Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 42: Lãnh Chúa Mới 7




Alice ngồi đại xuống, không lãng phí thời gian mà lấy ngay túi tiền ra, nói thẳng vào vấn đề, “Chỗ này có 600 đồng vàng, trả trước 3 tháng tiền lương nhé.”



Arthur tròn mắt nhìn qua. Trong túi đầy đồng vàng lấp lánh, đến con mắt cũng phải nheo lại.



Vốn dĩ còn muốn mời mọc người ta, ai ngờ lại trúng kẻ quyết đoán, 600 đồng vàng nói mang là mang ra liền.



Trong lòng Arthur xáo trộn, nhìn Alice không biết nên nói gì.



Bình tĩnh lại, ông ta hỏi thăm, “Khi nào thì bắt đầu?”



“Rất nhanh thôi, đại khái khoảng 3 ngày.” Alice dự tính.



“Tiền đã thanh toán sòng phẳng rồi, bắt đầu từ mai đoàn thám hiểm chính thức được thuê.”



“Công việc hàng ngày thì vẫn như lần trước nói, còn sau khi nhận việc, ta có công tác khác cần giao cho các người.”



“Lễ hội ẩm thực?” Arthur giật mình.



Alice miêu tả kỹ kế hoạch của mình từ đầu đến đuôi.



Nghe nói được ăn ngon, uống rượu ngon miễn phí lại còn tổ chức mấy ngày nữa, Arthur thầm than kẻ có tiền đúng là tùy hứng.



Thấy người ta dòm mình chả khác gì kẻ coi tiền như rác, Alice không thể không nghiêm khắc nhắc nhở, “Tổ chức lễ hội ẩm thực có ý nghĩa rất đặc biệt. Ví dụ như đám Sư thứ đuôi đỏ vậy, uống rượu Hỏa Diễm xong là yêu luôn mảnh đất này, không bao giờ… muốn rời khỏi nữa.”



Arthur nghe xong mặt đen thui, “Đổi ví dụ khác.”



“Sandwich, Cocacola ướp lạnh, gà Hoàng kim, bánh mì nhân, kem ly, người bị đắm chìm trong đó quá nhiều, ví dụ không đếm xuể.” Alice lại thản nhiên nói tiếp, “Những thứ này đều không quan trọng, quan trong chính là làm sao để những người tiềm năng có thể nhấm nháp được lần đầu tiên.”



“Sau đó sẽ nghiện đúng không?” Arthur liếc mắt, có chút thâm ý.



Alice dừng một chút, đột nhiên phát hiện mình vừa lỡ lời. Cô cố gắng tỉnh táo, bình tĩnh trả lời, “Đồ ăn ngon biết sao được.”



Tin cô chỉ có quỷ thôi!



Arthur dĩ nhiên có lý do để nghi ngờ, cả đoàn mạo hiểm đã bị người ta gài bẫy. Ai đó cố ý dụ dỗ đám Sư thứ đuôi đỏ, cố tình không cho bọn họ rời đi.



Alice vẫn thản nhiên nói tiếp, “Tóm lại, kế hoạch chính là như vậy. Đến lúc ấy sẽ có người dân bày quầy hàng, còn đoàn Sư thứ đuôi đỏ phụ trách duy trì trật tự là được,”



Nói xong, cô đứng ngay dậy, dùng bộ pháp di chuyển nhanh như điện.



“Chờ chút.”



Sau lưng có tiếng nói, Alice dừng bước, không quay đầu lại.



Sau đó, cô nghe Arthur hỏi, “Đã nói trước mỗi tháng sẽ cấp mười thùng rượu hỏa diễm miễn phí, vậy rượu đâu?”



Hóa ra chỉ tìm cô đòi rượu.



Alice nhẹ nhàng thở ra, “Tạm thời chưa có nguyên vật liệu ở đây, đợi hai ngày nữa ủ xong ta sẽ đưa tới.”



“Vậy thì hay quá.” Arthur gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.



