Dĩ Hạ Phạm Thượng

Chương 11: Thành tích




Ngày hôm sau, danh sách của Nội Văn Học quán không ngừng được truyền xuống dưới. Danh sách mặc dù được thông tri xuống theo từng cấp bậc, nhưng bộ y phục màu xanh tượng trưng cho Nội Văn Học quán đi đến đâu đều gây chú ý đến đó, không cần nhiều lời, những người khác cũng biết là có ý tứ gì.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng chúc mừng xen lẫn lời than thở tiếc nuối nổi lên bốn phía.

A Miêu canh giữ ở bên người Quản Đồng, nôn nóng trong lòng, nàng nhón chân nhìn người áo xanh kia, ước gì ngay sau đó nàng sẽ đi đến trước mặt Quản Đồng. Quản Đồng ngáp một cái, trong đầu nàng bây giờ chứa toàn mấy cái đề bài vài ngày trước. Đã lâu không có tham gia khảo thí, trái lại làm nàng có chút hưng phấn, nhưng lại nhớ đến chữ viết như gà bới hôm đó, cảm thấy thành tích của mình chắc là không xong rồi.

Đối với kết quả, Quản Đồng mười phần thản nhiên cùng bình tĩnh, nhưng lại có chút lo lắng cho A Miêu. Vương Kiều Hoa đã buông lời đe dọa, nàng sợ A Miêu sẽ có chuyện, nếu không đi được Xuân Nhật yến, chính mình cần phải nghĩ đến biện pháp khác.

Hay là đi hù dọa Vương Kiều Hoa? Tên kia thái độ đối chính mình rất là kỳ lạ, nói không chừng sẽ có tác dụng.

Quản Đồng cân nhắc trong lòng, lôi kéo vạt áo của A Miêu, muốn khuyên nàng không cần chờ nữa. A Miêu cau mày, đầy mặt đều là nôn nóng: "Không phải như thế này, Mãn Chi rõ ràng đã nói, với lời văn của A Giáng tỷ tỷ, tuyệt đối sẽ không bị bỏ lỡ."

Quản Đồng nghe xong, trong lòng buồn cười: "Mãn Chi mới bao lớn, ngươi lại tin lời nàng như vậy."

"Ai nha, A Giáng tỷ tỷ không hiểu." A Miêu nóng nảy, dậm chân một cái, "Ngươi té dập đầu, không nhớ rõ được rất nhiều chuyện. Lúc trước khi Mãn Chi còn chưa tiến cung, tên tuổi của nàng cũng đã truyền đi khắp nơi."

Quản Đồng cười cười, không tỏ ý kiến.

Lúc này người mặc áo màu xanh còn không thấy đến thay vào đó lại có người mặc áo màu vàng nhạt phiêu phiêu đãng đãng lại đây, Quản Đồng vừa nhấc đầu, liền thấy gương mặt trang điểm hoa hòe lộng lẫy của Vương Kiều Hoa, nàng ta phe phẩy eo bước đến, nhìn bộ dáng này mười phần là tới để chế giễu, gây sự. Mỗi tội...... Quản Đồng một lời khó nói hết nhìn kiểu make up "sương sương" của đối phương, sự thật mà nói Vương Kiều Hoa tuổi cũng xấp xỉ nàng, không hiểu trang điểm kiểu gì lại giống như phụ nữ 30 vậy chứ.

Quản Đồng kéo A Miêu về phía sau chính mình, ngán ngẩm mà nhìn Vương Kiều Hoa càng đi càng gần.

"Nha nha nha, đây là ai a? Đây chẳng phải là lý tưởng cao thượng, tự nhận mình cao khiết, A Giáng tỷ tỷ hay sao?" Vương Kiều Hoa ha hả cười, nàng phe phẩy ngón tay, che mặt cười nói, "Nghe nói ngươi đi Nội Văn Học quán than gia khảo thí? Có đậu không?"

Quản Đồng cười cười, không đáp lời.

Vương Kiều Hoa cũng không đợi nàng trả lời, nàng hôm nay là cố ý tới để trào phúng Quản Đồng, bởi vậy lại tiếp tục nói: "Lúc trước học dở như vậy, chẳng lẽ còn tưởng dựa vào khuôn mặt này là có thể lọt vào mắt xanh của các đại nhân ở Nội Văn Học quán nhờ vào đó là có thể được đến Xuân Nhật yến sao?Làm gì có chuyện dễ ăn như vậy."

Quản Đồng sờ sờ gương mặt chính mình, cười: "Thì ra là thế."

