Phó Nghị qua đời từ khi hắn 12 tuổi, khi mẹ kế gả vào Phó gia Phó Kiệt đã 6 tuổi. Lúc đó hắn cũng không biết ba hắn lại lén lút làm chuyện kia sau lưng mẹ, chậm rãi lớn lên rồi mới phát hiện Phó Kiệt là con ruột của ba, hóa ra ba và mẹ kế đã tốt đến thế.

Khi hắn biết chân tướng đã bi thương sâu sắc, ngồi trong phòng khóc một mình, sau đó bị ba phát hiện, đem hắn kéo tới thư phòng đàm luận rất lâu. Có lẽ vì tài ăn nói của Phó Thành quá lợi hại, cũng có thể vì mẹ kế cũng không đối xử với hắn tệ lắm, Phó Kiệt lại thân với hắn, Phó Nghị về sau cũng dần tiếp nhận sự thật.

"Ngồi xuống, ăn đi." Phó Thành nhàn nhạt nói.

Phó Nghị và Phó Kiệt hai bên trái phải ngồi xuống bắt đầu dùng cơm, bầu không khí tràn ngập cảm giác lúng túng khó nói nên lời, cũng may mẹ kế hắn đã mở sẵn máy hát trước rồi.

"Tiểu Kiệt, năm nay con cũng đã 24 rồi, khi nào mới định dẫn bạn gái về đây?"

Phó Nghị lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt của ba hắn, hiển nhiên người kia đối với vấn đề cực kỳ mong đợi. Hắn luôn biết ba muốn có cháu bế bồng, lo lắng tư tưởng tam vô hậu bất hiếu, cho nên lúc trước biết tính hướng của hắn, ba đã cực kỳ phẫn nộ.

"Chờ quan hệ ổn định mới mang về ra mắt.

Phó Kiệt trả lời.

"Tiểu tử này, hóa ra đã sớm đã có đối tượng rồi." Mẹ kế cười nói, còn cố ý liếc mắt Phó Thành. Người kia chỉ "Ừ" một tiếng, gật đầu, dù không nói gì nhưng không khó để nhìn ra biểu tình nhu hòa của ông.

Bầu không khí dần tốt dần lên, Phó Thành cũng bắt đầu hỏi thăm Phó Nghị một số việc không đả động đến vấn đề đau khổ kia, hoặc tán gẫu chút thời sự chính trị, người một nhà tựa hồ lại trở về lúc trước kia vậy.

Nỗi lo lắng trong lòng Phó Nghị cũng dần tan bớt, khóe miệng căng thẳng giờ thả lỏng, cuối cùng còn nở nụ cười.

Một bữa cơm no, Phó Nghị vốn còn muốn nói gì, nhưng Phó Thành sau khi cơm nước xong còn phải đi xã giao với người khác, vội vã cáo biệt người nhà rồi rời đi.

"Ba đi đường cẩn thận."

Hắn nhìn người kia mặc áo khoác mẹ kế đưa, liếc nhìn Phó Kiệt, sau đó ánh mắt mới dừng lại trên người hắn, nói: "Đừng làm việc quá sức quá, con đường sau này còn rất dài."

Phó Nghị sửng sốt một hồi, sau đó nỗi vui sướng khôn cùng dâng lên trong lồng ngực: "Cảm ơn ba, ba cũng vậy."

Tuy ba hắn không hề có ý cho hắn về nhà ở, nhưng Phó Nghị đã vui vẻ lắm rồi. Hắn biết ba vốn truyền thống nên cố chấp, muốn thay đổi quan niệm thâm căn cố đế là rất khó, câu nói này ít nhiều chứng minh đối phương đang chầm chậm bắt đầu tha thứ cho hắn rồi.

Phó Kiệt tiễn hắn ra bãi đậu xe, Phó Nghị nhìn người em trai còn trẻ tuổi, ánh mắt bất giác dịu dàng hẳn.

"Em có bạn gái khi nào vậy? Ngay cả ba mẹ cũng không hề hay biết."

"Hơn nửa năm."

"Đến giai đoạn nào rồi?"

"Vẫn bình thường, cứ vậy thôi."

Phó Kiệt trả lời rất có lệ, trước đây cá tính lạnh nhạt như vậy, ai dè bảy năm sau vẫn cứ như vậy, Phó Nghị không khỏi cười cười bất đắc dĩ.

"Anh đi đây, hôm khác có thời gian lại gặp." Hắn giơ tay định vỗ vai đối phương, không ngờ Phó Kiệt hơi nghiêng người né vai ra sau, trong lòng chợt run lên rồi thôi.

Nổ máy xong hắn thấy Phó Kiệt vẫn đứng tại chỗ, tránh ra cho xe đi xong còn đứng nhìn theo xe mình, bỗng thấy thoải mái hơn nhiều.

Đến tiểu khu, cất xe xong xuôi, hắn sung sướng đi dạo dưới ánh đèn đường, thậm chí còn ngâm nga hát một đoạn.

Một người độc hưởng không khỏi quá cô quạnh, hắn không nhịn được lấy điện thoại ra, tìm số Giang Kha ở Hương Cảng gọi.

Vừa ấn nút hắn lại thấy mình rảnh rỗi sinh nông nổi, nhỡ gọi không đúng lúc lại ảnh hưởng tới công việc của y thì sao.

Nhưng mới nghe đổ hai hồi chuông Giang Kha đã bắt máy: "Sao thế lão tao hóa?"

