Sáng ra Peachy vừa mở mắt liền trông thấy papa của mình đã trở về, thằng bé liền trèo lên bụng hắn ríu rít hỏi:
“Papa đã chiến thắng linh cẩu rồi sao?”
Những ngày qua Dĩ Hoà phải kiếm cớ rằng Felix bận đi chiến đấu với linh cẩu để bảo vệ hòa bình thì con trai cô mới chịu yên thân.
Minh Cầm Sắt ngẫm nghĩ, nếu linh cẩu đại diện cho vướng mắc giữa hắn và Dĩ Hoà, thì đêm qua hắn không những đã đánh thắng, mà còn ôm được mỹ nhân về nhà.
Hắn tươi cười nựng má con trai: “Đúng vậy. Nên từ nay papa sẽ ở cùng con và mẹ Olivia, Peachy có thích không?”
“Yeah! Thích lắm ạ!” Thằng bé vỗ tay hoan hô.
Dĩ Hoà rửa mặt và thay quần áo đi ra, thấy hai cha con đang chơi lộn cầu vồng trên giường. Cô lại gần hỏi:
“Hôm nay anh có đến công ty không? Để em gọi bà Anna trở lại.”
Minh Cầm Sắt: “Qua hết tuần này rồi hẵng gọi, hôm nay anh muốn đưa Peachy đến tham quan công ty, để con trai chúng ta chiêm ngưỡng gia tài mà sau này nó sẽ thừa kế.”
“Thừa kế?” Dĩ Hoà nhướn mày.
“Peachy là con trai anh, tất nhiên sau này sẽ thừa kế gia tài của nhà họ Minh rồi. Và cả...” Minh Cầm Sắt sảng khoái tuyên bố, - “Tài sản của anh sau này cũng là của em.”
Hàm ý ám chỉ trong câu nói đó quá rõ ràng. Tài sản biến thành của chung, chỉ khi bọn họ trở thành vợ chồng hợp pháp.
Dĩ Hoà ngượng ngùng quay người đi, nhả ra câu “Ai mà thèm chứ!” rồi thẳng bước đến bên bàn trang điểm.
Dù tầm mắt bị ngăn trở nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được điệu bộ gian thương của Minh Cầm Sắt ở sau lưng. Dĩ Hoà không để ý đến hắn nữa, tập trung thoa kem chống nắng.
Minh Cầm Sắt dắt Peachy vào nhà vệ sinh ngồi bô ị rồi một mình trở ra. Dĩ Hoà đang tán kem trong gương bỗng thấy hắn lù lù xuất hiện sau lưng mình.
Hắn kê đầu lên vai cô, trong gương lập tức hiện ra hai khuôn mặt đẹp như tượng tạc.
“Dĩ Hoà, có phải chiếc gương này tạo ra ảo giác không? Sao anh càng nhìn càng thấy chúng ta có... nét phu thê?”
Bàn tay tán kem của cô khựng lại một giây rồi tiếp tục động tác như chưa nghe thấy gì: “Mắt anh có vấn đề rồi, mai đi khám đi.”
Minh Cầm Sắt thò tay trộm một thỏi son của cô, quệt vài đường lên môi hắn rồi bất ngờ xoay mặt Dĩ Hoà lại, “chụt” một phát.
“Em nhìn xem, bây giờ thì giống nhau rồi đúng không? Môi em màu đỏ, môi anh cũng màu đỏ.”
Dĩ Hoà cạn lời với Minh Cầm Sắt, cô vừa hé miệng muốn mắng thì bị hắn thừa cơ xông tới, tấn công trực diện bằng vũ khí “lưỡi“.
Một lát sau, trong phòng ngủ truyền ra tiếng hét chói tai của Dĩ Hoà - “Minh-Cầm-Sắt! Anh còn chưa đánh răng mà dám hôn em!”
...
9 giờ sáng tại trụ sở FE Luxury Item,
Peachy ngồi trên cánh tay Minh Cầm Sắt, được hắn đưa đi tham quan ngắm nghía những mô hình xa xỉ phẩm. Thằng bé lần đầu được đặt chân đến một toà nhà nguy nga tráng lệ thế này, nhưng không hề tỏ ra sợ sệt mà thích thú reo lên: “Papa, đẹp quá!”
Minh Cầm Sắt sáng nay vừa được ăn “cháo lưỡi” no căng bụng, vui vẻ nói với con trai cưng: “Sau này tất cả đây đều là của con!”