Quản Đồng tiến một bước về phía Vương Kiều Hoa, Vương Kiều Hoa vội vàng lui về phía sau, Quản Đồng cũng không để ý tới, chỉ là nói: "Ra là ngươi ghen ghét ta lớn lên đẹp."

Khóe mắt Vương Kiều Hoa nhảy dựng, đang muốn mắng Quản Đồng không biết xấu hổ.

Quản Đồng lại phất phất tay, nói: "Nhưng dù người ghen ghét thì cũng có ích lợi gì đâu? Ngươi xem, ngươi hiện giờ cũng chỉ có thể nói vài câu nhàm chán, mà không thể làm gì được ta. Có phải hay không rất vô năng, vô lực."

Khóe miệng Vương Kiều Hoa run rẩy, Quản Đồng lại thích đổ thêm dầu vào lửa: "Ta rất thích nhìn bộ dáng trong lòng phẫn hẫn nhưng lại không làm gì được của ngươi."

Vương Kiều Hoa chỉ cảm thấy một sợi gân trong đầu đột nhiên bị buông lỏng, ngay lập tức liền mắng to lên: "Cái loại chuột nhắt nhà ngươi! Đừng tưởng rằng còn giống như lúc trước, ỷ vào có người chống lưng mà tùy hứng làm bậy! Ngươi hiện giờ cũng không phải là lúc trước, vị kia......"

Đuôi lông mày Quản Đồng nhích lên, ánh mắt nàng cũng tỏa sáng theo, chỉ chờ Vương Kiều Hoa nói ra tên người kia, hoặc là đề cập một chút manh mối để nàng có thể suy đoán cũng được.

"A nha, cũng thật là náo nhiệt."

Một cái sáng ngời thanh âm đột nhiên vang lên.

Đột nhiên bị thanh âm quấy nhiễu, Vương Kiều Hoa lập tức ngậm miệng lại, xoay chuyển đầu nhìn về phía người tới. Quản Đồng thầm than thật đáng tiếc, cũng nhìn về phía người tới. Người tới ăn mặc một thân quan phục màu tím, bên hông đeo một cái túi hình cá thêu bằng chỉ vàng. Hiện giờ thời tiết dần dần nóng bức, cổ áo của nàng cũng bị kéo ra không ít, lộ ra tảng lớn da thịt, với chế độ nghiêm ngặt trong cung thì như này tuyệt đối được gọi phóng đãng không kiềm chế được. Đối phương có gương mặt trẻ tuổi, mang theo tươi cười nhìn các nàng. Quản Đồng nhớ rõ nàng, là vị đại nhân ngồi phía trên cao hôm khảo thí.

Quan tam phẩm, còn là nữ tính, sao có thể tự tiện xuất nhập trong cung như thể nhà mình vậy?

Quản Đồng đang nghi hoặc, Vương Kiều Hoa đã khuất thân hành lễ. Mà tay áo của nàng lại bị A Miêu dùng sức kéo, cả người cũng bị khom xuống. Quản Đồng phục hồi tinh thần, cũng hành lễ theo A Miêu. Nàng không thích cứ gặp người là quỳ như vậy, nhưng nhập gia tùy tục, không thể không làm theo.

"A nha nha, không cần khách khí không cần khách khí." Lâm Uẩn vẫy vẫy tay, nói chuyện khách khí, nhưng người cũng không nhúc nhích một chút.

Quản Đồng trầm mặc thối lui đến một bên không nói lời nào, nhưng Vương Kiều Hoa lại thập phần nhiệt tình, tiến lên nói: "Quốc sư sao ngài lại tới đây."

Lâm Uẩn cười cười, đánh giá Vương Kiều Hoa từ trên xuống dưới: "chạy chân cho Tế tửu, không quấy rầy đến các ngươi chứ?"

"Không quấy rầy, không quấy rầy." Vương Kiều Hoa cười như một đóa hoa cúc, thậm chí ánh mắt còn mang cảm kích nhìn Lâm Uẩn.

Lâm Uẩn thấy đối phương dùng ánh mắt ngại ngùng nhìn chính mình, nhịn không được mà rùng mình, lui về phía sau một bước, ho nhẹ một tiếng: "Nếu không quấy rầy, vậy bản quan cũng bắt đầu nói chính sự"

Lâm Uẩn cười nhìn hướng Quản Đồng nói: "Ngươi thông qua khảo thí, tuy nhiên bài thi ở chỗ bản quan, hôm nay ta ngủ quên nên đưa đến muộn chút."

"Không muộn." Quản Đồng hành lễ trả lời, ánh mắt nàng quét về phía Vương Kiều Hoa đang đứng một bên với vẻ mặt không thể tin tưởng, nàng mang theo cười nói, "Một chút cũng không muộn."

