Dĩ Hạ Phạm Thượng

Chương 22: Lời thề son sắt của tiểu Thánh nhân




"...... Không có vấn đề......"

Vệ Nam Phong lật xem hồ sơ trong tay, lại híp mắt nhìn chằm chằm ám vệ.

Ám vệ cúi đầu không nói, bọn họ đều là đám người tuổi trẻ khỏe mạnh được chọn lựa từ trong Nội thị, được bồi dưỡng từ sau khi Vệ Nam Phong lên cầm quyền, đến nay lớn tuổi nhất cũng mới hơn hai mươi, không thân không thích, chỉ một lòng hướng về Vệ Nam Phong.

Biểu tình Vệ Nam Phong hơi hơi hoảng hốt, nàng bồi dưỡng ra nhóm ám vệ này cũng là vì Quản Đồng.

Đã từng Quản Đồng cho rằng Vệ Nam Phong vẫn là cái hài tử, mà đã là hài tử thì đều muốn nghe chuyện xưa.

"Tỷ tỷ, trẫm...... Ta cho rằng chuyện xưa tỷ tỷ kể không đúng. Vương tử như thế nào nhận không ra cô bé lọ lem, ngược lại muốn dựa giày mới có thể nhận ra?"

"Có lẽ là cô bé lọ lem trang điểm quá đậm nha. Tiểu a huân nhưng quá coi thường tà thuật hóa trang." Quản Đồng cười tủm tỉm nhéo một phen nghiêm trang Vệ Nam Phong mặt. (Đúng là không thể coi thường thuật dịch dung của các pháp sư trung hoa thật ( ͡° ͜ʖ ͡°))

Vệ Nam Phong nâng nâng gương mặt: "Mới không phải! Ta sẽ nhận ra được tỷ tỷ, tỷ tỷ biến thành cái bộ dáng gì ta đều nhận ra tỷ tỷ!! Vương tử một chút cũng không thích cô bé lọ lem, hắn chính là thích giày nhỏ!" (ỏooo bạn nhỏ Thánh nhân đáng eo quá (≧3≦))

"Ẹc, cái này......" Quản Đồng nhìn tiểu đại nhân nói chuyện đĩnh đạc trước mặt, cuối cùng giơ hai tay lên cao đầu hàng: "Dược rồi được rồi, đây cũng chỉ là chuyện xưa hư hấu thôi mà......"

Bất quá từ lúc đó về sau Quản Đồng liền không lại kể đồng thoại, truyền thuyết nữa, mà chuyển sang kể chuyện xưa lịch sử. Khi nói đến Đông Xưởng đời Minh, ánh mắt Vệ Nam Phong sáng lên: "Là đội ngũ chỉ nghe lệnh với hoàng đế sao?" Thậm chí không chịu sự khống chế của võ tướng!

Quản Đồng chớp mắt: "Phải, nhưng thật ra sự thành lập của Đông Xưởn là hậu quả từ sự nghi kị quá độ của hoàng đế, hắn trọng dụng hoạn quan thân tín của chính mình, lại dựa vào việc chỉ tuân lệnh hoàng đế, không trải sự phê chuẩn của cơ quan tư pháp mà tùy ý giám sát tập nã thần dân, do đó hình thành tệ đoan hoạn quan tham gia vào chính sự. Tới rồi hậu kỳ......" Nàng xôn xao nói một đống, cuối cùng đưa ra kết luận, "Hài tử ngoan không được học theo."

Nho nhỏ Vệ Nam Phong gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ, vậy thành lập một đội võ trang tư nhân, không có cơ cấu thực tế, không giao cho quá nhiều quyền lực và trách nhiệm thì tốt rồi!

Cuối cùng ai cũng không biết, Vệ Nam Phong bắt đầu thực nghiệm với các tiểu nội thị trên người, cuối cùng hình thành nên một đội ám vệ. Nàng nhớ kỹ lời nói lúc trước của Quản Đồng, nhưng vẫn luôn chưa thực hiện việc phân bố ám vệ khắp nơi, mà chỉ đặt ở trong cung, đảm đương tai mắt của nàng. Ở đoạn thời gian vặn ngã Nhiếp Chính Vương, ám vệ phát huy tác dụng cực đại, dù có như vậy, Vệ Nam Phong cũng vẫn cố khống chế đầu dã thú nghi kị tồn tại trong nội tâm, không cho chúng nó dò ra nanh vuốt, phá hư trật tự vốn có.

