Dĩ Hạ Phạm Thượng

Chương 18: Lục Quỳnh




Quản Đồng còn không hiểu Vệ Nam Phong hiện tại đang suy nghĩ cái gì. Đương nhiên, nếu nàng biết ý tưởng của Vệ Nam Phong, có lẽ hiện tại liền sẽ không màng tất cả nhào lên đánh nhãi ranh này một trận.

Quản Đồng không có từ bỏ ý tưởng cùng Vệ Nam Phong gặp mặt, cứ việc nàng không biết vì sao trước đó đứa nhỏ này lại "hừ" một tiếng như muốn trào phúng chính mình. Nhưng Quản Đồng vẫn như cũ cảm giác được nàng đối chính mình bất đồng. Hoặc là nói, Vệ Nam Phong cũng không phải vị Thánh nhân mà mọi người thường hay nhắc tới.

Bởi vì sự khác biệt này, làm Quản Đồng có thêm dũng khí, đồng thời cũng làm nàng có suy nghĩ muốn tìm tòi đến cùng. Vệ Nam Phong làm như vậy là bởi vì đang giận dỗi nàng sao? Hay là bởi vì đã qua nhiều năm, lkhiến Vệ Nam Phong cảm thấy không thể tin được vào sự xuất hiện của nàng?

Quản Đồng nghĩ đến toàn bộ tình tiết phim truyền hình cẩu huyết có trong đầu, một lần lại suy đoán Vệ Nam Phong có phải hay không mất trí nhớ.

Nhưng ý tưởng này chng quy vẫn bị Quản Đồng cười khổ ném sang một bên. Nàng tuy rằng xuyên qua, cũng không cảm thấy đây là một cái thế giới IQ thấp, đầy những tình tiết máu chó. Nơi này mọi thứ đều chân thật như thế, bị thương sẽ đau, lòng người khó dò. Cốt truyện trong phim truyền hình, làm sao có thể dễ dàng phát sinh như vậy?

Mà Quản Đồng vẫn như cũ phải gặp lại Vệ Nam Phong một lần nữa mới được.

Chỉ là con đường chỗ A Miêu là đi không thông.

Quản Đồng cắn môi dưới nhíu mày trầm tư. A Miêu không muốn hỗ trợ, Quản Đồng không trách nàng, nàng nhìn ra được tới A Miêu có chút sợ "Thánh nhân", bởi vậy kiên quyết cho rằng chính mình hành động là vì tốt cho Quản Đồng.

Nhưng nếu A Miêu không hỗ trợ, nàng còn có thể tìm ai đây? . truyện xuyên nhanh

Quản Đồng đi đi lại lại dưới ánh trăng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới có ai có thể hỗ trợ. Nguyên thân này, tính cách rõ ràng chính là cái Phật hệ, từ trước đến nay không gây chuyện, cũng không đi lo chuyện bao đồng, sống liền dường như một cái người trong suốt, dường như chỉ một lòng chờ tới tuổi là phải ra cung như vậy. Quản Đồng nhăn mi, nàng lại nghĩ tới trước đây khi nhìn đến Cung Chính, ngực trào ra chua xót.

Nếu không......

Không, không được.

Quản Đồng lập tức đè lại phân tâm tư đang ngo nghoe rục rịch của chính mình. Nàng nhớ tới suy đoán trước đây của chính mình, nàng còn không có điều tra rõ ràng mối quan hệ của nguyên thân với Cung chính, Nên sẽ không tự tiện mà đi thăm dò.

Chuyện tới hiện giờ, đã không còn biện pháp khác.

Quản Đồng thở dài một tiếng, trong lòng lại có chút ủy khuất. Vì cái gì nàng muốn nghĩ mọi cách đi gặp Vệ Nam Phong, mà không phải Vệ Nam Phong chủ động tới gặp nàng chứ? Rõ ràng nàng gặp chính mình là chyện rất dễ dàng.

Có lẽ do mang lên cảm xúc như vậy. Liên tiếp vài ngày, Quản Đồng đều ngăn cản được tâm tư ngo nghoe rục rịch của chính mình, không có chủ động đi tìm kiếm cơ hội có thể tiếp cận Vệ Nam Phong, ngược lại tích cực chạy theo nhóm học sĩ ở Nội Văn Học quán, đi xem vấn đề lễ nghi của người ở nội, ngoại phường cùng với các hạ nhân mà các thế gia quý tộc mang vào, sợ bọn họ có chỗ nào không đúng, va chạm quý nhân.

