Nhờ phương pháp bấm huyệt của Minh Cầm Sắt mà đêm qua Dĩ Hoà ngủ rất ngon, sáng dậy tinh thần phơi phới.
Trước khi ra khỏi nhà không thể thiếu thủ tục thơm má con trai, Peachy như phát hiện điều gì đó, ngón tay nho nhỏ chỉ vào dưới cổ cô.
“Mami bị con muỗi cắn.”
“Hử?” Dĩ Hoà lấy làm lạ. Muỗi nào? Nhà cửa sạch sẽ thoáng mát sao mà có muỗi được?
“Con muỗi nào đó” chạy lẹ sang ôm Peachy lên, xua xua tay: “Em đi làm nhanh đi, sắp trễ giờ rồi.”
Tuy cảm thấy hơi kì quặc nhưng Dĩ Hoà cũng không quá để tâm. Đến khi thấy thợ trang điểm của mình cứ tủm tỉm cười hoài, Dĩ Hoà mới nhận ra điều bất thường. Cô lấy gương cầm tay ra soi kĩ. Lúc ngửa cao cổ, tầm mắt rơi vào một quả dâu tây đỏ lựng ở dưới hàm.
Nếu không có điệu cười mờ ám của thợ trang điểm, có lẽ Dĩ Hoà thật sự cho rằng đây là vết côn trùng cắn, nhưng không, cô là người đã từng trải. Dĩ Hoà thử mở camera tối qua ra xem, khi thấy hình ảnh chiếu trên màn hình, cô giận đến run người.
Tan làm, Dĩ Hoà hùng hổ xông vào nhà, cao giọng quát:
“Felix, anh lăn ra đây cho tôi!”
Minh Cầm Sắt thấy Dĩ Hoà về sớm hơn mọi ngày, chạy ra xách túi và xoa bóp vai giúp cô. Nhưng nào ngờ lại bị Dĩ Hoà đá một phát vào mông.
“Có phải anh xem lời tôi nói như gió thoảng qua tai hay không? Tôi đã nhắc nhở anh không được phép đi quá giới hạn rồi cơ mà. Vậy mà đêm qua anh đã làm gì hả?”
Lúc này hắn còn gì mà không hiểu nữa, Dĩ Hoà đã phát hiện ra “chuyện tốt” hắn làm rồi.
“Em bình tĩnh, có gì từ từ nói, đêm qua là tôi sai, tôi hứa từ nay không tái phạm nữa.” Minh Cầm Sắt lách mình né đông né tây, miệng liên tục kêu, - “Peachy ơi cứu papa!”
Peachy chạy tới ôm chân Dĩ Hoà: “Mami đừng đánh papa mà!”
Minh Cầm Sắt trốn ra sau lưng con trai, hy vọng Dĩ Hoà sẽ nể mặt con mà tha cho hắn. Nhưng nhìn một màn này hoả khí trong người cô càng tăng thêm.
“Được lắm! Bây giờ hai người về một phe chống lại tôi đúng không?” Cô bế thốc Peachy đặt qua một bên, - “Papa làm sai, mami phải dạy dỗ lại papa. Con không được chen vào.”
Sau câu nói đó, phòng khách thoáng chốc gà bay chó sủa. Dĩ Hoà rượt đuổi Minh Cầm Sắt chạy khắp nhà, đến khi mệt bở hơi tai mới ngồi xuống sofa thở phì phò.
“Không nói nhiều nữa, đêm nay anh ra sofa ngủ! Không có sự cho phép của tôi, về sau tuyệt đối không được bước chân vào phòng ngủ nửa bước!”
Thái độ của Dĩ Hoà như chém đinh chặt sắt, hắn đang muốn cậy nhờ thằng con ba tuổi rưỡi đứng ra làm người hòa giải, nhưng cô đã nhanh chân hơn trước.
“Peachy, mami đã từng dạy con hễ người nào làm sai thì người đó phải chịu phạt. Papa làm sai, bị phạt ngủ ở sofa, con có chịu không?”