Vệ Nam Phong gõ gõ án kỉ, ám vệ một bên lại thấp giọng nói: "Nàng mấy năm nay ở trong cung cũng vẫn luôn là an phận thủ thường, còn có hai năm liền ra cung."

Vệ Nam Phong ừ một tiếng, nàng ninh mi, nói: "Nơi này có dị, một người đang an phận thủ thường, liền tính chỉ là muốn đổi gió nên mới muốn tới Xuân Nhật yến, cũng không nên thuận lợi như thế. Nếu nói là do Lục Ngũ Nương cầu Nội văn học quán...... Hắc, kia Lục Ngũ Nương mới bao lớn, trong Nội văn học quán, dù có được đảm đương nhiệm vụ ghi chép danh sách, cũng không có thể lớn mật như vậy. Mặt sau chắc chắn còn có người thao túng."

Ám vệ vâng một tiếng: "Nô tỳ lại tiếp tục điều tra."

Ánh mắt Vệ Nam Phong lóe lóe, gật gật đầu. Nàng hơi ngửa ra sau, nhắm mắt lại, trong lúc nhất thời trong phòng an tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng hô hấp. Qua một hồi lâu, bên ngoài mới truyền tiếng đập cửa cẩn thận: "Thánh nhân, nên đi sân bóng."

Vệ Nam Phong mở mắt, ừ một tiếng. Nàng đứng lên, sửa sang lại hạ ống tay áo, đột nhiên mở miệng: "Nàng sẽ đi sao?"

Thanh niên ở một bên cúi đầu nói: "Hồi bẩm thánh nhân, Quản nương tử theo Trần học sĩ của Nội văn học quán cùng đi." Hắn diện mạo tuấn mỹ, thanh âm tiêm tế âm nhu, mặt trắng không cần phấn, đúng là thủ vị của Nội Thị Tỉnh, Quảng Chi Tiên thiếu giám.

"Trần học sĩ? À, Trần Tuyết Di. Trần gia có quan hệ thông gia với Trung Thư Lệnh, nữ nhi của Trung Thư Lệnh cũng tới?" Vệ Nam Phong ngồi dựa vào lưng ghế nói.

"Thánh nhân thánh minh." Quảng Chi Tiên lập tức trả lời.

Vệ Nam Phong quay đầu lại nhìn mắt đôi mắt cười tủm tỉm của Quảng Chi Tiên, hừ cười một tiếng, phất tay áo nói: "Nếu vậy, theo trẫm đi qua một chút."

"Kia nô liền đa tạ thánh nhân ân điển."

Trại nuôi ngựa ở phía bắc của hậu cung, gần với Huyền Vũ môn, chiếm cứ mảnh đất rất lớn. Ngựa tốt do Đại Uyên cống nộp được đưa vào từ Huyền vũ môn, chăn nuôi ở chỗ này. Nơi này bị cố tình phô san bằng, trong không khí tràn ngập một cổ mùi ngựa cùng hương cỏ xanh.

Quản Đồng đứng ở phía sau Trần học sĩ, trước mắt nàng tụ tập toàn thiếu niên nam nữ. Các thiếu nữ không phải những nữ tử yếu đuối gió thổi là đổ, nũng nịu làm ra vẻ ta đây, mà là anh tư hiên ngang. Để tiện chơi bóng, các nàng đều mặc hồ phục, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ thấp giọng nói chuyện. Nếu là mang thêm khăn vấn đầu, thì cũng sẽ phân không rõ là tuấn tú thiếu niên vẫn là thiếu nữ.

Trần học sĩ vẫn là ăn mặc học sĩ phục màu xanh lá, đứng ở nơi đó hơi hiện nhu nhược, nàng quay lại đầu, liền nhìn đến Quản Đồng nhón chân, đôi tay nắm lại, để trước ngực, vẻ mặt hưng phấn. Trần học sĩ nhưng thật ra khó được mà nhìn đến bộ dáng thiếu nữ này của Quản Đồng, nhịn không được cười cười: "Quản nương tử lần đầu tiên thấy đánh mã cầu?"

Quản Đồng có chút ngượng ngùng gật gật đầu.

"ở nơi này mã cầu lưu hành phổ biến, Quản nương tử trước đây thế nhưng cũng không có xem qua?" Trần học sĩ cười tủm tỉm hỏi.

Quản Đồng sờ sờ cái ót, trong trí nhớ nguyên thân không có nửa phần hồi ức về mã cầu, nàng đành phải bịa chuyện cái lấy cớ: "Dĩ vãng chỉ nghe qua, hiện giờ chính mắt thấy, cũng càng thêm vài phần lạc thú."

