Thời điểm Vương Mẫn trở về, Quảng Chi Tiên phái người hộ tống, một đường thông suốt, mọi người nhìn thấy nàng đều cực kỳ có lễ. Vương Mẫn cảm thấy giống như được hưởng thụ đãi ngộ của Nguyên hậu, thập phần tự đắc. Nàng mang theo tươi cười bước vào cửa, ném cho thủ vệ trông cửa một thỏi vàng.
Tên thủ vệ cười đến híp đôi mắt, ôm vàng trong ngực hướng Vương Mẫn nói lời cảm tạ.
Vương Mẫn tự đắc cười cười, dẫn theo làn váy bước vào bên trong.
"Mẫn nhi dường như thực vui vẻ." Vương Hạ Chi giương mắt nhìn qua, hắn vốn đang xem sách, nhìn thấy cháu gái tới, cũng liền buông thư tịch, vuốt chòm râu.
"A công!" Vương Mẫn hướng Vương Hạ Chi thi lễ, nàng dù sao cũng là thế gia đại tộc, ngày thường lại như thế nào kiêu căng, hành lễ cũng là tự nhiên hào phóng, "Tôn nhi gặp qua a công."
Vương Hạ Chi cười cười: "Nhìn thấy Thánh nhân?"
Vương Mẫn lắc đầu: "Bị ngăn cản ở cửa cung...... A công cũng biết được, hai ngày này không có người nào có thể vào trong cung." Nàng cười rộ lên, "Nhưng ta gặp được vị Quản nương tử lúc trước bị mang vào trong cung cùng Thánh nhân. Là một cô nương thực đáng yêu, làm người ta thích. (sau này quay mòn lốp xe luôn nha bà chị =)))
Vương Hạ Chi Hừm? Một tiếng, lại nhíu mày: "Nếu là Thánh nhân còn chưa tỉnh lại, người này lại lấy loại nào thân phận tới gặp ngươi."
"A công có điều không biết." Vương Mẫn vì câu kia trời sinh một đôi, có ấn tượng rất tốt với Quản Đồng, cũng liền nhịn không được vì Quản Đồng nói lên lời hay, "Tôn nhi nghe nói Quản nương tử trước đây được lâm quốc sư ưu ái. Thánh nhân tin nhất là lâm quốc sư, hiện giờ nàng hôn mê bất tỉnh, ước chừng Quản nương tử này chưa biết chừng là bị lâm quốc sư sai phái......"
Nói đến chỗ này, Vương Mẫn lại rất có vài phần căm giận: "Lâm quốc sư ỷ vào chính mình chịu Thánh nhân sủng tín, hiện giờ đem chúng ta khóa ở trong cung, nơi nào cũng ra không được, thực sự đáng giận!"
Vương Hạ Chi lắc đầu, hắn nhíu mày suy tư một lát, lúc này mới nói: "Thánh nhân cũng không phải là loại người này...... Ngươi hôm nay đi gặp được người nào, lại nói lời nói gì, nói chi tiết cho ta nghe."
A công có lệnh, Vương Mẫn không dám vi phạm.
Mặc dù những ký ức này nàng thực sự không nghĩ chia sẻ cho người khác, nhưng cũng không thể không nhất nhất nói ra. Nói tới đoạn Quản nương tử khen nàng, nàng liền càng là mặt đỏ tim đập, nhưng càng nói sắc mặt Vương Hạ Chi liền càng là khó coi.
Vương Mẫn tuy rằng một lòng nhào vào trên người Thánh nhân, nhưng cũng không phải loại người ngu xuẩn, thấy thế cũng đã nhận ra cái gì, thanh âm nói chuyện đều nhỏ bé yếu ớt chút: "A công minh giám, tôn nhi ngu dốt......"
Vương Hạ Chi nhìn đích tôn nữ của chính mình, thở dài lắc đầu, lúc này mới nói: "Quảng thiếu giam kia, Quảng Chi Tiên là nhân vật nào, thế nhưng đứng ở bên cạnh cái tỳ nữ. Nếu không có ý bảo của Thánh nhân, ngươi là thật cho rằng Lâm Uẩn có thể sai khiến được hắn?"