Alice tranh thủ tạm biệt rồi rời khỏi.



Nhìn khách hàng vội vàng đi xa, Arthur thì thầm, “Nếu như có tiền lương để trả dài hạn ổn định như vậy, định cư ở Clayton cũng tốt.”



“Nói sau vậy,” ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng đầy phiền muộn, “Nhìn tình hình bầy Sư thứ bây giờ, muốn đi đâu cũng đi không được.”



Tạm biệt Arthur, Alice tới chỗ nhà đấu giá Vera.



Khi cô xuất hiện trong phòng thí nghiệm không có ai ở đó cả.



Alice không vội gọi người, cô ngồi đấy bắt đầu liệt kê danh sách.



“Ma pháp bình thường có bốn loại thuộc tính Thủy Hỏa Phong Lôi, rượu thì cứ ứng với bốn loại đó là được rồi.”



Trong đầu có hàng ngàn cách điều chế, rất nhanh Alice đã chọn được một cách.



“Hỏa Diễm tửu, vị thuần, dùng lâu dài có thể gia tăng được năng lực khống chế thuộc tính Hỏa.”



“Thanh tửu, hương vị rất nhẹ, giống đồ uống bình thường, dùng lâu dài sẽ gia tăng khả năng khống chế Thủy.”



“Tam Nhật túy (ba ngày say) có tác dụng chậm nhưng rất dài, uống xong có cảm giác bay bổng, dùng lâu dài sẽ tăng khả năng khống chế Phong.”



“Lôi quả tửu, vị cay nồng, cực kỳ đã, dùng lâu dài có thể gia tăng được khả năng khống chế thuộc tính Lôi.”



Thuộc tính bao hàm bên trong, nếu có nhà mạo hiểm muốn tăng thực lực lên nhanh chóng, chắc chắn sẽ mua nhiều.



Mặt khác, mỗi loại rượu đều có đặc sắc riêng, hương vị hoàn toàn khác nhau. Tránh được cái này cũng không né được cái kia, luôn sẽ có một loại rượu làm người ta không thể không bỏ tiền ra được.



Ghi rõ nguyên liệu dùng cho từng loại rượu, Alice chợt nhớ tới một việc, “Cocacola bán chạy vậy? Nếu bán trà sữa thì sao nhỉ? Không biết sẽ biến đổi ra sao nữa?”



Đúng lúc, chủ quản nghe thấy tiếng động trong phòng thí nghiệm nên vào xem.



Thấy bóng người quen thuộc trong phòng, ông ta đóng cửa lại nhiệt tình thăm hỏi, “Chào quý cô Alice.”



“Đây là danh sách, ông xem thử đi.” Vừa nói, Alice vừa đưa tờ giấy ra.



Chủ quản nhận lấy, nhìn lướt qua, đều hiểu được, “Đây là những nguyên vật liệu thông thường, chuẩn bị rất nhanh, để tôi sai người đi mua.”



“Đơi chút.” Alice gọi lại, “Có cách nào thu mua được nhiều hồng trà không?”



Cẩn thận suy nghĩ, chủ quản mất một lúc mới cho câu trả lời thuyết phục, “Có thể, nhưng cần chút thời gian. Nếu như cho tôi mười ngày, chắc chắn có thể có ba cân hồng trà thượng đẳng.”



Alice, “…”



Mười ngày, ba cân, dĩ nhiên là chênh lệch với cái rất nhiều mà cô muốn quá lớn.



“Hồng trà khó thu mua vậy sao?” Cô hiếu kỳ hỏi lại.



Chủ quản cười cười, “Dù sao cũng là xa xỉ phẩm, sản lượng không cao.”



“Thôi vậy, chuẩn bị ở danh sách ta đưa trước đi. Còn hồng trà…” do dự một chút, Alice mới nói, “Chuẩn bị cho ta một cân, phải là loại thượng đẳng nhé.”