"Đúng rồi." Trần học sĩ gật gật đầu, "Vậy hôm nay ngươi xem như có phúc phần. Quý nữ có tiếng đánh mã cầu giỏi ở trong kinh, mười người thì có tám chín người đều tại chỗ này."

Trần học sĩ tựa hồ cũng nổi lên hứng thú, hướng Quản Đồng vẫy vẫy tay. Quản Đồng lập tức tới gần, nàng xác thật hưng phấn, tư tưởng của nữ tính ở triều đại này rất là khai sáng, nữ tử làm quan, xuất chinh, thậm chí là lên ngựa chơi bóng. Ăn mặc quần áo cổ đại, nhìn đặc biệt ngầu, Quản Đồng cảm thấy trái tim nhỏ của chính mình đều kích động đến nhảy bùm bùm.

"Ngươi xem vị kia, tên là Vương Mẫn, là đích nữ của thượng thư tỉnh, nàng giỏi về một đập vào cầu, có biệt hiệu cao thủ đập cầu." Trần học sĩ chỉ vào một nữ tử trong đó nói.

Quản Đồng nhìn qua, chỉ thấy tuổi tác nữ tử kia không lớn, nhưng thần thái lại cực kỳ trương dương, bên hông treo một cây roi chín đốt, quấn lại thành trùm, đầu roi là một con sư tử giận dữ, có vẻ giương nanh múa vuốt.

Quản Đồng thấy nàng đứng ở giữa đám người, những người đó vây xung quanh nàng, thấy được nàng là người cầm đầu. Quản Đồng gật gật đầu, thấp giọng nói: "Nhìn qua thật sự lợi hại."

Trần học sĩ nghe vậy, cười ha ha, vừa muốn nói chuyện, lại nghe đến một tiếng trêu đùa: "Yêu bà tử nhà ngươi, không đổi trang phục đánh một trận, để ta tóm được ở chỗ này lén khua môi múa mép."

Trần học sĩ vừa chuyển đầu, ngay sau đó nở nụ cười, nàng chắp tay thi lễ, lễ nghĩa chu đáo, nhưng biểu tình rất là thả lỏng, hiển nhiên hai người là có quen biết.

"Trung Thư Lệnh an, hôm nay cũng có thời gian nhàn nhã tới chơi bóng?"

Quản Đồng lặng lẽ nhìn qua.

nữ tính trước mặt Trần học sĩ trước mặc một thân thường phục, nhìn qua so Trần học sĩ còn lớn hơn một chút, trên người cũng không có đeo vàng bạc, nhưng trên đai lưng lại treo một cái túi hình cá bạc. Trần học sĩ xưng hô này là Trung Thư Lệnh, Quản Đồng hơi ngưng thần, liền hồi tưởng lên, Trung Thư Lệnh Vu Uyển, nàng từng nhìn thấy tên khi đọc danh sách nào đó ở Nội văn học quán.

Quản Đồng đang suy tư bỗng nhận thấy được ánh mắt Vu Uyển nhìn về hướng chính mình. So với ôn hòa đoan chính Trần học sĩ, Vu Uyển hiển nhiên càng phú uy nghi, đường pháp lệnh khắc sâu, quanh thân đều hiển lộ ra hơi thở thượng vị giả.

Quản Đồng liếc mắt nhìn đúng một cái, liền vội vàng cúi đầu, đứng cứng ngắc tại chỗ.

"Ngươi người này, dọa đến tiểu đồ đệ của ta." Trần học sĩ đứng ở trước mặt Quản Đồng, cười khẽ một tiếng.

Vu Uyển trầm mặc một cái chớp mắt, cũng đi theo cười một tiếng: "Thật là không thể tưởng được, hiện giờ ngươi còn thu đồ đệ?"

"Quản nương tử rất là thông minh, chỉ tiếc ta không thể sớm gặp, nếu không lấy tư chất của nàng, tương lai không chừng còn có thể làm nội tương." Trần học sĩ trả lời, giọng nói cũng thực nhẹ nhàng, giống như chỉ đang nói giỡn.

Nhưng thật ra Vu Uyển nặng nề liếc nhìn Trần học sĩ một cái, ngay sau đó tách ra đề tài, cũng không truy cứu hành vi vô lý vừa rồi của Quản Đồng. Nàng hơi hơi nghiêng đầu về sau: "Đại nương, ngươi tới gặp gặp di nương của ngươi."