Nhưng phía Vệ Nam Phong lại có chút đứng ngồi không yên. Nàng lại một lần nghe xong hồi báo thường ngày của ám vệ, rốt cuộc ném xuống bút son trong tay, đi ra cửa phòng, chỉ là vừa bước ra, nàng lại quay lại vào, gọi tới cung nhân bên người, nhíu mày nói: "Đem bộ thường phục của trẫm lại đây, cái đạo bào màu xanh lá."

"Thường phục cùng hồ phục của các ngươi có chút giống với bên thế giới của chúng ta. Tuy nhiên áo rộng, tay dài, nhìn càng thêm tiêu sái tự tại, A Huân ăn mặc, rất có ý nhị."

Vệ Nam Phong hồi tưởng lại lúc trước tỷ tỷ nàng từng đối nàng nói qua những lời này, khóe miệng nhịn không được hiện ra một chút ý cười, nhưng khi nàng ánh mắt đảo qua biểu tình hơi mang kinh ngạc của cung nhân, lại lập tức thu hồi biểu tình, chỉ lạnh lùng liếc mắt nàng một cái. Cung nhân lập tức cũng không dám lại nhìn, lập tức cúi đầu xưng vâng, vội vàng quay lại đi tìm quần áo.

Vệ Nam Phong hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi xem ngoài cửa sổ.

Hiện tại cảnh xuân tươi đẹp, phong cảnh cực tốt, độ ấm của ánh mặt trời có chút nóng rực, dừng ở trên người có một loại cảm giác nhiệt liệt, ấm áp. Đây là thời điểm Vệ Nam Phong thích nhất, bởi vì cơ thể nàng vẫn luôn là lạnh lẽo, khi còn nhỏ sinh hoạt ở lãnh cung, đến khi thiếu niên lại sống ở tẩm cung tuy rộng lớn lại trống rỗng.

Nàng chính là ở những ngày như vậy mà gặp được tỷ tỷ của nàng.

Nàng lần đầu tiên cảm nhận ánh mặt trời nóng bỏng, biết được thì ra có một loại ấm áp có thể sưởi ấm được trái tim, làm cả tim và máu của nàng đều trở nên ấm áp hơn. Nàng lần đầu tiên phát hiện đến sinh hoạt có màu sắc rực rỡ, hoa có hương thơm, người cũng là có mỹ lệ, mà chính mình, cũng không hề là cái tiểu đáng thương.

"A Huân thật là lợi hại! Trí nhớ thật tốt!"

"Ngươi nhất định có thể làm một cái hoàng đế tốt. Người khác không tin ngươi, tỷ tỷ tin tưởng ngươi a."

......

Hốc mắt Vệ Nam Phong hơi nóng, nàng rũ mắt xuống, không cho những người khác nhìn đến chính mình yếu ớt. Nơi mà nàng có thể tự do khóc rống, có thể đạt được ôm ấp, cùng cổ vũ đã không còn. Cảnh xuân xán lạn như vậy lại đột nhiên trở nên hoang vắng lạnh lẽo. Nàng không cảm xúc gom lại cổ áo chính mình, thấp giọng nói: "Thật là lạnh......"

"Nóng quá đi!!"

Quản Đồng cuốn lên ống tay áo, phẩy phẩy. Ống tay áo quá nhỏ, quạt thật lâu cũng không được tí gió, nhưng có còn hơn không. Nàng dường như nằm liệt trên án kỷ, chỉ cảm thấy chính mình nơi nào đều không thoải mái, chân cũng đau, đầu gối cũng đau, đỉnh đầu đổ mồ hôi, hơi nóng đều hướng lên trên đầu.

"Lúc này còn mát chán, lúc sau mới càng nóng." Trần học sĩ nói, nàng sờ sờ một bên, từ dưới đệm lấy ra một cái quạt tròn ném cho Quản Đồng, "Quạt một chút đi, ngồi thẳng lên. Chúng ta dạy lễ nghi cho người khác, như thế nào có thể ngồi không ra ngồi."

Quản Đồng vội vàng nhận lấy, quạt thật mạnh vài cái, cảm thụ được gió lạnh, cơ hồ liền phải hướng về phía Trần học sĩ mang ơn đội nghĩa: "Học sĩ ngươi người thật tốt, cứu người nước lửa."