“Vâng”. Chủ quản trịnh trọng trả lời rồi cung kính rời khỏi phòng.



“Nếu đã không có cách nào bán ở quy mô lớn như vậy, thì cứ tự làm trà sữa cho mình uống vậy. Alice quyết định.



Thoáng cái đã qua hai ngày.



Đã đến lúc Alice kế thừa tước vị, ngày nhận lãnh chúa, Ryan chạy tới hỏi, “Hộ tịch ngày xưa ở đâu?”




Alice ngây người. Ở thế giới này đã hai tháng, đến giờ không ai hỏi cô hộ khẩu, nên cô đã quên mất rồi, chính mình làm gì có hộ khẩu chứ.



“Không có hộ tịch.” Cô buồn bã, nghiêm túc mà nói hươu nói vượn, “Ta là cô nhi, được người ta nuôi dưỡng, từ nhỏ lớn lên ở trong rừng.”



“Mấy tháng trước, người nuôi dưỡng ta đã qua đời ngoài ý muốn, bởi vậy mới rời khỏi rừng, định đến thị trấn ở lại.”



“Trên đường đi không phân biệt được phương hướng, vô tình gặp được lãnh chúa nên mới đi theo đến Clayton.”



Logic rõ ràng, có tình có lý, câu chuyện tự biên tự diễn khiến Alice cũng tự thuyết phục chính mình.



“Ra là vậy.” Ryan gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”



Alice không yên tâm hỏi lại, “Tình huống của ta như vậy, có thể kế thừa tước vị không?”



Ryan nghiêm trang trả lời, “Lần đầu gặp mặt, tôi cũng đã từng nói. Chỉ cần có năng lực, ai cũng có thể trở thành người đề cử. Chỉ cần phù hợp điều kiện, làm cho lãnh chúa đại nhân vừa ý, thì ai cũng có thể kế thừa tước vị.”



Xem ra là không sao rồi. Alice hiểu ngay.



“Vậy tôi đi làm việc.”. Ryan hành lễ, rồi rời khỏi.



“Rốt cục cũng có thể làm lãnh chúa được rồi.” Alice vui vẻ.



Dưới sự sắp xếp của Ryan, việc chuẩn bị đâu ra đấy.



Ngày tổ chức nghi thức, trời mới tảng sáng, cửa hàng thực phẩm đã bị gõ vang.



Alice lồm cồm bò khỏi giường, ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa.



Cửa vừa hé, thị nữ đã ùa vào như ong vỡ tổ.



Alice, “???”



Ryan giải thích ngay, “Nghi thức nhậm chức cần trang phục lộng lẫy, cho nên trước đó tắm rửa thay đồ, đổi lại cách ăn mặc.”



Alice, “…”




Việc này cô chưa từng nghe nói nha!



Nhưng đã đến nước này rồi, Alice cũng đành chịu, “Được rồi, quá rắc rối, ta không phải lãnh chúa hợp cách.”



Cô chỉ có thể lẳng lặng phối hợp.



Đám thị nữ rửa mặt rồi thay đồ.



Mỗi bộ lễ phục thử một lần, cuối cùng chọn bộ màu tím nhạt. Mái tóc bạc được buộc cao lên, cài đồ trang sức nhã nhặn, xức một chút nước hoa.



Tâm trạng khó chịu, sắc mặt đen thui, lúc nào cũng có thể bùng phát.



Nhìn trang phục được chọn cho lãnh chúa nhậm chức, ánh mắt Ryan kích động, “Tiểu thư Alice, ngài đẹp quá.”



Mái tóc bạc sáng bóng, lấp lánh dưới ánh mặt trời, đẹp thanh thoát. Khuôn mặt cân đối, xinh xắn không nói nên lời.



Cố gắng bình tĩnh lại, Ryan khom người nói, “Mời theo tôi.”



Xe ngựa đã đợi sẵn ngoài cửa.



Vào thùng xe ngồi vững, ngựa chạy nhanh tới đích.



