“Mami nói papa bị đàn linh dương húc chết rồi.”
Từng câu từng chữ của Peachy rành mạch lọt vào tai người bố là hắn, Minh Cầm Sắt nghe xong suýt ngã ngửa.
“Ăn nói xà lơ, sao con nói dị?” Thiên Hương vội bịt miệng Peachy lại rồi ái ngại nhìn qua Minh Cầm Sắt, - “Trẻ con ấy mà, anh đừng nghe cháu nó nói linh tinh.”
Trái tim Minh Cầm Sắt vừa nãy còn ở trên chín tầng mây thoáng chốc rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Hắn đang sống sờ sờ ở đây, đâu ra mà bị linh dương húc chết? Rốt cuộc Dĩ Hoà phải căm hận hắn tới mức nào mới nói với con mình như vậy?
Tận khi cầm bút ký vào bản hợp đồng, tay hắn vẫn còn run lẩy bẩy. Không thể để mặc thế này được, đến con trai cũng nghĩ hắn chết rồi thì còn làm ăn được gì nữa!
...
Ngày thứ ba Dĩ Hoà đi công tác, Minh Cầm Sắt lụi hụi trong vườn tạo hình xong cho một đám cây cảnh. Hắn rửa tay và lau mồ hôi qua loa, lại nhìn sang chỗ Peachy đang lái xe ô tô mini cách đó không xa, sau lưng là bảo mẫu canh giữ 24/24, hắn không cách nào gần gũi con trai được.
Minh Cầm Sắt miệt mài nghĩ cách, thuận tay ngắt một chiếc lá đưa lên miệng, bắt đầu thổi giai điệu bài “Twinkle twinkle little star“.
Peachy ở bên kia ngay lập tức bị tiếng kèn lá thu hút, thằng bé quay quắt đầu tìm phương hướng phát ra âm thanh rồi bỏ lại xe, chạy đến chỗ Minh Cầm Sắt, chớp mắt vểnh tai lắng nghe.
Nhân lúc bảo mẫu đang loay hoay búi lại tóc, Minh Cầm Sắt ngừng thổi, cúi xuống nói nhỏ với Peachy:
“Chú còn biết thổi bài 'Baby Shark' nữa, Peachy có muốn nghe không?”
Baby Shark là bài tủ của Peachy, thằng bé gật đầu như giã tỏi.
“Nhưng bài này chỉ có thể thổi cho hai người nghe thôi, Peachy mau kêu bà Anna đi pha sữa, chú mới thổi cho con nghe được.”
“Okay!” Peachy đáp.
Vừa dứt lời thì bảo mẫu Anna cũng chạy tới ôm thằng bé, Minh Cầm Sắt đứng thẳng người làm bộ xem xét chiếc kèn lá trong tay.
Peachy bỗng nhiên vùng vằng không chịu cho bà ấy ôm, ra sức kêu la đòi uống sữa. Bà Anna có chút kinh ngạc, bình thường đứa trẻ này lười uống sữa lắm mà. Mỗi lần pha sữa hay đút cơm đều phải làm đủ trò trên trời dưới đất.
Giờ thấy Peachy chủ động đòi sữa, bà vui mừng còn không kịp, định bế theo nó đi pha sữa thì lại bị thằng bé đùn đẩy ghét bỏ ra mặt.
Minh Cầm Sắt thừa cơ duỗi tay bế Peachy lên: “Chị đi pha sữa cho cháu đi, tôi trông giúp cho.”
Bà Anna thấy Peachy chịu để cho người làm vườn bế, thái độ so với bảo mẫu là bà còn thân thiết hơn, vẻ mặt thoáng sượng lại.
“Vậy nhờ cậu trông hộ tôi năm phút thôi.” Nói rồi bà Anna chạy nhanh vào trong nhà.
Minh Cầm Sắt lúc này mới có cơ hội được ẵm ruột thịt của hắn trên tay, yêu thương không đặng mà thơm một cái thật sâu vào má con trai.
“Peachy ngoan, chú thổi cho con nghe bài Baby Shark, con gọi chú một tiếng 'papa' có được không?”
Tuy rằng Peachy rất thích Baby Shark, nhưng cũng không phải đứa trẻ dễ dụ. Nó dõng dạc đáp:
“Papa chết rồi. Peachy chỉ có mami thôi.”
