Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Giới Trọng Sinh Lục

Chương 30: Vòng tiếp theo bắt đầu




Chương 30: Vòng tiếp theo bắt đầu

Trọng tài đứng giữa màn khói tay cầm lấy micro khoé miệng hơi giương lên nói:

“Chư vị, chào mừng trở lại với đấu trường ngầm để tiếp tục thưởng thức những trận chiến nhiệt huyết của giải thi đấu! Hôm nay là ngày diễn ra vòng thứ hai của bảng đấu đoàn đội. Hãy cùng tôi chào đón những kẻ đã dành lấy tư cách cho trận đấu này đi.”

“Đầu tiên, chỉ với năm người chiến đội nhưng thực lực không dung khinh thường bởi vì phối trí năm thành viên toàn bộ sở hữu cấp S chân linh, chiến đội Tinh Huy!

Chiến đội với đội trưởng chỉ là một người mới thức tỉnh chân linh được một tháng, nhưng lại sở hữu chân linh cấp S cực cường lực như được sinh ra để g·iết chóc, chiến đội Hồng Vũ!

Tuy chỉ ra sân hai người nhưng thủ đoạn của phong cách chiến đấu khoa kỹ lưu đã làm chúng ta mở rộng tầm mắt với một nửa võ đài biến thành phế tích, chiến đội Quang Ảnh!

Phong cách chiến đấu cuồng bạo dã tính, nhiệt huyết sôi trào, hứa hẹn sẽ mang cho các vị thị giác sung sướng, chiến đội Bạo Hổ!

Toàn thành viên đều mang chân linh hệ viễn trình với phong cách chiến đấu phiêu dật hoa lệ, chiến đội Viễn Thiên!”

Theo năm cái tên được xướng lên, lần lượt năm ánh đèn chiếu xuống năm vị trí khác nhau, là nơi dừng chân của năm chiến đội. Chiến đội Tinh Huy, 5 người; chiến đội Hồng Vũ, 7 người; chiến đội Quang Ảnh, 6 người; chiến đội Bạo Hổ, 7 người; chiến đội Viễn Thiên, 7 người.

Hàng loạt đôi mắt nhìn về phía những người khác, có bình đạm, có khiêu khích, có hưng phấn, có cảnh giác,… Hạ Phong ánh mắt chủ yếu đặt tại chiến đội Hồng Vũ và chiến đội Quang Ảnh. Như trọng tài nói, hôm qua chiến đội Quang Ảnh chỉ ra sân hai người nhưng lại đem một nửa võ đài oanh bạo làm Hạ Phong và những người khác e ngại không thôi. Còn chiến đội Hồng Vũ có một thiếu niên cùng tuổi với Hạ Phong, thân mang chân linh cấp S mà còn là loại mang sát phạt khí tức rất mạnh, Đồ Ma Huyết Thương. Cái này thương làm Hạ Phong nhớ tới đã lâu không xuất hiện Liễu Nam, không biết tên kia đem Huyết Tuyền Kiếm tiến hoá tới đâu rồi, hay đang ở vách núi nào đó nhận cường giả truyền thừa?

“Ách xì!” Đang chém g·iết ma thú Liễu đồng học chợt nhảy mũi “Chẳng lẽ Uyên nhi lại nhớ ta? Mau chóng trở về mới được.” Nói xong tiếp tục cùng ma thú trước mặt chiến đấu.



Trở lại đấu trường ngầm, giữa tiếng reo hò của khán giả trận đấu đầu tiên sắp bắt đầu. Mà trận đầu tiên chính là Tinh Huy đấu với Viễn Thiên.

Chiến đội Viễn Thiên toàn bộ thành viên đều là hệ viễn trình, đội trưởng Vân Huy sở hữu chân linh cấp B, Xuyên Vân Cung là một loại có tầm bắn nhất lưu chân linh. Ưu điểm của Viễn Thiên tất nhiên là tầm bắn lớn có thể đem đối thủ dần dần hao c·hết từ xa, nhưng khuyết điểm cũng rất lớn, chân linh hệ viễn trình thường “da giòn” nên nếu bị áp sát có khả năng toàn diệt ngay lập tức, vả lại đây là đối chiến đoàn đội chứ không phải solo, mỗi đội ngũ đều phối trí rất đều các chức năng khác nhau và mang tính phối hợp, sử dụng chiến thuật thế này hầu như không có tác dụng gì.

Cho nên chiến thuật của Viễn Thiên nếu như không phải may mắn thì đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên. Lúc này đây đối đầu với Tinh Huy có tận ba vị trí có thể viễn trình công kích gồm Thu Nguyệt, Hạ Phong và Tĩnh Phù Dao thì Viễn Thiên nếu không có át chủ bài thì kết quả không nói cũng biết.