"Nhưng, chính là thế nhân toàn nói thánh nhân là tiền nhiệm quốc sư đẩy đi lên, hiện giờ Thánh nhân tuy rằng anh minh thần võ, nhưng đối Lâm Uẩn......" Vương Mẫn vừa muốn nói gì.
Vương Hạ Chi cũng đã thật đập mặt bàn một cái thật mạnh, trợn mắt tức giận nói: "Người khác nói chuyện vỉa hè, ngươi thân là đích tôn nữ của Vương gia ta, cũng như vậy dễ tin sao! Con cháu như thế, ngày sau ta như thế nào yên tâm đem Vương gia giao vào trong tay các ngươi!" Vương Mẫn cả kinh, vội vàng quỳ xuống, không dám ngôn ngữ.
Vương Hạ Chi hít sâu một hơi, nhưng đây rốt cuộc là cháu gái nhà mình, hắn không thể không cố nén đau đầu, làm Vương Mẫn đứng dậy, hướng dẫn từng bước: "Thánh nhân mười tám tuổi vặn ngã Nhiếp Chính Vương, ngươi thật cho là nhờ sức của một người Lâm Uẩn? Người như Thánh nhân, bên giường sao có thể để người khác ngủ say. Đại Chu triều từ năm thứ ba liền mở khoa thủ sĩ, vì chính là cái gì, còn không phải là sợ thế gia độc đại sao? Hiện giờ thế hệ tân quý nổi lên, cũng chính là những kẻ sĩ nhà nghèo nghĩ mọi cách không cho thế gia nắm giữ quyền lực".
"Nhà nghèo tân quý, nhà nghèo tân quý. Bọn họ không hề căn cơ, không phải leo lên thánh nhân, chính là leo lên chúng ta. Ngươi suy nghĩ một chút, thế nhân sở cầu, đơn giản là tám ngày phú quý, địa vị tối cao. Những thứ đó đều là thứ mà chúng ta có thể cho bọn họ và Thánh nhân cũng có thể. Nếu chúng ta mất đi quyền lực nâng đỡ, những người đó sẽ lại lựa chọn ai? Như thế bên này giảm bên kia tăng, chúng ta lại có thể đứng ổn bao lâu?"
Vương Mẫn nghe vậy, cái trán tức khắc toát ra mồ hôi tịnh mịn, nàng thấp giọng nói: "Nếu ta có thể làm Nguyên hậu......"
"Đố tất nhiên là tốt nhất. Hai họ quan hệ tốt, ngày sau trong máu chẳng phân biệt ngươi ta." Vương Hạ Chi trầm giọng nói, "Nhưng đây cũng chỉ là một loại khả năng. Chớ có đã quên, lúc trước Lục gia là cỡ nào tôn vinh, lại kiểu gì chịu thánh nhân ân sủng, nhưng nói diệt vong là diệt vong......"
Nói đến chỗ này, Vương Hạ Chi cũng nhịn không được lộ ra cảm giác thỏ tử hồ bi, hắn thở dài, cuối cùng vẫn đều không có nói gì.
Lúc này bên ngoài Nghi Xuân điện, Lâm Uẩn một phen đè lại tiểu quỷ đang ngo ngoe rục rịch bên người, cúi đầu: "Ngũ Nương, ngươi nhớ rõ chuyện đã đáp ứng ta."
"Lâm quốc sư yên tâm." Lục Cầm ngẩng đầu nhìn Lâm Uẩn, mặt mang mỉm cười, "Nô sẽ nói với a tỷ...... Ngươi cũng chớ có đã quên chuyện ngươi đáp ứng ta mới tốt."
Lâm Uẩn lau mặt một phen, nàng thực mau liền lộ ra thần sắc kiên định: "Có thể, nhưng ngươi cũng phải biết hiện giờ Thánh nhân hôn mê bất tỉnh, bên người Quản nương tử chắc chắn có người khác trông chừng. Sự tình liên quan đến an nguy của thánh nhân, chúng ta ai đều không chịu nổi trách nhiệm."
