Trải qua chuyện này, Quản Đồng sâu sắc cảm giác được bên trong thâm cung này, không có ai là ngốc bạch ngọt, nơi nơi nguy hiểm. Vốn dĩ tính cách của nàng cũng là không thích tranh đoạt, thế nên càng kiên định với cuộc sống cá mặn của mình, mọi việc đều không xuất đầu.
Còn việc đi tìm Vệ Nam Phong, sau khi trầm tư thật lâu, kinh ngạc phát hiện nếu muốn an ổn đến được bên người Vệ Nam Phong, thì cần phải bước lên con đường thăng quan tiến chức, không biết phải trải qua bao nhiêu chìm nổi mới có thể lọt vào mắt xanh của Vệ Nam Phong.
Nguyên thân cực cực khổ khổ, kẹp chặt cái đuôi làm người, vất vả lắm mới sống được bình bình an an cho tới bây giờ, không đến mấy năm là được ra cung, thế nhưng lại chết đột ngột, thật là đáng thương.
Như vậy tưởng tượng, Quản Đồng nhận thấy được sự hữu ích cùng tầm quan trong của cá mặn, mỗi ngày ngoài làm việc ra cũng chỉ nói chuyện cùng tiểu cô nương A Miêu, cả ngày ngây ngây ngốc ngốc, không lo không nghĩ. Dần dần, miệng vết thương trên trán cũng khép lại, không cần phải uống thuốc mỗi ngày nữa.
Nhưng thật ra trước đó nàng gặp được Vương Kiều Hoa một lần, về sau lại gặp thêm vài lần. Vương Kiều Hoa cũng không cố tình đối phó nàng, Vương Kiều Hoa này tuy rằng cũng không có phẩm cấp quan chức gì, nhưng nàng lại ôm được đùi của quan Tư kế, chuyên làm chạy chân, ngẫu nhiên còn có thể ra cung cấm một lần. Trong đám cung nữ cũng được coi là người có tiếng nói. Bình thường các cung nữ đều phải nhờ cậy nàng ra cung bán lụa để đổi tiền bạc, hoặc là từ ngoài cung cầm về giúp vài món đồ chơi.
Mỗi khi được nhờ vả, Vương Kiều Hoa đều ngẩng đầu, vắt chân, cao giọng nói chuyện, nếu thấy Quản Đồng đi ngang qua, lời nói liền mang dao giấu kiếm mà chọc ngoáy, đá xéo.
"Có chút người, bận bận rộn rộn, quanh năm suốt tháng, tích cóp ra được mấy cái tiền bạc, đã đòi đi ra ngoài. Đi ra ngoài cũng chỉ có làm ngoại trạch phụ!" (làm tình nhân)
"Thật là thân mình nha hoàn, lại mang lòng dạ tiểu thư."
Quản Đồng cười cười, nàng đều đã trải qua sinh tử, mấy lời nói này đối với nàng cũng chỉ như gió thoáng qua. Huống chi nàng với những người khác lại không thân, liền càng không để bụng cái nhìn của người khác. Nhưng thật ra tiểu cô nương A Miêu tuổi trẻ khí thịnh, một khang nhiệt huyết, có lần nghe được Vương Kiều Hoa nói chuyện không xuôi tai, ngay lập tức vén lên tay áo định xông lên solo. Quản Đồng vội vàng kéo nàng vào trong phòng, khuyên bảo một lúc mới làm tiểu cô nương bình tĩnh trở lại.
"A Giáng tỷ tỷ, nàng nói ngươi, ngươi, sao ngươi không tức giận a!" Tiểu cô nương A Miêu dậm dậm chân, giọng nói căm hận.