Nghe đến từ này, lồng ngực Minh Cầm Sắt lại nhói thêm một trận, hắn cố kiềm nén lại mà nhẹ giọng thuyết phục:
“Chú tiết lộ cho con một bí mật, nhưng con không được nói cho người khác biết.”
Peachy gật đầu.
“Thật ra papa của Peachy vẫn còn sống. Nhưng vì papa bị lũ linh cẩu truy đuổi nên bắt buộc phải giả trang thành chú. Chú, chính là papa của con!”
Minh Cầm Sắt lấy trong túi ra một tấm ảnh. - “Đây là ảnh của papa lúc nhỏ, Peachy nhìn xem, có giống con không nào?”
Nghe thế, thằng bé liền ghé mắt nhìn vào tấm ảnh, trong ảnh là một nhóc tì tầm ba bốn tuổi ngồi trên con ngựa gỗ cười toe toét.
Peachy nhìn chăm chú không rời mắt, giống như đang ngắm chính mình trong gương vậy. Rồi thằng bé lại di chuyển tầm mắt từ bức ảnh qua gương mặt bụi bặm của Minh Cầm Sắt, hơi có vẻ bị lay động.
Minh Cầm Sắt tiếp tục thao túng tâm lý con trai: “Tên thật của Peachy là An Cầm Kỳ, tên thật của mẹ Olivia là An Dĩ Hoà đúng không nè? Peachy có nhóm máu AB Rh trừ, papa cũng có nhóm máu AB Rh trừ đó.”
Hai mắt Peachy sáng lên. Những điều này Dĩ Hoà luôn nhắc nhở bên tai thằng bé nên nó đã thuộc nằm lòng hết. Ở Mỹ không ai gọi mami là An Dĩ Hoà, cũng không ai gọi nó là An Cầm Kỳ cả. Chỉ khi có hai mẹ con với nhau mami mới nói cho nó nghe thôi. Mami cũng luôn dặn nó không được nghịch ngợm đổ máu, vì máu của nó cực kì hiếm.
Chú Felix... là papa của nó thật ư?!
Peachy bất ngờ choàng tay ôm cổ Minh Cầm Sắt, cất giọng kêu - “Papa!”
Minh Cầm Sắt mừng rỡ “Ơi” một tiếng, âu yếm dụi má mình lên mái đầu nhỏ nhắn của Peachy, - “Con trai của bố!”
Chính từ khoảnh khắc này, giữa hai người như có một sợi dây liên kết vô hình, gắn bó chặt chẽ.
Bọn họ cũng ngầm đặt ra một hiệp ước bí mật, trước mặt người khác tuyệt đối không được để lộ thân phận, nếu không lũ linh cẩu sẽ tìm đến xé xác papa.
Peachy rất thông minh, lúc có mặt Thiên Hương và bà Anna, thằng bé đều gọi Minh Cầm Sắt là chú Felix, nhưng chỉ cần họ vừa đi khỏi, thằng bé lập tức đổi giọng gọi “papa“.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Peachy dính lấy Minh Cầm Sắt như hình với bóng. Chỉ cần hắn cầm kèn lá thổi bài Baby Shark, thằng bé có thể ăn hết một chén cơm đầy.
Không biết Minh Cầm Sắt từ đâu đem tới những món đồ chơi dân gian mới lạ. Tò he, chuồn chuồn tre, châu chấu lá dứa, con diều,... Trẻ con ở Mỹ nào giờ đâu biết đến mấy thứ này. Từ khi có những đồ vật mới mẻ đó, đống đồ chơi hiện đại và chiếc TV siêu mỏng mà Peachy yêu thích đều bị cho ra rìa.
...
Ở Paris, Dĩ Hoà ngồi trong phòng hoá trang check camera ở nhà, đầu mày liên tục nhíu lại. Hình ảnh mà cô nhìn thấy lúc này vô cùng kì lạ, người làm vườn mới đang cõng con trai cô trên lưng, còn hắn thì quỳ bò trên thảm cỏ đóng vai một thú cưỡi.
Bảo mẫu Anna đứng gần đó chẳng khác nào phi tần bị thất sủng.
Trong video còn truyền ra tiếng hát của người làm vườn kèm với tiếng trẻ con cười khúc khích.
“Lộc cà lộc cà lộc... ha ha ha hi hi hi...”
“Nhong nhong nhong cha làm con ngựa...”
Chuyện quái gì đang xảy ra thế?