Dĩ Hoà Vi Quý

Chương 75: Phá sản




Cú đạp của Hoài Thu khiến phổi bên trong bị tổn thương, Dĩ Hoà không thể nín thở lâu giống như lúc trước. Môi vừa mở ra cũng là lúc nước tuồn vào mãnh liệt, không thể làm gì khác hơn là ra sức lắc đầu vùng vẫy trong vô vọng.

Một quá trình tra tấn kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ.

Nhìn thấy cảnh này, nội tâm Hoài Thu sung sướng hả hê, ả giơ cao máy lên quay lại toàn bộ, tiếng cười man rợ của ả xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh, hai gã tay sai đứng gần xem cũng thấy lạnh cả người.

“Đủ rồi Hoài Thu, mau kéo người lên.”

Đột nhiên một giọng nói trung niên truyền đến. Hoài Thu nhìn thấy Dạ Vũ, ả bấm dừng quay video, lắc mông đi qua.

“Anh Vũ, người ta còn chưa chơi đã mà.”

Dạ Vũ giật lấy di động của ả ta, lạnh lùng nói: “Phải giữ lại mạng của cô ta để còn dụ thằng nhóc kia tới.”

Hoài Thu nghe vậy mới thôi không đòi chơi nữa, vẫy tay cho người kéo Dĩ Hoà lên. Dạ Vũ xem lại đoạn video trong máy, híp mắt khen một câu, - “Quay đẹp lắm.”

“Chuyện, người ta đã từng học một khoá quay phim đó.” Ả vừa dứt câu thì bất thình lình cổ bị bóp mạnh, nhấc lên cao.

“Con đĩ ngu ngục này, suýt chút nữa mày làm lộ căn cứ của ông đây. Còn giữ lại mày thì kế hoạch của tao cũng tan tành.”

Vừa rồi thuộc hạ của gã đã bắt được hai tên thám tử theo dõi Hoài Thu, may mắn lúc chúng chuẩn bị gọi điện báo cáo cho Minh Cầm Sắt đã bị thuộc hạ của gã kịp thời đánh ngất rồi nhốt lại.

Con ả Hoài Thu này chỉ tổ kéo chân sau gã, vừa rồi nếu gã không đúng lúc đến đây ngăn lại, thì con tin đắt giá mà gã bắt về cũng bị ả ta tiêu hủy mất.

“Kh... kh... ông... anh... anh Vũ.... đừ... đừng giết... em...”

Mặt Hoài Thu tím tái, hai chân đạp lung tung, mắt trợn ngược chỉ còn lòng trắng. Bất chợt Dạ Vũ như nhìn thấy hình ảnh vợ mình treo cổ tự tử năm xưa, gã giật mình buông tay ra. Hoài Thu nằm xoài ra đất ôm cổ thở thoi thóp.

“Mày biến đi cho khuất mắt ông!”

...

Dĩ Hoà bị hai tên tay sai xốc nách lôi vào một căn phòng ốp gạch men lạnh lẽo, chỉ có bốn bức tường không khác gì một nhà giam. Bọn chúng thô bạo xô cô xuống sàn gạch, khoá tay chân cô bằng xích sắt rồi xoay người đi. Cô vươn tay túm ống quần của một tên lại, cổ họng đau rát nhưng vẫn cố cất giọng hỏi:

“Con trai tôi đâu?”

“Mày ngoan ngoãn ở yên trong này thì con trai mày sống!” - Tên kia đá chân ra, không trả lời mà chỉ để lại một câu đó rồi khoá cửa đi mất.

Cả người bị ngâm trong nước ướt sũng, hơi lạnh từng chút thấm vào cơ thể, vừa lạnh vừa đau, Dĩ Hoà co mình lại run lẩy bẩy, nghiến chặt răng chịu đựng.

Rốt cuộc bọn chúng là ai? Tại sao đang yên đang lành lại xảy ra chuyện kinh khủng thế này? Không một ai biết cô đang bị bắt nhốt ở đây sao? Peachy tỉnh dậy không thấy mami thì phải làm sao bây giờ? Thằng bé sẽ sợ hãi, sẽ hoảng loạn lắm.