Đương nhiên, nếu có thể muộn một chút, để Vương Kiều Hoa nói ra cái tên kia liền càng tốt. Chỉ là cơ bất khả thất, thời bất tái lai, Quản Đồng cũng không miễn cưỡng.

( 机不可失,时不再来: Cơ bất khả tất, thời bất tái lai. Câu tục ngữ này nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta cần phải biết nắm bắt cơ hội khi nó đến.)

Lâm Uẩn nhìn biểu hiện của hai người, ánh mắt hiện lên một tia hứng thú. Nàng cười cười: "Vậy là tốt rồi. năm ngày sau các ngươi đều phải cùng nhau đi Đông Cung. Năm ngày này, thượng quan của các ngươi sẽ an bài công việc. Giờ dậu mỗi ngày, phải đến Nội Văn Học quán để học khóa học chuyên môn."

Quản Đồng lên tiếng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Lâm Uẩn vừa lòng gật gật đầu, phất tay áo rời đi.

Nàng tới, đi vội vàng, hết sức tiêu sái. Làm cho người đang đối chọi gay gắt lại bị đánh gãy giữa chừng là Vương Kiều Hoa chợt dâng lên cảm giác mờ mịt mất mát. Quản Đồng thì lại lật mặt nhanh như lật sách, đợi cho Lâm Uẩn vừa đi, nàng liền cười lạnh: "Ngươi còn ở nơi này làm cái gì, mặt bị đánh chưa đủ đau hay sao, hay là thích bị đánh sưng lên mới chịu?"

Vương Kiều Hoa dùng ngón tay chỉ Quản Đồng, tức giận đến tay đều ở run: "Ngươi, ngươi......"

Quản Đồng giương cằm lên: "Làm sao, ngươi chẳng lẽ còn muốn đi cáo trạng? Để ta xem thử, ngươi có thể nói cho ai nghe, với ai có thể làm chủ cho ngươi?"

Sắc mặt Vương Kiều Hoa đầu tiên là đỏ lên, sau đó lại chuyển trắng, cuối cùng dậm chân nói: "Lúc trước nói là thanh cao, một lòng chỉ nghĩ đi ra ngoài. Hiện giờ lại luyến tiếc những ngày phồn hoa trong cung, tìm đủ mọi cách để bò lên trên. Loại người như vậy, ta xem ngươi có thể đắc ý đến bao lâu!"

Dứt lời, Vương Kiều Hoa oán hận nhìn Quản Đồng, phất tay áo rời đi.

A Miêu ở một bên nhìn, đợi Vương Kiều Hoa vừa đi khỏi liền lập tức vỗ tay cười vui nói: "A Giáng tỷ tỷ thật là quá tuyệt vời!"

Quản Đồng nhợt nhạt cười cười, lôi kéo A Miêu, lời nói thấm thía: "Ngươi a, vẫn phải cẩn thận một chút." Nàng trong lòng có chút đáng tiếc, lại có điểm ám trầm, nghe ý tứ của Vương Kiều Hoa, hình như nguyên thân đã từng cự tuyệt một vị đại nhân vật. Mà ở loại địa phương này, lấy thân phận cùng học thức của nguyên thân, làm gì có chỗ nào đáng giá người nhớ thương? Cũng chỉ có để ý đến những thứ đó.

Nếu thật là như thế, vậy......

Ánh mắt Quản Đồng nặng nề, nếu vị đại nhân vật kia không còn nhớ thương nàng thì tốt, nhưng xem Vương Kiều Hoa kiêng kị như vậy, liền sợ vị đó hẳn là vẫn còn nhớ thương chính mình.

Xem ra ngày sau hành sự, phải cẩn thận hơn. Tốt nhất là đừng lọt vào mắt người nào để mà rước họa vào thân.

Một ngày này vẫn như cũ là bận bận rộn rộn, Quản Đồng không kiên nhẫn mà xin cáo lui với Thượng quan, Thượng quan cũng được tin tức, biết Quản Đồng được tuyển vào Nội Văn Học quán, bởi vậy phất tay cho đi, trước đó còn nhìn Quản Đồng cười: "Quản nương tử hiện giờ cũng là người có tiền đồ, ngày sau được với được mây xanh, chớ có quên ta đó nha."