Lục Cầm gật đầu, nàng tự hỏi một lát, lại nói: "A Giáng tỷ tỷ bất quá là cung nữ cấp thấp nhất, Thánh nhân vì sao lưu lại nàng?"
Lâm Uẩn nhìn mắt Lục Cầm, tiểu quỷ này thế nhưng còn muốn thăm dò chính mình, nàng cười như không cười: "Thánh nhân đã hôn mê, chậm chạp không thể tỉnh lại. Quản nương tử nếu ở bên ngừoi Thánh nhân, tự nhiên cũng không thể buông tha."
Lục Cầm ồ một tiếng, nàng cúi đầu moi moi đai lưng của chính mình, lại ngẩng đầu đi xem của Nghi Xuân điện. Đôi mắt nàng đột nhiên sáng ngời, hướng chỗ cổng lớn phất phất tay, nói: "A tỷ!"
Lục Quỳnh tự nhiên cũng thấy được muội muội. Nàng bất chấp lễ nghi thường ngày, mang theo làn váy liền đi tới chỗ Lục Cầm. Nàng càng đi càng nhanh, dần dần biến thành chạy vội. Lâm Uẩn thấy thế, cũng không khỏi buông lỏng ra vẫn luôn giãy giụa Lục Cầm.
Lục Cầm được tự do, nho nhỏ thân mình liền vội vàng chạy về phía Lục Quỳnh, hai người ôm chầm lấy nhau, thật lâu không bỏ.
Lâm Uẩn nhìn các nàng, các nàng tuy rằng cảm xúc kích động, lại lặng im không tiếng động, thật giống như từng người trải qua cực khổ cũng vậy, hoặc là thống khổ cũng thế, đều tạm thời bị bỏ qua, hay là, căn bản nó đã ép tới mức làm các nàng không phát được ra tiếng.
Lâm Uẩn nhớ tới đã từng, Lục gia là gia tộc cỡ nào chọc người cực kỳ hâm mộ, nàng cũng từng như vậy, vô số lần đứng xa xa nhìn.
Nhìn Lục Quỳnh chúng tinh củng nguyệt.
Nhìn Lục Quỳnh ngẫu nhiên, khinh phiêu phiêu đưa qua ánh mắt.
Ngẫu nhiên tại thời điểm Lâm Uẩn bị người chê cười, Lục Quỳnh thấp giọng khuyên can.
Lục Quỳnh thật giống như ánh trăng trên bầu trời, lạnh nhạt lại quạnh quẽ. Nhưng ở trong bóng tối, nàng chính là ánh sáng duy nhất.
Lâm Uẩn sau khi lên làm quốc sư, Lục gia chủ động tạo quan hệ tốt, Lâm Uẩn có thể xuất nhập dinh thự Lục gia. Nàng cũng thường xuyên có thể nhìn đến Lục Quỳnh, mỗi một lần, đều giống như lúc này đây giống nhau, đứng xa xa nhìn.
Mà duy nhất một lần tới gần, là lúc Lục gia huỷ diệt.
"Lâm quốc sư! Thiếp thân cầu xin ngươi. Cầu xin ngươi cứu cứu ta phụ thân một mạng! Thiếp thân nguyện kết cỏ ngậm vành, đưa tin quốc sư."
Tiếng khóc của nữ nhân vẫn hãy còn ở bên tai, chỉ là nàng rốt cuộc vô pháp tới gần mảy may.
Lâm Uẩn hít hít mũi, có chút chua lòm nhìn Lục Cầm, cuối cùng quay sang một bên, phát ngốc nhìn nơi xa.
Lúc sau còn muốn mang theo tiểu quỷ Lục Cầm này đi gặp Quản Đồng.