Felix, anh đang ở đâu? Mau tới cứu mẹ con em với!

...

Tại phòng họp chính của công ty FE.

Sau hơn một tiếng đồng hồ nghị sự, Minh Cầm Sắt đứng dậy ban bố quyết định cuối cùng.

“Tôi, Minh Cầm Sắt, chủ tịch công ty FE Luxury Item, người nắm giữ 90% cổ phần công ty, xin tuyên bố: Kể từ hôm nay, công ty FE Luxury Item chính thức rút khỏi sàn chứng khoán New York. Toàn bộ cổ phần sau khi được bán ra sẽ được thực hiện phân chia theo Luật phá sản quốc tế. Cảm ơn các vị cổ đông và toàn thể nhân viên đã đồng hành cùng công ty suốt hơn bốn năm qua, tôi cũng xin được gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất đến các vị!”

Nói xong, Minh Cầm Sắt cúi đầu cực thấp. Những người tham dự cuộc họp đều nháo nhào như đàn ong vỡ tổ. Các phóng viên và ký giả được mời đến cũng chớp nháy liên tục.

“Chủ tịch, anh điên rồi sao?”

“Chủ tịch, xin anh suy nghĩ lại, công ty đang làm ăn tốt đẹp, sao anh đột nhiên lại ra một quyết định kì cục như vậy?”

“Chủ tịch!!!”

Đáp lại bọn họ chỉ là sự im lặng, từ chối không giải thích gì thêm.

...

Dạ Vũ ngồi trong phòng riêng xem tin tức trên màn hình lớn, đã lâu rồi gã không được cười một trận sảng khoái đến vậy.

“Ha ha ha, anh hùng không qua được ải mỹ nhân là đây sao? Không ngờ một đời Minh Cầm Phát oanh liệt là thế, lại sinh ra một thằng con trai phá tài. Vì một ả đàn bà và một đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch mà bỏ cả sự nghiệp gây dựng hơn nửa đời người. Minh Cầm Sắt ơi là Minh Cầm Sắt, cháu đúng là khiến chú phải rửa mắt mà nhìn. Ha ha ha!”

Gã liếc mắt về phía căn phòng giam lạnh lẽo, khoé môi bật ra một tia nghiền ngẫm.

“Để ông đây đi thăm vị công thần của hôm nay nào!”

Dĩ Hoà đang ngồi gục đầu bó gối trong góc, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu lên, quỳ đến trước mặt người vừa tới, tiếng xích sắt vang lên leng keng.

“Con trai tôi đâu? Xin các người, đưa thằng bé đến đây, cho tôi gặp con tôi đi!”

Dạ Vũ ngồi xổm xuống, bóp cằm cô: “Gấp cái gì, không bao lâu nữa một nhà ba đứa sẽ được đoàn tụ thôi.”

Cô giãy cằm ra khỏi tay hắn, gào lên: “Rốt cuộc mấy người là ai, muốn cái gì ở tôi hả? Nếu là tiền, chỉ cần mấy người thả con tôi ra, tôi sẽ giao tất cả tài sản của tôi cho mấy người!”

Dạ Vũ đứng lên, chắp tay sau lưng, vẻ mặt như đang hoài niệm: “Thật là một đứa trẻ may mắn, có bố mẹ đều sẵn sàng dâng hết tài sản ra để chuộc về. Nhưng báo cho cưng một tin buồn...”

Gã nhấn giọng: “Hôm nay công ty FE đã phá sản rồi, nếu đến cả tài sản của cưng cũng giao ra, thì một nhà ba đứa chỉ có thể cạp đất mà ăn thôi.”

Công ty FE phá sản?

Dĩ Hoà sững sờ ra trong giây lát. Lẽ nào kẻ trước mặt này là đối thủ thương trường của Minh Cầm Sắt? Gã bắt cô và Peachy để uy hiếp hắn ư?

Câu nói tiếp theo của Dạ Vũ đã chứng thực hoàn toàn suy đoán của Dĩ Hoà.

“Công lao lớn nhất khiến FE sụp đổ, thuộc về cưng đó Olivia! Có một người đàn ông yêu cưng hơn cả gia nghiệp, chắc cưng phải hãnh diện lắm nhỉ?”