Nhìn thấy chủ tịch bế theo một đứa trẻ đến công ty, nhân viên trên dưới ai nấy đều mắt chữ O mồm chữ A. Đợi hắn đi khuất dạng, bọn họ lập tức chụm đầu lại thì thầm to nhỏ. Chẳng mấy chốc mà tin đồn chủ tịch đã có con lan ra khắp công ty.
Minh Cầm Sắt bế Peachy vào phòng làm việc của hắn, gọi cấp dưới mang đến một món đồ chơi xa xỉ dành cho trẻ em. Đó là một chiếc ô tô Lamborghini Aventador phiên bản mini được làm từ platinum, sợi cacbon, vàng và kim cương.
Peachy bị thu hút, cầm bảng điều khiển chơi say sưa quên lối về.
Minh Cầm Sắt ngồi ở bàn việc gần đó xem xét tài liệu, thỉnh thoảng đưa mắt canh chừng con trai. Một lát sau hắn đứng dậy đi vệ sinh.
Peachy điều khiển chiếc xe đâm vào cửa ra vào, thấy cánh cửa chặn đường ô tô của nó, thằng bé liền nhảy lên vặn tay nắm cửa.
Chiếc Lamborghini chạy vèo ra ngoài hành lang, đúng lúc cửa thang máy bật mở, người bên trong vừa bước ra liền giẫm lên con xe đồ chơi mà ngã sõng xoài xuống nền nhà.
Sau khi phát hiện đầu sỏ khiến mình ngã là một thằng nhóc lạ mặt, ả ta nổi sùng đi qua bạt tai thằng bé.
“Mày là con cái nhà ai? Ai cho mày bước vào đây!”
Peachy bị tát một cái nghiêng trời lệch đất, sợ hãi nhìn “mụ phù thủy” váy ngắn từ trên cao chỉ ngón tay xuống như sắp đâm vào mắt mình, thằng bé oà khóc.
“Cầm Nhã, dừng tay!”
Cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh ra, Minh Cầm Sắt kịp thời chạy lại ôm Peachy lên, khi thấy má con trai sưng đỏ, hắn phẫn nộ quát:
“Em vừa làm cái gì đấy hả!”
“Em... Anh... anh hai... Nó...”
Peachy bưng má méc lại với Minh Cầm Sắt: “Papa, mụ phù thủy đánh Peachy đau quá, hu hu hu!”
“Papa thương!” - Nhìn con trai nhỏ rơm rớm nước mắt, Minh Cầm Sắt xót ruột xót gan. Khúc ruột hắn thương còn không đặng lại bị người khác tàn nhẫn đánh trong lúc hắn vắng mặt. Mà người đó lại còn là cô ruột của con hắn!
“Cầm Nhã, thằng bé là con trai anh, cháu trai của em! Cho dù trước đó em chưa biết, thì ai cho em cái quyền được đánh trẻ con hả? Mau nói xin lỗi thằng bé!”
Hoài Thu luống cuống giải thích: “Không phải vậy đâu, anh hai... Em chỉ là, là vì vừa nãy...”
“Nói!”
Hắn quát mạnh hơn, ánh mắt sắc lạnh như từng lưỡi lam bắn lên người Hoài Thu khiến toàn thân ả run cầm cập, cúi lại gần liên tục nói: “Xin lỗi xin lỗi, cô xin lỗi cháu! Cháu có đau không? Đừng giận cô nhé!”
Minh Cầm Sắt ôm Peachy né qua một bên: “Anh sẽ nói chuyện với em sau. Bây giờ nếu không có chuyện gì quan trọng thì quay trở về bộ phận thiết kế của em đi.”
Hoài Thu bị hắn thẳng thừng đuổi cổ, xảy ra sự việc vừa rồi ả cũng không dám nán lại đây thêm, bèn đáp “vâng” một tiếng rồi xoay người đi.
Đứng trong thang máy xuống tầng dưới, Hoài Thu bứt rứt cắn móng tay, ánh mắt đảo qua đảo lại.
Minh Cầm Sắt từ khi nào mà lòi ra một đứa con trai rồi? Ngoại trừ hơn ba năm trước hắn hẹn hò với An Vi Quý ra, đâu thấy bên người hắn có phụ nữ?
Hắn vì đứa trẻ đó, không thèm hỏi rõ đầu đuôi đã to tiếng nạt nộ ả. Lần đầu tiên ả cảm nhận rõ sát khí trên người Minh Cầm Sắt. Nếu hôm nay người xuống tay với đứa trẻ đó không phải ả ta mà là một nhân viên nào khác trong công ty, chỉ sợ lúc nãy đã bị hắn bóp chết rồi.
Hoài Thu rút điện thoại trong túi, ấn vào một cái tên trong danh bạ.
“Anh Vũ, có tin này thú vị lắm!”