Tưởng tượng đến thái độ Thánh nhân đối với Quản Đồng, Lâm Uẩn liền buồn rầu, Thánh nhân nhà mình đã phạm sai một lần, sao trước mắt còn tràn ngập mâu thuẫn như vậy. Nếu nói là cảnh giác nhưng lại còn nguyện ý đặt ở bên người chính mình. Nói là lợi dụng, lại rõ ràng vô cùng bảo hộ.
Chẳng lẽ Quản nương tử là cực kỳ giống vị kia thần tiên? Lâm Uẩn không nghĩ ra, chỉ ngóng trông Thánh nhân ngàn vạn đừng bởi vậy lại đánh chính mình. Nàng sờ sờ đầu mình, không xác định nói nhỏ thanh: "Đã là yêu cầu của cô nhi Lục gia...... Kia hẳn là...... Sẽ...... Nhẹ chút,, đi......"
Bên này trong lòng Lâm Uẩn có xúc động, bên kia Vệ Nam Phong lại là đang tức giận mà nở nụ cười.
"Nàng thật sự là nói như vậy? Trời sinh một đôi??"
Quảng Chi Tiên nhịn không được cong eo xuống, hắn thật sự không nỡ nhìn thẳng bộ dáng tức giận đến mức tận cùng lại còn muốn cười ra tiếng của Thánh nhân nhà mình. Hắn nghĩ nghĩ, cẩn thận dùng từ: "Quản nương tử thuyết phục Vương Mẫn rời đi, nô tài nghĩ, đây cũng là chiến thuật không đánh mà thắng."
"Cho nên nàng liền dùng trẫm đi lấy lòng Vương Mẫn?" Vệ Nam Phong bang một tiếng đập ở trên mặt bàn.
Quảng Chi Tiên nhịn không được run run. Không đợi Quảng Chi Tiên nghĩ ra cá lý do gì, Vệ Nam Phong liền âm trầm phân phó: "Nhìn xem nàng ở bên ngoài có nghe được hay không."
Mặt Quảng Chi Tiên giật giật, hắn cũng không dám quay đầu phân phó thủ hạ đi làm, đành phải chính mình ân cần hướng ra ngoài xem xét, lại quy quy củ củ trả lời: "Bên ngoài không ai. Quản nương tử có lẽ ở chỗ cửa cung. Lâm quốc sư ủy thác lão nô chuyển lời, lâm quốc sư mang theo Lục Ngũ Nương đi Nghi Xuân điện, Lục Ngũ Nương muốn gặp Quản nương tử, cầu Thánh nhân một cái ân điển."
"Lục Ngũ Nương?" Vệ Nam Phong nghĩ nghĩ, trầm mặc một lát, không nói gì. Sau một hồi, nàng mới thở dài: "Lục gia...... Lục công năm đó...... Thôi, khó được Lục Ngũ Nương nhớ Quản nương tử, nàng gần nhất bị câu ở trong cung cũng có chút buồn, gặp một lần cũng tốt."
Này bộ dáng tri kỷ đâu giống một cái minh quân Thánh nhân?
Quảng Chi Tiên nhẫn nhịn, lúc này mới đem đề tài dẫn hướng ý chính, thấp giọng nói: "Thánh nhân, Vương Mẫn sau khi trở về, nô tài nghe nói Vương Hạ Chi nhốt nàng ở trong phòng, nghe nói là trừng phạt nàng vô cớ tự tiện xông vào trong cung."
Vệ Nam Phong hừ cười: "Vương Hạ Chi nhưng thật là người thông minh."
"Gàn nhất ngoại đình đưa lên không ít sổ con, hiện giờ Trung thư Thượng thư hai tỉnh trưởng quan đều bị giữ ở trong cung, các tỉnh đều là bối rối." Quảng Chi Tiên nói, hắn cẩn thận nhìn mắt Vệ Nam Phong
Vệ Nam Phong nghe vậy, nàng trầm mặc nhìn Quảng Chi Tiên: "Ngoại đình đều có người ở ngoại đình nhọc lòng, thượng thư tỉnh là cương duy của thiên hạ, bách quan sở bẩm, đều có quy tắc này. Mới gần ba ngày, còn không đến mức phát sinh chuyện gì."