Trần học sĩ cười lắc lắc đầu: "Nếu không phải ngươi có tài, giúp chúng ta đại ân, ta mới lười đến quản ngươi."

Quản Đồng cười xoa xoa chóp mũi.

Cái gọi là đại ân kỳ thật chỉ là nàng làm ra được cái bảng biểu, giúp mọi người dễ dàng ký lục mà thôi. Kỳ thật với chỉ số thông minh của con người, cổ kim cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là đôi khi, một thứ gì đó không có xuất hiện, sẽ dễ dàng làm người rúc vào rúc vào sừng trâu. Kỳ thật nàng cũng đã từng dạy Vệ Nam Phong không ít cách làm công cụ mới. Chỉ là nàng rốt cuộc không có chân chính sinh hoạt ở thời đại này, cũng không biết chi tiết các mặt vấn đề trong sinh hoạt.

Hiện giờ bắt tay vào làm, lại thành một tay thiện nghệ.

"Đây là các tiết mục mà người ở nội, ngoại phường sẽ diễn vào yến hội đêm nay. Một ít sửa chữa đã được phê duyệt.Hiện tại phiền toái Quản nương tử đi một chuyến."

Đang nghĩ ngợi, Trần học sĩ liền đưa qua một quyển danh sách.

Quản Đồng vội vàng dùng đôi tay tiếp nhận, lại tùy tay lật lật: "Xóa nhiều như vậy......" Đột nhiên, nàng mắt sắc thấy được một cái tên quen thuộc, Lục Quỳnh. Nàng chớp mắt xuống, nhìn đến một bên ghi chú chính là tỳ bà. Nàng nhìn chằm chằm tên này trong chốc lát, lại lật lật, phát hiện xuất diễn đàn tỳ bà của nàng đều bị xóa đi.

"Hôm nay chư vị quý nữ đi trại nuôi ngựa chơi bóng, nghĩ là khi đến thời gian dạ yến các nàng cũng nên mỏi mệt, bởi vậy xóa đi không ít." Trần học sĩ trả lời, nàng nhìn Quản Đồng liếc mắt một cái, thấy nàng nhìn chằm chằm một cái tên, cũng liền tò mò thấu đi lên nhìn thoáng qua. Ngay sau đó nàng liền lộ ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng rồi, ta nghe nói ngươi cùng Lục Ngũ Nương quan hệ rất tốt. Người này là nàng a tỷ của nàng."

Quản Đồng vội vàng ngẩng đầu nhìn Trần học sĩ. Trần học sĩ năm nay hơn ba mươi tuổi, gương mặt đứng đắn, người cũng thực đoan chính, nói chuyện rồi lại không mất dí dỏm, mọi người đều thực thích nàng. Mà nay Quản Đồng nhìn đến Trần học sĩ cũng là như vậy, nụ cười mang theo từ bi nhìn chính mình, thanh âm bình thản, không hoãn không vội nói: "Lục Quỳnh lúc trước ở kinh thành được xưng là tiên trong kinh, từ nhỏ thi thư cầm họa, không gì không giỏi, quý nhân lui tới, toàn lấy việc kết giao nàng vì vinh. Chỉ là hiện tại, không cần ra mặt mới là tốt nhất."

Quản Đồng hoảng hốt một trận.

Đã từng đứng đến có bao nhiêu cao, hiện giờ ngã liền có bao nhiêu thảm.

Những cái đó đã từng cùng nàng xưng tỷ gọi muội, tay cầm tay nói cười vui vẻ, một sớm gặp nhau, nay lại là cách xa nhau như trời với đất. Người thiện tâm có lẽ chỉ biết làm bộ là người xa lạ. Nếu là những người vốn dĩ mang theo ác ý? Sẽ đối xử với nàng như thế nào?

Quản Đồng hít sâu một hơi, nàng đứng dậy, lại hành lễ với Trần học sĩ: "Học sĩ cao thượng."

"Bất quá là thuận tay thôi." Trần học sĩ lắc đầu, nàng thấy Quản Đồng đem danh sách ôm vào trong ngực, liền phải xoay người, vì thế nói, "Mang lên cây quạt, bên ngoài càng ngày càng nóng."

