Dĩ Hoà Vi Quý

Chương 61: Vợ yêu, ban nãy hôn chưa đã, bây giờ em muốn lén hôn anh tiếp à?




Đêm nay một nhà ba người lại lên giường đi ngủ. Dĩ Hoà thơm vào má Peachy như thường lệ, thằng bé bỗng quay đầu qua nói:

“Mami phải thơm papa nữa.”

Câu nói của con trai khiến cả hai người đều sượng lại. Minh Cầm Sắt nhìn Dĩ Hoà ra hiệu, hắn nghĩ cùng lắm cô sẽ lấy lí do nào đó để từ chối, nhưng không ngờ Dĩ Hoà lại nhồm người qua.

Minh Cầm Sắt ngạc nhiên, hồi hộp nhìn đôi môi Dĩ Hoà đang phóng đại từng chút một. Cô dừng lại cách hắn 1cm, bất ngờ in vào má hắn một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước.

Mềm mại như lông hồng, thơm ngát tựa cánh sen.

Peachy nằm ở giữa vỗ tay hoan hô.

Minh Cầm Sắt ngây ra một quãng, khi hắn lấy lại hồn vía thì đã thấy Dĩ Hoà kéo chăn lên vai, khép mắt chụm đầu vào Peachy ấp bé con ngủ.

Hắn lặng lẽ đưa tay sờ lên chỗ được Dĩ Hoà thơm qua, sung sướng cười thầm trong lòng.

Nửa đêm Dĩ Hoà dậy đi vệ sinh. Khi cô trở về giường nhìn cảnh hai “cha con” nằm ôm nhau ngáy o o, lời của Thiên Hương lại hiện lên trong đầu.

Cô nhẹ nhàng đi tới gần Felix, cúi đầu quan sát khuôn mặt hắn. Lúc nãy khi thơm vào má hắn, Dĩ Hoà ngửi được một mùi silicon thoang thoảng.

Khuôn mặt bấy lâu nay mà cô thấy là đồ giả ư?

Rốt cuộc hắn là ai?

Tại sao phải đeo mặt nạ để lừa dối cô?

Ngón tay Dĩ Hoà chậm rãi sờ nhẹ lên gò má hắn, cúi đầu tìm điểm khả nghi. Đúng lúc này, Minh Cầm Sắt đột nhiên mở mắt ra nhìn cô chằm chằm.

“Vợ yêu, ban nãy hôn chưa đã, bây giờ em muốn lén hôn anh tiếp à?”

Chất giọng trầm khàn còn ngái ngủ của hắn truyền qua tai, chóp mũi hai người gần kề trong gang tấc, Dĩ Hoà giật mình lùi lại, bối rối như làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

“Tôi không có!”

Minh Cầm Sắt ngồi thẳng người dậy, thản nhiên rút nút thắt của chiếc áo ngủ, phanh ra cơ ngực sáu múi: “Chỉ cần em gọi một tiếng, anh lúc nào cũng sẵn lòng phục vụ.”

“Tôi chỉ xem trên mặt anh có dính gì thôi, không phải như anh nghĩ!” Cô phản bác.

“Suỵt.” Giọng của Dĩ Hoà hơi to, Minh Cầm Sắt đặt ngón trỏ lên môi, nhắc khẽ, - “Con đang ngủ đấy.”

Câu nói này của hắn càng khiến bầu không khí thêm phần ái muội. Dĩ Hoà nhất thời đỏ lựng mặt, bước nhanh về chỗ nằm của mình.

Trước khi cô nằm xuống Minh Cầm Sắt còn gắng bòn thêm một câu: “Tuy kinh nghiệm của anh không nhiều, nhưng kích thước chắc chắn có thể khiến em hài lòng. Hôm nào em muốn thử thì hú anh.”

Dĩ Hoà lấy tay bịt hai tai lại, nhắm chặt mắt không muốn nghe hắn lảm nhảm nữa. Đàn ông đúng là chẳng có tên nào đứng đắn mà!

Không gian yên tĩnh trở lại, Minh Cầm Sắt thở nhẹ ra một hơi, nhưng thần kinh vẫn còn căng như dây đàn.

Dĩ Hoà đã bắt đầu nghi ngờ hắn rồi. Lúc này chưa phải lúc thích hợp để bại lộ thân phận, hắn cần thêm thời gian. Chờ đến lúc Dĩ Hoà hoàn toàn tin tưởng trao tâm cho hắn, những vướng mắc trước kia mới dễ dàng hoá giải.

Sáng hôm sau bọn họ chung đụng trên bàn ăn, ký ức đêm qua lại ùa về.

Tuy đã từng sinh con và sống ở Mỹ một thời gian, nhưng đối với chuyện nam nữ Dĩ Hoà vẫn rất bảo thủ. Lại thêm ám ảnh về việc mang thai ngoài ý muốn, cô luôn sợ đàn ông đụng vào sẽ dính bầu.

“Anh Felix, những lời như hôm qua sau này anh nên hạn chế nói lại. Tôi chỉ thuê anh đóng giả làm bố của con tôi, không bao gồm những việc khác.”

Minh Cầm Sắt đang nhai miếng bánh mỳ, động tác thoáng khựng lại, lát sau mới nhẹ câu môi cười.

“Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Hắn biết Dĩ Hoà da mặt mỏng, đêm qua hắn nói vậy để cô xấu hổ mà tạm quên đi ý định vạch mặt hắn. Nhưng nếu vì thế mà khiến cô nghĩ hắn là tên biến thái, vậy trộm gà không được còn mất nắm gạo rồi.

Dĩ Hoà nhìn nụ cười sượng trân trên mặt Felix, cô quyết định thử thăm dò: “Tôi thấy cơ mặt anh hơi cứng, lúc cười lên không được tự nhiên lắm.”

Minh Cầm Sắt đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, hắn trầm mặc một lát rồi ngại ngùng nói: “Thú thực với em, tôi từng phẫu thuật chỉnh hình.”

Nghe vậy, Dĩ Hoà nâng mí mắt lên.

“Hồi trước tôi gặp tai nạn xe cộ, mặt bị biến dạng nghiêm trọng. Bên kia bồi thường toàn bộ chi phí phẫu thuật nên tôi mới có thể tiếp tục sống đến ngày hôm nay. Hiện tại em nhìn mặt tôi thế này thôi, nhưng thật ra bên dưới lớp da toàn là kim loại và silicon không đấy.”

Dĩ Hoà sửng sốt, sự nghi ngờ nhanh chóng thay thế bằng cảm giác áy náy, cô rũ mắt nói:

“Xin lỗi, tôi không cố ý khơi lại chuyện đau lòng của anh.”

“Không sao, em không chê tôi là được.” Hắn lạc quan cười cười.

Lần này Dĩ Hoà không thấy nụ cười của hắn sượng trân nữa, ngược lại trong lòng trào dâng một cảm giác thương xót. Người đàn ông này quả là có nghị lực đáng khâm phục.

Chuyện này cứ vậy mà qua đi.

Chỉ còn nửa tháng nữa là đến sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Dĩ Hoà. Nhưng trong ngày sinh nhật đó, không ai lường trước được những sóng gió bất ngờ sẽ ập đến.