Quản Đồng lá mặt lá trái, đáp vài câu tự nhiên sẽ không quên, mỏi mệt mà quay người đi. Nàng có chút nhớ những ngày tháng ở hiện đại, tuy rằng trị bệnh bằng hoá chất rất đau rất khổ, nhưng không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Nếu thân thể khỏe mạnh có thể đi làm việc, tuy rằng cũng yêu cầu dùng không ít tâm tình cùng tư tưởng, nhưng nếu cảm thấy khó chịu hoặc không thoải mái thì có thể từ chức bất cứ lúc nào, không ai làm gì được ngươi. Nhưng ở bên trong thâm cung cổ xưa này, cấp bậc nghiêm ngặt, muốn phủi tay không làm thì phải trả giá bằng tính mạng.

Quản Đồng thở dài, nhưng lại có biện pháp nào đâu? Nàng đã đi tới nơi này, cơ duyên xảo hợp đạt được một mạng sống mới, bất kể như thế nào, nàng cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ sinh mệnh thật vất vả mới có được này, chính mình bắt buộc phải dung nhập.

Quản Đồng vừa đi đến Nội Văn Học quán vừa suy nghĩ, trên đường đi còn gặp vài cái cung nữ chân tuyển, phần lớn là người trẻ tuổi, lúc nhìn thấy Quản Đồng, sẽ nhút nhát sợ sệt hướng Quản Đồng hành lễ vấn an, xưng hô nàng là "Quản nương tử".

Như vậy cũng là điều hiển nhiên, tới tuổi của Quản Đồng, nếu không phải đã đạt được một quan nửa chức, thì hơn phân nửa muốn sống an ổn, chỉ chờ đến thời gian quy định là chạy ra cung, chắc chắn sẽ không đi tranh giành danh ngạch đến Xuân Nhật yến. Quản Đồng giả bộ nhìn không thấy sự tò mò trong mắt các nàng, chỉ trầm mặc đi theo phía sau các nàng.

Ngay từ đầu các tiểu cô nương còn có chút khiếp đảm, nhưng rốt cuộc tuổi trẻ, dần dần cũng không còn sợ hãi, chụm lại một chỗ vừa đi vừa ríu rít. Quản Đồng tâm tư bình tĩnh, đi theo phía sau các nàng yên lặng lắng nghe, hiểu biết của nàng đối với thời đại này còn quá ít, ký ức của nguyên thân thì lại lúc có lúc không, cứ để A Miêu nhắc nhở cũng không tốt lắm, A Miêu dù sao cũng là cái tiểu cô nương, nhiều chuyện cũng không biết rõ ràng.

"Nghe nói hôm qua có một tên lính gác cửa đã chết. Cô cô trong phòng ta bị kêu đi xử lý, cũng thật là đáng sợ."

"Chết như thế nào? Là chọc phải vị nào sao?"

Mọi người hỏi chuyện rôm rả, các nàng tuy còn trẻ tuổi, nhưng rốt cuộc là sống trong thâm cung, biết được nếu chuyện này không được đem ra bàn tán, thì đã không truyền được đến tai các nàng, tự nhiên là không cần cố tình kiêng dè.

"Cũng không phải là vị nào, nghe nói a......" Người nói chuyện người càng nói càng nhỏ, "Là Thánh nhân hạ lệnh đánh chết. Lại còn ngay trước mặt Thánh nhân!"

"Thánh nhân!!"

Các tiểu cô nương kinh hô một trận, Quản Đồng dừng lại bước chân một chút, sau đó yên lặng dựng lên lỗ tai, theo bản năng nhích tới tới gần phương hướng của mấy người.

"Nghe nói Thánh nhân dùng máu tươi của thiếu niên có mỹ mạo để tưới hoa có phải thật không?"

"Tên nha đầu nhà ngươi! Thánh nhân là người mà ngươi có thể nhắc đến?" Người nói chuyện lập tức đã bị người đánh một cái, sau đó người kia dùng tham âm nhỏ nhất có thể nói, "Thánh nhân trước kia a...... Chúng ta chính là mệnh nô tài...... Chủ tử muốn thế nào, chúng ta lại có thể thế nào đâu?"

Quản Đồng biểu tình cổ quái, nàng nhớ tới những điều trước đây A Miêu đã từng nói với chính mình.

Là đánh chết, lại còn trước mặt mọi người.

Nhãi con mà nàng nuôi dưỡng, nhãi con vừa thích khóc lại đáng yêu đi đâu mất rồi?? Còn cái kẻ thích giết chóc, tính tình bảo ngược mà những người này đang kể là ai? Là ai???

Tác giả có lời muốn nói:

Quản Đồng: Nhãi con lớn chừng này của ta đâu?

Vệ Nam Phong: Ở chỗ này!

Quản Đồng: Một cái nhãi con vừa thích khóc vừa đáng yêu của ta đâu?

Vệ Nam Phong: Nơi này nơi này nơi này