Quản Đồng lên tiếng, liền một tay bảo vệ danh sách, một tay phe phẩy quạt tròn vội vội vàng vàng đi rồi. Nàng đi mau, cũng không có nhận thấy được Trần học sĩ nhìn bóng dáng chính mình, cuối cùng mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Quản Đồng đi thực gấp, bất quá nội, ngoại phường đều ở trong Đông Cung, cũng không kém bao nhiêu khoảng cách, không bao lâu liền đến. Bà tử Quản giáo cũng nhận ra Quản Đồng, nàng mang theo cười chào hỏi Quản Đồng: "Quản nương tử thật đúng là người bận rộn, trời nóng thế này, nhìn xem trên trán người đều toát mồ hôi." Khi nói chuyện, nàng lại bưng tới một chén mang nước bên trong có vài hạt sen đóng đá, cười nói, "Đây là quý nhân phân phó thiện phòng làm, Quản nương tử chớ có ghét bỏ."

Quản Đồng tự nhiên không chê, nàng thấy viên đá này, hâm mộ thật sự. Cổ đại vào đông cất băng lấy làm dự phòng, hầm cất giữ còn dùng các loại phương tiện để bảo trì nhiệt độ thích hợp. Loại cấp thấp cung nữ như nàng không có mệnh tốt để tùy thời uống thứ này. Nàng cười nói cảm ơn, đem nước đá một hơi uống hết, cuối cùng cảm giác được vài phần thói quen thanh tân thoải mái đã từng của người hiện đại.

Bất quá Quản Đồng lại không quên lí do chính mình đến đây, nàng cầm danh sách giao cho ma ma, lại hướng trong tay đối phương tắc một cái thỏi bạc, nói: "Thượng quan loại đi tỳ bà khúc của Lục Quỳnh. Nương tử có biết nàng ở nơi nào sao?"

"Tỳ bà khúc của nàng bị trừ đi?" bà tử nắm bạc, tắc hướng túi tiền, lại lộ ra vài phần đáng tiếc nói, "Tỳ bà kỹ của nàng thực nổi danh trong kinh, bao nhiêu người muốn nghe đều là thiên kim khó cầu, hiện giờ sao...... Ai, nàng mỗi ngày đều ở sơn thủy trì các luyện cầm, Quản nương tử hiện giờ đi, chắc cũng có thể gặp gỡ. Nói đến cũng là kỳ quái, hôm nay người tới tìm nàng cũng không ít......"

Anh mắt Quản Đồng hơi ngưng, nàng nhìn liếc nhìn bà tử một cái. Bà tử lại nhìn sang chỗ khác, Quản Đồng trong lòng hiểu rõ, vội vàng nói tạ, hai người nói vài câu, nàng liền vội vàng cáo từ, ngựa không dừng vó đi tìm Lục Quỳnh.

Chỉ là nghĩ đến cô nương này, Quản Đồng cũng có vài phần tò mò.

Lục Cầm nhỏ mà lanh, từ trước đến nay không thấy nàng đối phụ mẫu cùng người nhà của chính mình toát ra cái gì nhớ nhung, lại chỉ nhớ đến cái tỷ tỷ này. Mà trong lời nói của Trần học sĩ cũng tràn ngập tiếc hận cho nữ nhân này, ngay cả bà tử quản sự cũng nói tỳ bà kỹ của Lục Quỳnh cực tốt. Trần học sĩ hao hết tâm lực, không cho Lục Quỳnh triển lộ ở trước mặt người khác cũng là giúp đỡ hết sức.

Quản Đồng miên man suy nghĩ, một đường đi phía trước.

Sơn thủy trì các cũng không ở Đông Cung mà là tại hậu cung, tới được nơi cũng tốn không ít sực lực của Quản Đồng hoa Quản Đồng, nàng mệt đến thở hồng hộc.

Chỉ là mới vừa vào khuôn viên liền nghe được tiếng tỳ bà, Quản Đồng tuy rằng không hiểu lại cảm thấy cực kỳ dễ nghe. Nàng theo tiếng mà đi, thậm chí quên mất cảnh đẹp muôn hồng nghìn tía trong hoa viên. Tiếng đàn đột nhiên im bặt, Quản Đồng trong lòng nhảy dựng, vội vàng nhanh hơn bước chân.

(Một cực phẩm mỹ nữ chuẩn bị lên sân khấu, mọi người cho một tràng pháo tay chào đón nào *bạch**bạch**bạch* (*'∀`))