Chương 1: Trọng sinh
“Tí tách, tí tách” tiếng mưa đầu hè nhẹ vang lên ngoài cửa sổ, làn mưa mang theo không khí mát mẻ làm dịu đi cái nóng bức của tháng tư. Trong căn phòng nào đó của một tòa cao ốc, Hạ Phong đang múa những ngón tay trên bàn phím, màn hình chằng chịt những dòng code, Hạ Phong chợt dừng tay lại nhìn ra ngoài một chút
“Mưa rồi ?” Hạ Phong nhẹ giọng cảm thán “Mấy đứa nhóc đợi ngày mưa cũng hơn một tuần rồi nhỉ ? Hiện tại chắc đang đứng trước sân nghịch mưa đi.”
Nói rồi Hạ Phong cúi đầu nhìn trên bàn một bức ảnh, nụ cười ôn nhu, bức ảnh chụp rất nhiều người, trong đó thì Hạ Phong cái đầu cao nhất, xung quanh lần lượt là mấy cái đầu bé hơn, có nam có nữ, trong bức ảnh Hạ Phong khuôn mặt so với bây giờ non nớt một chút, vì nó chụp vào lúc Hạ Phong cấp 3.
Mà bức ảnh đặc biệt ở chỗ Hạ Phong và những đứa trẻ đều vây quanh một người phụ nữ khuôn mặt xuất hiện nhiều vết nhăn, đầu tóc đã chín phần trắng.
“Mẹ!” Hạ Phong lấy tay nhẹ vuốt ve bức ảnh nỉ non một tiếng.
Bức ảnh chụp chính là đại gia đình của Hạ Phong tại cô nhi viện Hạnh Phúc. Người phụ nữ trong bức ảnh là mẹ nuôi của Hạ Phong, nhưng bà đã mất cách đây vài năm vì bệnh lao phổi, nhớ ngày đó Hạ Phong đã khóc rất nhiều và cũng là nhiều nhất trong cuộc đời của cậu. Hiện tại với tư cách là anh cả của cô nhi viện thì Hạ Phong đã gánh lên trách nhiệm của bà mà chăm sóc toàn bộ đám trẻ trong cô nhi viện.
Những tưởng với một người trẻ tuổi như cậu thì đây là áp lực không nhỏ thế nhưng Hạ Phong lại có thể làm được và cũng khá thoải mái. Đó là vì Hạ Phong sở hữu thiên phú về máy tính rất cao cho nên khi chỉ mới năm 2 đại học đã được một công ty Game lớn hàng đầu thế giới mời chào và ký hợp đồng chính thức.
Tiền lương hàng tháng tính bằng đô-la giúp Hạ Phong có thể để cô nhi viện không lo lắng về vấn đề tiền nong.
Nhìn trên màn hình máy tính lít nha lít nhít những dòng code, Hạ Phong lại đặt tay vào bàn phím tiếp tục làm việc.
Trên máy tính chính là một dự án trò chơi lớn mà cấp trên giao cho Hạ Phong phụ trách, đây là một cơ hội để Hạ Phong tiến thêm bước nữa trong công việc, và tiền thưởng từ dự án đủ để phát triển hoàn cảnh sống cho những đứa em của Hạ Phong.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, mưa đã ngừng, chỉ còn lại những giọt nước đọng trên lá cây và khung cửa sổ. Màn đêm cũng dần buông xuống, Hạ Phong vẫn đang hì hục tiếp tục công việc, chỉ khoảng mấy phút sau thì kí tự cuối cùng đã đánh ra, Hạ Phong như thoát lực ngã ra ghế nhìn trần nhà lẳng lặng nở nụ cười.
“Cuối cùng cũng xong rồi” Hạ Phong ngồi dậy đem tệp lưu lại sau đó sao chép lại rồi up lên mấy chục cái lưu trữ đám mây, này là một thói quen của Hạ Phong, để đảm bảo tệp không bị thất lạc rồi lại ghim vào Gmail gửi cho tổng giám đốc, Hạ Phong gập laptop đứng lên đi về. Thời gian này tại công ty người vẫn rất nhiều nhưng họ đang tập trung nên Hạ Phong không định làm phiền.
Đi trên đường, Hạ Phong cảm nhận không khí mát mẻ sau cơn mưa có chút hưởng thụ. Chờ tiền thưởng tới liền cho phòng của mấy đứa nhóc lắp riêng điều hòa đi.
Hạ Phong mỹ tư tư nghĩ, khuôn mặt không nhịn mà toát lên một nụ cười thoải mái.