Quản Đồng đổ cho A Miêu chén nước. Ở niên đại này uống trà vẫn là việc phong nhã, nhưng vị lại đắng đến mức làm Quản Đồng chịu không nổi. Đương nhiên, hiện tại cũng xuất hiện một loại phương pháp phẩm trà khác, cùng loại với trà đạo ở Nhật bản. Nhưng bất kể là loại nào, Quản Đồng cũng không tiếp thu được, chưa nói đến cái vị khó uống thì nàng càng chịu không nổi giá cả của nó, thế nên chỉ có thể uống nước lã. A Miêu cực kì hào khí, uống một ngụm, đem ly nước đặt thật mạnh ở trên bàn, lớn tiếng nói: "Ta chính là không nuốt trôi cục tức này!"
Tính khí hào sảng, rất có phong thái nữ hiệp. Quản Đồng đôi mắt cong cong, vỗ vỗ đầu vai của tiểu cô nương: "Ngươi yên tâm, ở ác gặp ác."
A Miêu nhìn Quản Đồng một cách kỳ quái, một lát mới nói: "A Giáng tỷ tỷ không giống như trước đây. Mặc dù trước đây cũng không thích đối chọi với người khác, nhưng sẽ không, sẽ không như vậy......" Nàng vắt hết óc, rốt cuộc từ kho tàng ngôn ngữ cằn cỗi moi ra cái chữ tới, "Siêu thoát thế ngoại, giống cái ni cô."
Ni cô cái lồng đèn, ngươi mới là ni cô.
Quản Đồng mém tí nữa đứng dây chửi bậy, nàng cười gượng nói với A Miêu: "Ta thấy ngươi cần đi Nội Văn Học quán thường xuyên, nhờ các học sĩ dạy lại cách dùng từ."
A Miêu vội vàng xua tay, ngôn ngữ tràn ngập sợ hãi: "Đừng đừng đừng, ta chịu không nổi, mỗi lần các học sĩ đọc lên cái gì mà chi, hồ, giả, dã,... làm đầu của ta to lên gấp ba! haizzz, em trai thì ở nhà mất tiền đọc sách, ta vào trong cung, được đọc sách miễn phí nhưng lại không muốn học. Nếu như em trai biết được, không biết sẽ nghĩ như thế nào."
"Có cơ hội này thì phải đọc sách cho tốt. Sau này ra cung, cũng còn có đường kiếm sống." Quản Đồng nói, nàng hồi tưởng lại ký ức của nguyên thân, hoảng hốt nhớ rõ nơi này cũng có nữ tử dựa vào bút mực làm chép sách thay cho người khác, còn có nghề viết thư với nghề quản lý phòng thu chi. So với thời cổ đại ở thế giới của nàng vẫn là tốt hơn rất nhiều.
"Nhưng ta không có thiên phú đọc sách." A Miêu nhẹ nhàng thu dọn, nét mặt đau khổ nhìn Quan Đồng, cuối cùng cúi đầu, "Hơn nữa...... Ta cũng không muốn ra cung."
Quản Đồng kinh ngạc liếc nhìn A Miêu.
A Miêu mới mười sáu mười bảy tuổi, đang trong giai đoạn vui vẻ, hoạt bát. Mà ở trong thâm cung này có nhiều chuyện thị phi, nhiều tội ác bị ẩn giấu, mấy ngày trước đây khi Quản Đồng đối đầu Vương Kiều Hoa, nếu không phải vị Chu học sĩ kia chặn ngang một chân, nói không chừng nàng thật sự sẽ bị ném đến Cung Chính nơi đó. Nếu thật là như vậy, Quản Đồng nhất định sẽ không chiếm được chỗ tốt. Thận trọng từng bước ở nơi hiểm ác như vậy, A Miêu lại muốn ở lại.
Quản Đồng hơi há mồm, lại cảm thấy đây là chuyện riêng tư của A Miêu. Nàng là một người trưởng thành, khi xuyên tới đây, tuổi tác của nàng cũng đã lớn hơn thân thể này rất nhiều. Cho nên nàng tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi xã giao của người trưởng thành và người hiện đại, do đó sẽ không hỏi nhiều đến chuyện riêng tư của người khác. Cuối cùng nàng không hỏi, A Miêu cũng thực mau ổn định lại tâm tình, thay vào đó là gương mặt vô cùng cao hứng, nàng nói: "Lại nói tiếp, A Giáng tỷ tỷ ngươi có biết Nội Văn Học quán xuất hiện một cái tiểu thần đồng không?"