Dĩ Hoà thất thần ngồi bệt xuống, câu nói nhẹ tênh trên ban công đêm đó như gió thổi vào tai cô.

“Thời gian quý báu của anh là em và con. Công ty có cũng được, không có cũng chả sao.”

Cô vốn cho rằng lúc đó hắn chỉ nhất thời xúc động mà nói giỡn thôi.

Đã từng có một người đàn ông hào hứng kéo tay cô đi xem pháo hoa, như một một đứa trẻ khoe ra thành tích của của mình. Từ trong mắt chàng thanh niên năm đó, cô thấy rõ một niềm đam mê cháy bỏng, khát khao bất tận, giống như sự nghiệp lúc bấy giờ là tất cả nguồn sống của hắn.

Thế mà bây giờ...

Hắn có thể làm ngơ mà, có thể lựa chọn lãng quên sự tồn tại của hai mẹ con cô rồi tiếp tục điều hành công ty mà.

Tên ngốc Felix này, sao hắn có thể ngốc đến mức đó chứ!

Dạ Vũ bước tới, từ trên cao duỗi tay xuống nâng cằm Dĩ Hoà lên.

Hoá ra đây mới là chìa khóa kho báu thực sự. Trước kia kế hoạch của gã liên tiếp thất bại là vì đã vớ phải đồ giả An Vi Quý.

Cô gái sinh vào giữa giờ Thìn ngày X tháng X năm X là Olivia, An Dĩ Hoà. Người duy nhất có thể khiến hậu duệ nhà họ Minh một bước lên tiên, nhưng cũng có thể hủy hoại hoàn toàn số mệnh hắn.

“Cưng ngoan ngoãn ngồi đây chờ. Chờ tên nhóc kia đến, ba đứa đoàn tụ một chỗ, ông sẽ tiễn cả ba xuống suối Vàng luôn một thể.”

Sau câu nói đó, cửa lại đóng kín mít. Gào thét, khóc lóc cũng vô ích, với tình thế bị động lúc này của mình, cô không thể làm gì khác hơn là ngồi cầu nguyện.

Hy vọng Minh Cầm Sắt sẽ nghĩ ra cách cứu mẹ con cô. Nhưng cũng hy vọng... Hắn đừng đến.

Bên kia, sau khi công ty FE tuyên bố phá sản, giá cổ phiếu tụt dốc không phanh, dần dần mất hút khỏi sàn chứng khoán chỉ trong một đêm. Trong lịch sử thị trường chứng khoán chưa bao giờ có một màn bốc hơi nhanh gọn lẹ và khó hiểu đến thế.

Mà đương sự lúc này đang bình thản đổ hạt thức ăn cho chó ra bát. Con chó Ngao Tây Tạng thấy đồ ăn liền chúi đầu xuống nhai nhồm nhòam mặc kệ sự đời. Minh Cầm Sắt vuốt ve bộ lông như chiếc bờm sư tử của nó, ánh mắt trống rỗng.

“Mày vẫn chưa gặp cậu chủ nhỏ đúng không? Thằng bé rất thích sư tử, trông mày thoạt nhìn cũng giống sư tử đến bảy phần, nếu thằng bé gặp mày chắc sẽ thích lắm.”

...

12 giờ đêm, một video nặc danh được gửi đến máy tính của Minh Cầm Sắt. Đó là video ghi lại cảnh Dĩ Hoà bị dìm trong nước. Xem xong đoạn video và lời nhắn đi kèm, đồng tử hắn co rút kịch liệt, trong mắt vằn lên những tia máu dữ tợn, bàn tay bóp nát con chuột trên bàn.

2 giờ sáng, Minh Cầm Sắt một mình đi đến khu vực ngoại ô thành phố New York, hắn đứng tại chỗ chờ, lát sau có một chiếc Mercedes dừng lại, người bên trong nhảy xuống, khống chế Minh Cầm Sắt lên xe.

Từ đoạn đường đó đến toà biệt thự bỏ hoang của Dạ Vũ, hai mắt hắn đều bị che kín.