Đại khái rõ ràng thực lực và độ nguy hiểm của đối thủ khá thấp, Hạ Phong cùng những người khác trao đổi một chút chiến đấu sao cho tiết kiệm thời gian và không cần lộ ra quá nhiều thủ đoạn, dù sao trận này gần như ăn định rồi không cần lãng phí quá nhiều sức lực.

Theo một tiếng chuông vang lên, hai chiến đội hết thảy 12 người có mặt trên võ đài. Vân Huy đối ánh mắt với Hạ Phong, trong lòng trầm xuống, cậu ta cũng biết phần thắng cho trận này gần như là mong manh, không, phải nói là tại vòng đấu này trừ Bạo Hổ ra thì còn lại các trận khác phần thắng cũng không khả quan đi nơi nào. Nhưng làm đội trưởng thì Vân Huy không thể tỏ ra e ngại mà diệt uy phong của toàn đội được, cậu ta vẫn thẳng lưng đối mặt địch thủ không chút kh·iếp nhược.

Hạ Phong hơi liếc nhìn Vân Huy, tâm nghĩ tên này cũng coi như là đội trưởng hợp cách, ít nhất thì mấy người đội viên thấy cậu ta thái độ điểm tĩnh thì cũng theo đó mà bớt khẩn trương. Giữa lúc hai đội đang quan sát nhau, trọng tài cánh tay đưa lên, sau đó một tiếng “Bắt đầu!”. Chiến đấu, thời khắc này nổ ra!

Vân Huy: Mọi người, mở oanh tạc!

Theo mệnh lệnh rơi xuống, bảy loại hệ viễn trình chân linh theo ánh sáng hiện ra hướng đối diện chuẩn bị t·ấn c·ông. Nhưng kỳ lạ, Hạ Phong bên này bốn người khác toàn bộ lui xuống chỉ để lại Thu Nguyệt đang giương cung nhắm về phía trước.

Vân Huy thấy vậy trên trán nổi gân xanh “Đừng có khinh người quá đáng, khốn kiếp! Các anh em, bắn!” Vân Huy dẫn đầu từ Xuyên Vân Cung bắn ra mũi tên màu trắng.Theo sau đó là hàng loạt các đường đạn khác, có mũi tên có cột năng lượng có viên đạn.

“Đội Tinh Huy có vẻ như hơi khinh thường đội Viễn Thiên, chỉ làm Lâm Thu Nguyệt ra sân chiến đấu, lúc này đối mặt với mưa bom bão đạn từ đối thủ thì cô gái này sẽ ứng đối thế nào đây!” Trọng tài hò hét vào micro.



Thu Nguyệt đối mặt với hàng loạt công kích về phía mình nhưng không chút hoảng hốt, đôi tay như ngọc chậm rãi kéo dây cung, năm chi băng tiễn ngưng tụ. “Phanh” dây cung rung động tạo ra tiếng vang nhẹ, mũi tên theo bàn tay Thu Nguyệt buông xuống mà phóng đi, trực diện bảy đạo công kích.

“Vùng Đất Băng Giá!” Theo âm thanh từ Thu Nguyệt phát ra, năm mũi tên chợt sáng lên cùng lúc nổ tung “Ầm!”

Võ đài rõ ràng chấn động một chút, toàn bộ công kích đều bị cú nổ tiêu trừ, nhưng mọi thứ không phải kết thúc, sau đó là một lượng khủng kh·iếp hàn khí toát ra, hàng trăm những tảng băng cực lớn cao hai mét mọc lên. Chúng không dừng lại, hàn khí và tảng băng liên tiếp hướng về phía đội Viễn Thiên toả ra với tốc độ chóng mặt.

Vân Huy thấy tình hình không ổn, vừa định nói rút lui thì đã quá trễ, hơi lạnh đã lướt qua bọn họ, khối băng từng đợt từng đợt mọc lên cho tới biên giới của võ đài mới dừng lại. Toàn bộ người xem đều trố mắt nhìn, vì trừ một nửa võ đài mà chiến đội Tinh Huy đứng ra, một nửa còn lại đều bị đông lại thành một khu vực băng giá, khí lạnh làm toàn bộ đấu trường hơi giảm nhẹ nhiệt độ. Mà toàn bộ đội Viễn Thiên đều nằm trong bảy tảng băng khác nhau trên khuôn mặt vẫn giữ b·iểu t·ình kinh hoảng.

Ngay cả trọng tài cũng nuốt nước bọt há hốc mồm nhìn cảnh này, mới gian nan nói “Chiến thắng thuộc về… chiến đội Tinh Huy!”