Quản Đồng theo bản năng liền nghĩ tới tiểu cô nương nàng gặp mấy ngày trước. Nàng chớp đôi mắt, mang theo buồn cười cùng tò mò: "A Giáng tỷ tỷ của ngươi bị ngã đến dập đầu, còn quên trước quên sau, nào biết đâu có cái tiểu thần đồng xuất thế?"
"A Giáng tỷ tỷ uống thuốc là sẽ khỏe lên nha." A Miêu cười đáp, nói chuyện bát quái, đôi mắt tỏa sáng còn có vài phần đắc ý, "Tiểu thiên tài này không hề bình thường, ông nội nàng là quan cư nhất phẩm, có tiếng ở trong kinh. Chỉ là cha nàng phạm trọng tội, nàng thân là con gái nên bị đày vào Dịch Đình."
Quản Đồng ân ân vài tiếng, nghĩ cái này giả thiết cũng thật giống Thượng Quan Uyển Nhi.
A Miêu lại nói: "Cho nên mới nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, tiểu thiên tài cũng là như thế. Nghe nói nàng đã gặp qua là không quên được, bảy tuổi có thể ngâm thơ, được các học sĩ ưu ái. Mấy ngày trước đây, đúng, chính là mấy ngày trước đây, được học sĩ đưa lên làm tiểu đồng bên người. Haizzz, đúng là được gió đẩy thuyển, nếu như lại có cơ hội đến trước măt thánh nhân lượn lờ một cái. Chắc cũng sẽ thăng chức rất nhanh."
A Miêu quơ chân múa tay, Quản Đồng xem đến buồn cười, tiến lên nhéo cái mũi A Miêu một chút, hỏi: "Sao ngươi lại xao hứng như vậy? Người ta là người ta, ngươi là ngươi."
A Miêu có chút ngượng ngùng, gương mặt đỏ bừng rụt rụt về phía sau, nàng nhìn xem trái phải, nhỏ giọng nói: "Nàng từng ở dịch đình chịu thật nhiều người quở trách, vị Vương cô cô kia chính là một trong số đó, còn là người tích cực mắng nàng nhất. Lúc tin tức truyền đến, sắc mặt nàng ta thực sự rất khó coi."
Quản Đồng cười cười, không nói lời nào, A Miêu lại nhỏ giọng nói: "Trong sách đều là đạo lý lớn, tiểu thiên tài đọc nhiều sách, cũng nên biết tri ân báo đáp. Ta trước kia còn giúp nàng nói chuyện! Để ta đi nói với nàng, bắt Vương cô cô không được nhằm vào ngươi nữa."
Quản Đồng ấm áp trong lòng, nàng không nghĩ tới tiểu cô nương này còn rất quan tâm chính mình.
Thâm cung này lòng người tuy rằng hiểm ác, nhưng vẫn còn có người tốt. Nàng xoa xoa đầu nhỏ của A Miêu, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, ta không thèm để ý."
Thế giới này trượng nghĩa chỉ để cho chó học, đọc sách càng nhiều càng phụ lòng người. Đạo lý này, Quản Đồng liền không có nói cho A Miêu.
Một ngày lại như vậy chậm rãi đi qua, Vương Kiều Hoa nhìn nàng vẫn như cũ là thái độ dùng lỗ mũi coi người, Quản Đồng cũng không thèm để ý, mỗi lần Vương Kiều Hoa liếc nàng một cái, nàng cũng dùng ánh mắt xem thường mà nhìn lại. Nếu là lại dùng ngôn ngữ chèn ép, Quản Đồng tự nhiên cũng sẽ không sợ hãi. Nàng biết rõ đối đãi ác nhân, lùi bước cùng nhường nhịn là vô dụng, sẽ chỉ làm đối phương cho rằng ngươi dễ khi dễ, do đó thái độ đối với ngươi càng thêm quá mức.