"Tôi... Cậu đang làm gì vậy?" Hắn nghe Giang Kha thở dốc, hỏi.

"Đang tập trên máy chạy bộ, sao?"

"Ha," Phó NGhị cũng không để ý thấy chính mình vừa thở phào nhẹ nhõm, "Tôi mới vừa cơm nước xong đang về nhà."

"Cuối năm rồi đi đâu ăn vậy?"

"Tôi về nhà."

"Ông cha kia cuối cùng cũng chịu gọi chú về nhà rồi sao?"

"Ừm."

"Tôi còn đang bảo sao nghe chú cao hứng quá vậy?", Giang Kha cười, "Hóa ra rốt cuộc đã có nhà để về rồi cơ à?"

"Cũng không hẳn, ông ấy còn chưa cho tới ở lại, nhưng ít ra cũng gọi tôi về ăn một bữa đi," dù tiếc nuối, nhưng giọng hắn không giấu được niềm vui sướng, "Cho nên vẫn thật đáng mừng."

"Cho nên mới gọi điện thoại cho tôi?"

"Ừm."

Giang Kha nở nụ cười, Phó Nghị nghe tiếng cười đắc ý của đối phương, tâm trạng không khỏi vui lây.

"Lão tao hóa, chú đáng yêu thật đấy."

Lúc cười như thế thanh âm đặc biệt có từ tính, khác hẳn với thiếu niên mang gương mặt tức giận kia, chỉ nghe tim đập bùm bùm, ngón tay vô thức siết chặt điện thoại: "Tôi đang tìm một người để chia sẻ cùng, nếu cậu đang bận, cứ tiếp tục chạy bộ tiếp đi..."

"Tiểu gia thong thả, vừa chạy vừa nghe được."

"Ách, giờ tôi đang đi tơi khu hoa viên."

"Đang mùa đông còn ra ngoài tản bộ làm gì, đừng có bị đông lạnh choáng váng đấy."

"Đương nhiên sẽ không." Phó Nghị đang có tâm trạng tốt quên cả lạnh, "Có phải cậu sắp đi ngủ rồi không? Người mẫu phải ngủ sớm mà."

"Sắp, chạy xong tắm rồi ngủ."

"Ừ, đừng thức khuya chơi game, không tốt cho mắt."

"Gần đây còn chơi đâu, tàu bay nhanh xong là ngủ liền." (tàu bay nhanh: thẩm du đó)

"Khụ, thôi, cậu nghỉ sớm đi."

Hai người hàn huyên thêm một lúc mới ngắt điện thoại, Phó Nghị bị đông cứng hai chân, nắm chặt lấy điện thoại đang tỏa nhiệt cố chạy vào tòa nhà chung cư.

Vừa về hắn đã lao đi tắm ngay, ngâm cả thân thể lạnh toát vào nước nóng.

Phó Nghị nhìn chằm chằm bọt khí trên mặt nước đến phát ngốc, đẩy ra một mảnh bọt trắng xóa, nhìn thân thể của mình, sau đó chậm rãi duỗi tay nắm chặt dục vọng trong quần.

Có lẽ vì hồi nãy Giang Kha có nhắc đến tàu bay nhanh, làm cho hắn đột nhiên có dục vọng phương diện này. Tay dính sữa tắm trơn tuồn tuột, nắm lấy vật kia ma sát càng nhanh càng lưu loát, từ trên xuống dưới tuốt một hồi, nhưng lòng tham không đáy vẫn khô nóng, đành nhấc eo đưa ngón tay trượt vào, nỗ lực tìm cái điểm kia cắm sâu vào trong.

"A, ân..."

Cứ như sắp lên đỉnh, Phó Nghị cong lưng nỗ lực đâm vào chỗ kia, bốn ngón tay dần chen vào cắm rút, hành lang nhỏ hẹp chen chúc nóng lên, nước nóng còn không ngừng tràn vào kích thích thần kinh. Vẻ mặt hắn sau làn hơi nước dần mất kiểm soát, đôi môi khẽ nhếch, lồng ngực thở dốc chập trùng, thủy châu trượt xuống đầu v*, rơi trên mặt nước tạo thành những gợn sóng dập dờn.

Cứ giằng co như vậy một phút, trong phòng tắm tràn ngập âm thanh tự an ủi dưới nước, lẫn với tiếng rên rỉ trầm thấp run rấy của Phó Nghị.

"Không dược, nhanh hơn chút nữa..." Hắn cơ hồ cắm cả bàn tay vào bên trong hung mãnh đâm tới, nhưng vẫn không đạt được thỏa mãn, lông mày nhăn lại lo lắng cực độ.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh hai người trần trụi quấn quýt nhau trên gường, mồ hôi phủ kín cơ thể, điên cuồng lắc lư theo động tác làm tình kịch liệt. Gương mặt Giang Kha đang nhìn xuống khiến hắn hít thở không thông, lông mi rũ xuống ẩm ướt, câu môi nở nụ cười.

"A..."

Tốc độ tay Phó Nghị càng nhanh càng mạnh, kỹ thuật tự an ủi không quá thành thạo lại thêm trí tưởng tượng trác tuyệt, quả thực là nỗi dằn vặt triền miên, nhiệt độ cơ thể cao hơn cả nước trong bồn tắm rồi, đạt đến đỉnh điểm xong rốt cuộc thư sướng phóng xuất.

Hắn nhìn chất lỏng vẩn đục chậm rãi bơi lội trong làn nước, lấy tay che mặt, thở dài.