"Kính gặp qua di nương, gia mẫu ở nhà thường xuyên nhắc đến di nương."

Tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên, Quản Đồng cúi đầu, chỉ nhìn đến một đôi giày bó chậm rãi mà đến. Đối phương vẫn chưa hành lễ uốn gối, mà chỉ khom mình hành lễ, bàn tay nang ở giữa mày, đây là nam tử lễ. Bất quá hiện giờ nam nữ quần áo lẫn lộn, hành lễ cũng không có như vậy chú ý, người mặc nam trang làm nam tử lễ nhưng thật ra không ngại.

"Đây là nữ nhi của ta, Đồng Kính." Vu Uyển nói, thanh âm của nàng mang theo kiêu ngạo cùng cảm hoài của một người mẫu thân, "Nàng hiện nay mười sáu, thích nhất thơ ngươi làm."

"Thật ra cũng chỉ là vài câu nới mớ, nói bậy, không đáng giá nhắc tới." Trần học sĩ liên tục xua tay nói.

Vu Uyển cùng Trần học sĩ thổi phồng với nhau vài câu.

Quản Đồng đứng ở phía sau Trần học sĩ, nàng không nói lời nào, nhưng kỳ quái chính là, đối diện cái kia nữ sinh cũng không nói lời nào. Với tư cách là mẫu thân, trong những tình huống như này nhẽ ra Vu Uyển nên lót đường cho nữ nhi của mình, làm nàng nhận thức càng nhiều người mới đúng. Huống chi các học sinh của Nội văn học quán tuy rằng không hiện thanh danh, nhưng dù sao cũng là tại bên trong nội đình, có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với thánh nhân.

Quản Đồng nghĩ không rõ, nhưng những chuyện nhàm này cũng không có quan hệ gì với nàng, nàng xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, cũng liền thôi.

"Vị tiểu nương tử này là cùng đi với di nương tới sao?" giọng nữ thanh đạm ở một bên truyền đến.

Quản Đồng nghe vậy, mang theo vài phần mờ mịt ngẩng đầu lên, lại thấy thiếu nữ trước mặt có khuôn mặt trắng thuần, dáng người tinh tế, lông mày không phải kiểu dày rậm thịnh hành trong thời đại, ngược lại như núi xa thanh đạm. Nàng hơi hơi rũ mắt, nhìn Quản Đồng, trên mặt cũng không tươi cười, lại cũng không có làm người cảm thấy thất lễ. Quản Đồng sửng sốt, phản ứng ra đây là nữ nhi của Vu Uyển, tên Đồng Kính.

"Đồng...... Đại nương." Quản Đồng vội vàng hành lễ, lại gian nan nói ra những lời này.

Xưng hô một nữ hài tử đang tuổi đẹp như hoa là đại nương, Quản Đồng cảm thấy chính mình có chút chịu không nổi.

Đồng Kính ừ một tiếng, hai người không tiếng động đứng chung một chỗ, Quản Đồng tự nhiên cảm thấy xấu hổ, nhưng thấy Đồng Kính lại dường như cũng không cảm thấy giống nàng. Quản Đồng đành phải yên lặng đứng cách xa một chút.

Lúc này Đồng Kính đột nhiên nói: "Vương Mẫn tự mình thành lập một đội bóng, ở bên trong kinh thành rất có tên tuổi. Lúc này đây xem ra là quyết tâm đoạt được giải quán quân."

Quản Đồng ồ một tiếng, nàng nhịn không được nhìn về phía Vương Mẫn lần nữa. Lúc này Vương Mẫn đã lên ngựa, tọa kỵ của nàng là một con ngựa màu mận chín, cao chừng một người, lông màu nâu đỏ được xử lý đến cực tốt, đuôi ngựa được bện lại, có vẻ mười phần khí phái. Liền tính là hiện đại, cưỡi ngựa cũng không phải môn giải trí mà mỗi người đều có thể chơi, Quản Đồng toát ra biểu tình hướng tới.

Mà Đồng Kính lại nói: "Ta cùng với nàng là địch thủ."

Quản Đồng: "......"

Loại đột nhiên gia tăng sự xấu hổ trong câu chuyện này là như thế nào?

Khi nói chuyện, Đồng Kính đột nhiên híp mắt nhìn về phía một cái phương hướng khác: "Là Thánh nhân tới...... Di? Còn có Tư Đồ lan đăng."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu thánh nhân từ nhỏ liền ở lập flag

Quản Đồng: Năm đó cảm động hôm nay đều uy cẩu......