Peachy đảo mắt qua về giữa hai người, như đấu tranh tư tưởng một lúc lâu rồi gật đầu: “Okay mami!”
Minh Cầm Sắt tuyệt vọng, lần này đến con trai cũng không thèm cứu hắn nữa rồi.
Đêm đó Minh Cầm Sắt cuộn mình nằm trơ trọi trên sofa, hai mắt mở thao láo, cả người trằn trọc không yên. Chốc chốc hắn lại đứng dậy đi qua đi lại, rót nước uống, bật đèn đi vệ sinh, tập thể dục... Nhưng dù làm cách nào cũng không chợp mắt được.
Hắn nhớ ổ chăn ấm cúng của ba người, nhớ cục bông nhỏ đáng yêu và đôi môi mềm mại ngát hương thơm hắn vào mỗi tối. Hắn chỉ muốn cả đời được ôm hai mẹ con bọn họ ngủ trên cùng một giường, chứ không phải cô đơn lẻ bóng trên chiếc sofa lạnh lẽo này.
Vậy mới thấy, thói quen là một thứ thật đáng sợ.
Đến 4 giờ sáng, khi Minh Cầm Sắt đã sắp buồn ngủ thì thư ký của hắn bất ngờ gọi điện đến.
[Chủ tịch, công ty xảy ra chuyện, cần anh về đứng ra giải quyết.]
...
Mặt Trời nhô lên cao, Dĩ Hoà vươn vai thức dậy, cô dụi mắt nhìn tia nắng lẻn vào qua ô cửa sổ.
Một ngày mới lại đến, không biết đêm qua Felix ngủ trên sofa có dễ chịu không.
Cô cũng chỉ định phạt hắn một ngày, nếu hắn biết ăn năn hối lỗi thì đêm nay sẽ cho hắn về phòng ngủ. Dĩ Hoà đi xuống phòng khách, nhưng khi lại gần sofa thì không thấy người đâu.
Tìm quanh một vòng, phát hiện Felix đã bốc hơi. Dĩ Hoà mở điện thoại lên định gọi thì thấy tin nhắn mới nhất vào 4 giờ sáng.
[Anh có việc đột xuất phải rời đi vài ngày. Mấy ngày tới e là không thể gặp em và con. Hai mẹ con gắng ở nhà đợi anh, đừng nhớ anh quá mà lén khóc đấy nhé. Trước sinh nhật vợ yêu anh nhất định sẽ quay lại. Yêu em!]
Thời gian qua trước mặt Peachy bọn họ đều xưng hô sến sẩm như vậy, cô cũng không chấp nhặt với hắn. Nhìn khung tin nhắn, Dĩ Hoà có cảm giác bọn họ càng ngày càng giống một gia đình thật. Đặc biệt là hai chữ cuối kia, cô nghĩ mình hẳn nên tức giận mới đúng. Nhưng không hiểu sao lại có chút... thẹn thùng.
Ai thèm nhớ anh ta chứ! Cũng chỉ là “bảo mẫu” xin nghỉ vài hôm mà thôi.
Thế nhưng sang đến ngày thứ ba, Dĩ Hoà bắt đầu cảm thấy nhà cửa trống vắng.
Lúc cô tan làm về, không có người đàn ông vẫy đuôi vui mừng chạy ra đón nữa.
Lúc Peachy ăn cơm, không có người ở một bên pha trò dụ thằng bé há miệng nữa.
Lúc cô đau vai hay đau đầu, không có người thợ massage chuyên nghiệp giúp cô xoa bóp bấm huyệt nữa.
Trước khi lên giường đi ngủ, cũng không có người đàn ông thơm vào má cô và nói “Chúc ngủ ngon” nữa.
Đứa con trai đang tuổi ăn tuổi nói thì suốt ngày hỏi “Mami, có phải papa bị linh cẩu bắt đi rồi không?” khiến cô nhức cả đầu.
Ngày mai là sinh nhật cô rồi, nhưng Felix vẫn không thấy tăm hơi, gọi điện cũng không liên lạc được.
Chẳng lẽ Felix sẽ không quay trở lại đây nữa sao?