Đúng 10 giờ sáng ở phủ lãnh chúa.



Trước mặt các khách quý, huân chương đại biểu cho quyền lợi cùng vinh quang của quý tộc, do Gretel trực tiếp chuyển giao cho Alice.



“Hãy giúp Clayton trở nên phồn hoa hơn nhé.” Gretel dặn dò tha thiết.



“Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm được.” Alice trịnh trọng hứa hẹn, cài huân chương lên lễ phục.



Từ thời khắc này, cô đã chính thức trở thành lãnh chúa.



Nghi thức chuyển giao kết thúc rất nhanh.



Lãnh chúa vừa nhậm chức – Alice, cô đi tới trước mặt hai vị khách quý, gửi lời mời, “Ngay sau hôm nay, Clayton sẽ tổ chức lễ hội trong năm ngày, các ngài ở lại tham dự chứ?”



Một vị khách quý, Nam tước Evan từ chối nhã nhặn, “Công việc của lãnh địa quá bận rộn, nên vội vàng trở về, không thể quấy rầy được rồi.”



Vị khách quý thứ hai, bá tước Bork thì rất vui vẻ tham dự, chỉ là không thích đi cùng ai. Nghe vậy xong cười cười nói, “Ta có mang theo thị vệ, cứ để ta đi dạo tùy ý là được. Ngài mới nhậm chức chắc cũng có nhiều việc cần xử lý.”



“Vậy được rồi, chúc hai vị đi đường vui vẻ.” Alice không để tâm lắm, nhìn hai người rời khỏi.



Họ đi rồi, Gretel nói nhỏ, “Nghi thức chuyển giao cần hai vị quý tộc chứng kiến mới được công nhận.”



“Mời hai vị này, bất kể là vì danh nghĩa Nam tước Evan, hay là bá tước thống lĩnh Bork, đều là vì gần Clayton.”



“Quan hệ tốt với bọn họ, cũng giúp cho lãnh địa có được sự hỗ trợ.”



Alice chớp chớp mắt, quay lại hỏi, “Lúc ngài còn làm lãnh chúa, quan hệ với bọn họ thế nào?”



Gretel cười thiếu tự nhiên, “Cũng không tồi, xem như là bạn bè đi.”



“Vậy trong thời gian đương nhiệm, đã được viện trợ phương diện nào rồi?” Alice tò mò.



Một sự im lặng chết chóc, trong phòng mãi không có ai lên tiếng.



Ryan khẽ ho một tiếng, khéo léo giải thích, “Đại nhân Gretel có quan hệ với bọn họ, tuy không được chỗ tốt gì, nhưng bọn họ cũng chưa từng làm khó dễ chúng ta!”



“Clayton không thiếu lương thực, nhà nào cũng có thể tự cấp tự túc. Nhưng vấn đề chính là, lương thực dư thừa ăn không hết, bán không được, thu nhập của dân trong thuộc địa không thể nâng cao được.” Alice buồn bực, “Tình huống như thế, bọn họ có muốn làm khó dễ cũng khó mà làm được!”



Chết đói không được, nhưng giàu cũng không nổi, hoàn cảnh của Clayton cứ bất tiện như vậy.



“Thế nhưng mà…”Ryan muốn nói gì đó, lại bị Gretel ngăn lại.



Ông ấy không thể không thừa nhận, “Cô nói đúng, có lẽ là do ta sai.”



“Nhưng không có khả năng làm cho lãnh địa thay đổi tình trạng này, ta chỉ có thể cố hết sức để Clayton không gây thù hằn, tránh cho tình cảnh trở nên tồi tệ hơn.”



“Hiện tại toàn bộ công việc trong lãnh địa đều do cô làm chủ, có dự tính gì không?”



Alice trả lời cẩn thận, “Không cần quá để ý vào việc ngoại giao. Nếu như Clayton thịnh vượng, sẽ không thiếu người muốn tiếp cận đâu.”