Tuyên bố người thắng vang lên, cùng với đó là tiếng reo hò của khán giả. Thu Nguyệt khoé miệng hơi nâng lên, thân thể bỗng chao đảo về phía sau, những tưởng sẽ đối mặt với sàn nhà lạnh băng nhưng lại rơi vào một lồng ngực ấm áp.

“Vất vả rồi, Nguyệt nhi!” Hạ Phong nhẹ nhàng ôm Thu Nguyệt cười nói. Thu Nguyệt thấy là Hạ Phong cũng nhoẻn miệng cười đầu hơi cọ cọ làm nũng nói “Tối nay em muốn ăn thịt nướng!”

Hạ Phong nghe vậy cười cười, chợt đem Thu Nguyệt ôm ngang bế lên “Tất nhiên là được, tiểu công chúa của anh, giờ thì tạm thời nghỉ ngơi đi!”

Nói rồi ôm nàng đi xuống võ đài, nơi đó ba người khác đã đứng đợi. Hôm nay trận đấu chỉ có hai trận sáng chiều, trận còn lại là chiến đội Quang Ảnh đấu với chiến đội Nộ Sư, còn lại thời gian là dành cho bảng đấu đơn không có bọn họ chuyện gì.

Vì Thu Nguyệt cần nghỉ ngơi nên Hạ Phong trước cùng nàng về nhà. Vừa nãy sử dụng chiêu thức phải nói có chút ‘quá tải’ đối với Thu Nguyệt, < Vùng đất băng giá > là một chiêu thức ‘thượng vị’ của < Đóng băng > nhưng thuộc về uy lực cao hơn. Cần sử dụng năm mũi tên để thi triển, có thể đem một khu vực chỉ định hoàn toàn nằm trong băng giá. Với lượng linh khí ít ỏi ở cảnh giới này thì Thu Nguyệt chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất liền gục, nhưng uy lực thì không chỗ nào để chê.



Trước cửa nhà, Hạ Phong đang bế Thu Nguyệt đi vào, vốn là nàng có thể đi đường được rồi, nhưng chính là muốn được Hạ Phong ôm vào. Hạ Phong có thể làm sao bây giờ, phải chiều thôi.

Đưa Thu Nguyệt vào phòng, không lâu lắm thì cô gái nhỏ vì mệt mỏi cũng ngủ say, Hạ Phong trở về phòng khách gọi Kanon. Chân linh của mình rốt cuộc có phải phẩm chất siêu viết cấp EX không Hạ Phong vẫn thật thắc mắc.

Kanon như thường ngày nằm nhoài trong lòng Hạ Phong, khuôn mặt vì thoải mái mà b·iểu t·ình như mềm nhũn ra rất đáng yêu, Hạ Phong không nhịn được mà lấy tay nhéo hai gò má của Kanon một chút. Kanon nhận thấy hai bên khuôn mặt giãn ra, ánh mắt uỷ khuất nhìn Hạ Phong, cậu cũng cười cười mà buông tha cho nàng. Lúc này Hạ Phong mới lên tiếng hỏi:

“Kanon, em giúp anh kiểm tra xem chân linh của anh có vấn đề gì không? Thế nào phẩm chất của nó là siêu việt cấp EX nhưng tốc độ tu luyện chỉ có thể so với chân linh cấp S vậy?”

Kanon nghe Hạ Phong nói thì trầm ngâm một chút mới hồi đáp:

“Ca ca, em kiểm tra rồi… ừm, chân linh của anh không có vấn đề, nhưng không hiểu sao có chút kỳ lạ”

“Kỳ lạ? Vậy là có vấn đề sao?” Hạ Phong không hiểu sao.

“Không, không có vấn đề, chắc chắn là không chút vấn đề nào, nhưng em cảm thấy anh thiếu cái gì đó mà không nói rõ được” Kanon gặp tình huống này cũng đầy đầu là dấu hỏi chấm.

“Ách” Hạ Phong không biết nói gì, rốt cuộc là có vấn đề hay không à “Thôi, tạm thời tìm không ra thì từ từ cũng không sao, chung quy sẽ có cách” Cuối cùng Hạ Phong đành thở dài từ bỏ.

“Ca ca, anh đừng lo, đợi hệ thống tăng thêm một cấp nữa thì các công năng sẽ nhận cường hoá, lúc đó có lẽ sẽ biết vấn đề gì!” Kanon thấy Hạ Phong lo lắng liền mở miệng an ủi.

Hạ Phong cười xoa đầu Kanon “Anh không sao, chuyện này để tương lai nói, dù sao hiện tại cũng không làm được gì!”

Nói rồi ôm Kanon nằm xuống tiếp tục tu luyện, nháy mắt đã là buổi chiều. Hạ Phong cùng chiến đội Tinh Huy đi tới đấu trường ngầm quan khán trận đấu thứ hai của ngày hôm nay.