Lúc này Hạ Phong đang đi trên vạch kẻ băng qua đường, vốn không có gì đáng nói nhưng bỗng một tiếng động cơ càng lúc càng lớn vang lên, Hạ Phong nghi hoặc một chút nghiêng đầu nhìn về phía tiếng động, sau đó, cảnh tượng cuối cùng mà Hạ Phong thấy trước khi cả người bị văng ra hơn 20 mét, là một chiếc xe tải chạy tới với tốc độ rất cao, mà tài xế… dường như… say…rượu… phải không ?
Ánh mắt Hạ Phong tối sầm lại, ý thức chìm vào khoảng không, dường như trước lúc mất hẳn ý thức thì Hạ Phong loáng thoáng nghe rất nhiều âm thanh
“Mau… mau gọi bệnh viện” cái này là của người qua đường hả?
“Hú!!!” tiếng xe c·ấp c·ứu…đúng không?
“Phòng phẫu thuật số…” tới bênh viện rồi… sao…
“Không được rồi, cậu ta mất máu nhiều quá, não xuất huyết nghiêm trọng !!!” A~ vậy ta…không xong… rồi…
“Làm ơn cứu anh hai !!! Cháu xin bác sĩ làm ơn cứu anh ấy hức… hức” hình như… giọng của bé Ly, còn có thằng… Hoàng, thằng…Nguyên… các em…
Ý thức càng lúc càng trầm trọng, thậm chí Hạ Phong còn không thể cảm nhận thời gian trôi, trong đầu suy nghĩ bay tán loạn, 24 năm cuộc đời lướt nhanh mà qua, Hạ Phong trước khi triệt để mất ý thức thì chỉ nghe tiếng thét đau đớn.
“Anh hai !!! Đừng bỏ tụi em mà ! Đừng bỏ tụi em, làm ơn…”
“Thật… xin… lỗi…” trong lòng như đao cắt ngang qua, cuối cùng Hạ Phong có thể mở miệng nói ra ba chữ, ý thức triệt để lâm vào hỗn độn.
Hôm sau, trên báo đài đưa tin về t·ai n·ạn đêm hôm qua. Cô nhi viện Hạnh Phúc cũng xuất hiện trước mặt công chúng. Vì nổi lên đồng cảm, nhiều nhân sĩ thiện lương đã quyên góp cho cô nhi viện, các nhà từ thiện cũng biểu thị sẽ tài trợ việc học cho những đứa trẻ.
Ngoài ra, tổng giám đốc công ty Hạ Phong làm việc cũng tới nhà thanh toán toàn bộ chi phí bảo hiểm của Hạ Phong cùng với toàn bộ số tiền thưởng từ trò chơi lớn mà Hạ Phong đã làm xong tối qua. Ông biểu thị cũng rất đau thương, dù sao Hạ Phong là ông phát hiện và nâng đỡ từ trước đó tới bây giờ.
Qua vài tháng thì mọi chuyện dần kết thúc, cuộc sống lại đi vào quỹ đạo hằng ngày của nó.
- • - • - • -
Thiên Vân Tinh, Tân lịch ngày 1 tháng 9 năm 2150.
Bắc Cương thành, là một địa điểm khá nổi tiếng tại Lâm Châu, bởi vì nó là phòng tuyến đầu tiên của nhân loại tại Ma Thú Sơn Mạch.
Vị trí chỉ cách Ma Thú Sơn Mạch hơn 50km, Bắc Cương thành mang nhiệm vụ trước tiên truyền tin tức cho các thành phía sau và thực thi phòng thủ nếu Ma Thú Sơn Mạch có dấu hiệu thú triều nổi lên.
Mà bây giờ Bắc Cương thành bầu trời đã dần dần thắp sáng, sinh hoạt hàng ngày của những người dân ở đây đã bắt đầu.
Vùng ngoại thành, một căn nhà im ắng tọa lạc tại nơi này. Trong nhà, một thiếu niên đang nằm trong phòng ngủ chợt mở choàng mắt, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Thiếu niên ngũ quan thanh tú, đôi mắt mang màu xanh lam kỳ lạ, tóc đen ngắn tùy ý thả ra nhưng không mang một tia lộn xộn, ngược lại tăng thêm vẻ soái khí cho khuôn mặt.
“24 năm ký ức đúng là không tốt tiếp thu.” Hạ Phong nhớ lại đêm qua dày vò nhỏ giọng nói.