Quảng Chi Tiên cúi đầu xưng vâng, lại nói: "Lão nô quan tâm sẽ bị loạn, mong rằng bệ hạ minh giám."
Vệ Nam Phong thở dài, lúc này mới nói: "Ngươi đi đem lời dạy bảo Thái Tông hiện giờ được treo trên sân phơi sao chép trăm lần."
Phía trên sân phơi, Thái Tông từng viết "Nội quan không được can thiệp chính sự".
Vệ Nam Phong uỷ quyền thành lập ám vệ đã thuộc vi phạm quy định, nàng thật cẩn thận giữ gìn, không mở rộng phân quyền lực này, lại ngăn cản không được thủ hạ từ từ tràn đầy dã tâm. Hiện giờ, cũng nên gõ gõ.
Quảng Chi Tiên thân mình chấn động, quỳ xuống thật mạnh hướng Vệ Nam Phong dập đầu, rũ mi xưng vâng. Vệ Nam Phong tay vẫy vẫy, Quảng Chi Tiên lại hành lễ, lúc này mới chậm rãi lui đi ra ngoài.
Quảng Chi Tiên mới ra cửa, liền gặp được Quản Đồng đang đứng tò mò.
"Quảng thiếu giam." Quản Đồng cười, nàng cười rộ lên xác thật có loại cảm giác quét sạch khói mù.
Quảng Chi Tiên cũng mỉm cười với Quản Đồng: "Thánh nhân đang ở bên trong, nỗi lòng nàng có chút không tốt, Quản nương tử nên để tâm một ít."
"Đây là tự nhiên." Quản Đồng nói, nàng nhìn Quảng Chi Tiên chậm rãi đi xa, lại có chút nghi hoặc oai oai đầu, lúc này mới một lần nữa đi vào bên trong.
Vào trong cửa, Quản Đồng liền nhìn đến Vệ Nam Phong đang ngồi trầm mặc. Vệ Nam Phong trên người có loại cô tịch khôn kể, Quản Đồng an tĩnh nhìn trong chốc lát, nàng có chút do dự, không biết chính mình có nên tiến lên hay không. Lúc này Vệ Nam Phong quay đầu, liếc mắt nhìn Quản Đồng một cái, đứng lên đi về phía Quản Đồng: "Sao ở chỗ này phát ngốc."
"Không có." Quản Đồng theo bản năng trả lời, nàng tinh tế đánh giá Vệ Nam Phong, nhận thấy được trên người đối phương đã không có loại tịch mịch trước đó, lúc này mới có chút hụt hẫng nói: "Trời sắp tối rồi."
Quản Đồng nhìn không ra tâm tình Vệ Nam Phong không tốt, nàng nhịn không được nghĩ, có lẽ trước đây rất nhiều thời điểm, ở trong mộng, Vệ Nam Phong cũng đồng dạng che giấu quá ý tưởng chân thật của chính mình. Diều này làm cho nàng có chút khó chịu.
"Đúng vậy. Trời một khi bắt đầu tối, thì sẽ càng ngày càng đen." Vệ Nam Phong nói. Thật giống như người, một khi đạt được quyền lợi, liền sẽ muốn càng nhiều. Mà nàng thân ở nơi cực quyền trong thiên hạ, người bên người như thế nào có thể đình chỉ dục vọng càng ngày càng bành trướng.
"Chính là trời cũng sẽ sáng lên a." Quản Đồng trả lời, nàng dừng một chút, tiểu tâm lại cẩn thận nói, "Không cần lo lắng, hết thảy đều sẽ tốt lên. Thánh nhân nhất định có thể."
Vệ Nam Phong nghe vậy, đôi mắt nàng nặng nề. Cách an ủi không hỏi nguyên do như vây, càng giống tỷ tỷ một phân.
Hay là thanh âm nàng nghe được trong mộng ngày nọ, nghe được lời nói độc hữu ấm áp của tỷ tỷ cũng không phải ảo giác?