Ngày hôm nay đến phiên A Miêu nghỉ tắm gội, mới sáng sớm đã hứng thú bừng bừng tới tìm Quản Đồng. Quản Đồng đánh ngáp, nàng đêm qua vá đồ đến đêm khuya, coi như là làm việc tăng ca, Thượng quan thương hại các nàng vất vả, hôm nay cố ý cho các nàng ngủ thêm một lát.
Nhưng thật ra không nghĩ tới A Miêu lại tới nhanh như vậy. Quản Đồng đánh ngáp, mỗi khi nghe một câu đầu đều gật tận ba lần. A Miêu thấy thế, có chút tự trách: "Ta không nên tới sớm như vậy."
"Không có việc gì, ta cũng chỉ là không quá quen." Quản Đồng trả lời, nàng nói chính là lời nói thật. Thân là một cái người hiện đại, Quản Đồng cũng đã từng là người trẻ tuổi, thức xuyên đêm là chuyện bình thường, chỉ là nàng lại bị bệnh, do đó không thể không làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật. Khi tới nơi này, càng phải tuần hoàn theo quy luật mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, đột nhiên bị bắt tăng ca, chính mình có chút không thói quen thôi.
A Miêu tuổi còn nhỏ, nghe được Quản Đồng an ủi liền tin là thật, thực mau đem chuyện này vứt sau đầu, hưng phấn nói: "A Giáng tỷ tỷ, hôm nay chúng ta đi Nội Văn Học quán đi, tiểu thiên tài nhớ tới ta, gửi thư nói muốn tâm sự. Ta cũng muốn đi nhờ vả, nếu có thể vào Nội Văn Học quán làm giúp việc thì càng tốt."
Nội Văn Học quán là nơi toàn người văn nhã, ít công việc nặng nhọc, được coi là địa phương tốt. Quản Đồng nghe vậy, tưởng tượng cũng liền hiểu được, nàng gật gật đầu: "Chờ ta dọn dẹp một chút."
"Ta tới giúp ngươi!" A Miêu vội vàng nói. Nàng đã kiến thức đến tính lôi thôi lếch thếch của Quản Đồng, hiện giờ địa phương sắp đi là nơi toàn văn nhân học sĩ, cũng không thể mất lễ nghĩa, sẽ bị ghét bỏ.
Quản Đồng cũng không có cự tuyệt. Nàng rất rõ ràng chính mình có mấy cân mấy lượng.
A Miêu nhanh tay linh hoạt, hai người rất nhanh đã chỉnh đốn xong, Quản Đồng lại từ hòm đồ của chính mình lấy ra một cây trâm bạc, dùng khăn tay bao lại, nói: "Đi thôi."
Hai người một đường đi trước, hiện giờ hơi nóng dần dần dâng lên, dương liễu lả lướt, trong không khí mang theo hơi nước cùng hơi nóng. Các cung nhân đi lại vội vàng, các nàng duy trì sự vận chuyển của toàn bộ Cung đình, thức khuya dậy sớm, bận bận rộn rộn.
Tiếng đọc xanh từ rất xa truyền đến, thanh âm hầu hết non nớt. Nhưng bản thân tiếng đọc sách liền mang theo tinh thần bừng bừng phấn chấn, Quản Đồng hơi hơi híp mắt, nhớ tới kiếp sống đọc sách trước đây của chính mình, nhớ tới những bạn học đã từng cùng với chính mình ngày ngày đêm đêm học tập. Nội Văn Học quán này nhìn qua, cũng tràn ngập cảm giác thân thiết.
"Trừ bỏ nội phường, ngoại phường cũng có người muốn tới, còn có các tiểu thư thế gia đang chờ tuyển tú. Những người này ta đều phải phụ trách dạy học, đây cũng không phải là số nhỏ. Chúng ta hoàn toàn không đủ người."
Tiếng nói chuyện truyền đến.