Thiếu niên này đúng là Hạ Phong, người từ Trái Đất trọng sinh tới đây, vốn tưởng rằng mình đã xong rồi thế nhưng cuộc đời lại mở cho mình một lối đi khác. Hạ Phong trọng sinh tới thế giới này từ sơ sinh, tuy nhiên toàn bộ đời trước ký ức giống như bị phong ấn lại. (Về cơ bản thì Hạ Phong tâm trí vẫn là của một người 24 tuổi nhưng chỉ là bị mất trí nhớ)
Hạ Phong đời này vẫn là trẻ mồ côi, ừm vẫn là trẻ mồ côi như đời trước mà còn bị bỏ lại tại nơi nào đó. Nhưng Hạ Phong cũng như đời trước may mắn, vì Hạ Phong gặp được Lâm Thư Vũ. Hạ Phong được Lâm Thư Vũ đưa về sau đó làm con nuôi của nàng.
Lâm Thư Vũ là một người có lai lịch không đơn giản, đó là kết luận của Hạ Phong qua 16 năm chung sống, thế nhưng Hạ Phong cũng không quan tâm, dù sao nàng đối với Hạ Phong như con trai ruột nên Hạ Phong đối với nàng cũng như mẹ ruột của mình.
Lúc này, từ ngoài cửa phòng vang lên tiếng đập cửa kèm theo một giọng nói có chút nũng nịu
“Ca ca, ca ca, mau chút rời giường nha, hôm nay chúng ta phải tới trường mới đó.”
Nghe thấy giọng nói thì Hạ Phong nở một nụ cười ôn nhu. Nhanh chóng đi xuống giường mở ra cửa phòng.
Đứng trước cửa là một thiếu nữ trạc tuổi Hạ Phong, khuôn mặt thoạt nhìn rất đáng yêu, mái tóc bạch ngân khác biệt so với đa số người ở Đông vực cùng với đôi mắt so với Hạ Phong nhạt một chút màu xanh lam khiến cho nàng toát lên một loại gọi là thanh thuần mỹ cảm.
“Nguyệt nhi, hiện tại còn sớm đâu.” Hạ Phong mang theo cưng chiều ngữ khí đưa tay lên đầu Lâm Thu Nguyệt xoa xoa.
Thiếu nữ là em gái của Hạ Phong, không cùng huyết thống dạng này em gái, nàng tên là Lâm Thu Nguyệt, đừng nhìn đôi mắt hai người đều cùng màu mà ngộ nhận họ là anh em ruột.
Lâm Thu Nguyệt được Hạ Phong và Lâm Thư Vũ cứu khi sắp c·hết cóng giữa một đêm mùa đông, sau đó nàng thành em gái của Hạ Phong và con gái nuôi của Lâm Thư Vũ. Tuy là cả hai cùng tuổi nhưng Lâm Thu Nguyệt thật coi Hạ Phong là anh trai và thậm chí rất dính Hạ Phong.
“Hì hì” Lâm Thu Nguyệt rất hưởng thụ việc ca ca sủng ái chính mình, ngọt ngào cười nói “Em có chút hưng phấn ngủ không được mà.”
Hạ Phong cười cười, nói “Lớn rồi còn như thế trẻ con, em gọi mẹ đi để anh chuẩn bị bữa sáng.”
Lâm Thu Nguyệt nghe vậy tinh thần liền sáng láng, đôi mắt tràn ngập tiểu tinh tinh gật đầu rồi chạy như bay lên tầng hai để gọi Lâm Thư Vũ.
Hạ Phong nhẹ nhàng cười sau đó tiến vào nhà bếp bắt đầu lấy nguyên liệu ra nấu ăn. 16 năm qua, kể từ 6 tuổi thì nhà bếp đã trở thành địa bàn riêng của Hạ Phong, không vì gì khác, chỉ vì không tiếp tục ăn thức ăn ngoài.
Thực ra Lâm Thư Vũ kể từ khi có Hạ Phong cùng Lâm Thu Nguyệt thì cũng cố gắng học nấu ăn, thế nhưng ai biết nàng thiên phú nấu ăn có lẽ không thêm điểm nào nên món ăn nào cũng rối tinh rối mù. Thế là cả nhà phải mua thức ăn ngoài mấy năm.
Cho tới khi Hạ Phong không thể chịu được liền bắt đầu tự học nấu ăn. Phải biết đời trước Hạ Phong là một mình nấu ăn cho một đám em trai em gái ở cô nhi viện nên trù nghệ không nói đăng phong tạo cực nhưng cũng thuộc hàng đầu.
Tuy là Hạ Phong khi đó không có ký ức nhưng dưới tiềm thức ảnh hưởng thì trù nghệ tăng lên bằng tốc độ kinh người chỉ trong mấy ngày liền chinh phục dạ dày của hai cái một lớn một nhỏ tham ăn mèo.