A Miêu vội vàng dừng bước, không dám tiến lên, Quản Đồng cũng đi theo dừng bước, chỉ là khác với A Miêu đang cúi đầu xem chính mình mũi chân, Quản Đồng đôi mắt liền khắc chế không được nhìn xung quanh trái phải, nhìn Nội Văn Học quán trong truyền thuyết này đến tột cùng là bộ dáng gì.
Nhà lớn, mái cong phía trước có dựng tấm bia đá, lại đi lên phía trước là một quảng trường nhỏ được lát gạch xanh, chung quanh có nạm đá vụn. Chung quanh là hành lang dài hình vòng tròn, Muốn vào Nội Văn Học quán phải đi qua hành lang dài từ phía cửa lớn. Mà nơi Quản Đồng cùng A Miêu đang đứng cũng chính là cửa lớn.
Mà hai người đang nói chuyện, Quản Đồng cũng quen biết một người trong đó, đúng là Chu học sĩ nhìn thấy ngày ấy, còn Lục Ngũ Nương ăn mặc đồng phục, đứng thẳng ngoan ngoãn ở bên cạnh. Cùng chu học sĩ người nói chuyện, khoảng hơn 50 tuổi, biểu tình lại ôn hòa, thường thường gật đầu.
"Ngũ Nương nghĩ như thế nào đâu?" Chu học sĩ đột nhiên hỏi.
Lục Ngũ Nương dường như cũng lắp bắp kinh hãi, nàng chớp chớp mắt, ngay sau đó hành lễ nói: "Nô cho rằng, nên tuyển người học hành có thành tựu ở trong cung làm trợ giáo." Nàng ngồi dậy, đĩnh đạc mà nói, "Nô biết, từ khi Thánh nhân hạ lệnh xây Nội Văn Học quán, rất nhiều cung nhân đều được học chữ từ nhỏ, tứ thư ngũ kinh đều học. Tuy không thể so với trâm anh thế gia, lễ nhạc trị gia. Nhưng giáo hóa người man di là dư dả."
"Có đạo lý, thời gian cấp bách, chúng ta cũng không cần bỏ gần tìm xa." Vị kia lớn tuổi người gật gật đầu, lại hòa ái hỏi, "Vậy chúng ta nên như thế nào chọn lựa?"
"Đã là giáo hóa người khác, tất nhiên không thể gây tổn hại mặt mũi trong cung. Mất mặt mũi trong cung, cũng chính là mất mặt mũi Thánh nhân. Nô cho rằng, tốt nhất là khảo hạch tập thể, để ngừa gian lận, lấy quyền mưu tư."
Quản Đồng thề, nàng nhìn đến Lục Ngũ Nương hướng chính mình chớp chớp mắt!!
(Lục Ngũ Nương: "Bé muốn tri ân báo đáp thoy mà, có cần phải hoảng sợ vậy không":))
Tác giả có lời muốn nói:
Chưởng kế là thuộc về thượng công hạ: Thượng công chi chức, chưởng nữ công chi trình khóa, tổng tư chế, tư trân, tư màu, tư kế bốn tư chi quan thuộc. Tư chế chưởng quần áo may vá. Tư trân chưởng bảo hóa. Tư màu chưởng tăng cẩm ti tỉ việc. Tư kế chưởng chi độ quần áo, ẩm thực, tân than. Tư kế hai người, chính lục phẩm. Điển kế hai người, chính thất phẩm. Chưởng kế hai người, chính bát phẩm. Nữ quan hai người.
Cung Chính chi chức, chưởng giới lệnh, củ cấm, trích phạt việc. Tư chính, điển chính tá chi.
Cho nên Quản Đồng mới nói nháo đến Cung Chính kia đi
Nội văn học quán, nữ quan trung có văn học giả vì học sĩ, chấp chưởng giáo tập phi tần, cung nhân văn hóa thư tính chờ.
Editor cũng có lời muốn nói: Má ơi có sai lầm không khi lấy truyện này làm bộ đầu tay để edit, edit xong một chương mà muốn vẹo cột sống,:(