Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 2: Món Tiền Đầu Tiên 1




Nếu như có đầy đủ khoáng thạch, cô có thể chế tạo dụng cụ pháp thuật cao cấp.



Nếu có phong phú thảo dược, cô có thể chế tạo dược tề đỉnh cấp.



Nếu như có thừa giấy trắng, bút vẽ cùng mực nước, cô có thể vẽ quyển trục ma pháp cao đẳng.



Tùy tiện cái nào bán đi đều có thể kiếm được mấy ngàn, mấy chục ngàn kim tệ.



… Cư dân trấn nhỏ Clayton dùng phần lớn là đồng tệ, ngân tệ đều rất ít gặp. Làm ra dụng cụ phép thuật cấp cao, dược tềđỉnh cấp, quyển trục ma pháp cao đẳng có thể bán sao?



Chính xác hơn mà nói, có người mua được sao?



“Phải có biện pháp khác” Alice trong lòng tính toán, “Đi sơn mạch U Minh săn ma thú? Thu thập thảo dược? Bán cam thảo, thịt con nhím, làm điểm buôn bán nhỏ?”



Có thể làm quá nhiều sự tình, trong lúc nhất thời khó mà quyết định được nên làm cái gì.



Đúng lúc này, trên quảng trường bỗng nhiên vang lên tiếng rống giận dữ, “Dược tề sư, Dược tề sư trên trấn ở đâu?”



Bị cắt ngang suy nghĩ Alice không khỏi ngẩng đầu.



Theo tiếng kêu nhìn lại chỉ thấy một thiếu niên 15,16 tuổi hay mắt đỏ bừng đang gọi khàn cả giọng.



Bên cạnh cậu ta có một thiếu niên cùng tuổi hai mắt nhắm nghiền, đã lâm vào hôn mê. Nếu không phải dựa vào đồng bạn đã sớm ngã trên mặt đất.



Đáng lưu ý chính là, cổ tay phải của cậu biến mất không còn tung tích, giống như bị kéo đứt, dính khắp quần áo, nhìn rất đáng sợ.



“Có Dược tề sư, pháp sư Quang minh ở đây không, ai cũng được, xin hãy giúp đỡ chúng tôi!” Trong tiếng nói của thiếu niên mang theo sự nghẹn ngào, “Nhanh lên, chữa cánh tay cậu ấy đi!”



Một vị đại thẩm thấy chua xót, không nhịn được mà chỉ điểm, “Dọc theo con đường này đi vào trong,chỗ cuối cùng có cửa hàng tạp hóa, là vị Dược tề sư duy nhất trong trấn mở. Cháu có thể đi nhìn xem, nói không chừng có thể chữa khỏi cho cậu ta.”



“Cảm ơn, rất cảm tạ!”Thiếu niên vội vàng nói lời cảm tạ mang theo đồng bạn lảo đảo đi vào trong.



Những người còn lại nhỏ giọng bàn luận.



“Tiệm tạp hóa bên trong chỉ bán thuốc bột trị thương, các loại trị trầy da. Gãy tay… trị có hết không?”



“Vậy làm sao bây giờ? Trên trấn chỉ có vị Dược tề sư kia thôi”



“Clayton chỉ là địa phương nhỏ, chỉ là Nam tước lĩnh.Theo ta thấy, bọn họ nên đi Bá tước lĩnh bên cạnh thử vận may.”



“Cậu điên rồi? Bá tước lĩnh cách nơi nay bao xa? Từ Clayton chạy tới, ngồi xe ngựa tối thiểu cũng một tuần lễ. Người bị thương thân thể suy yếu, căn bản không cách nào đi đường.”



Sắc mặt Alice khẽ động, lặng lẽ đi theo.



“Dược tề sư tiên sinh, xin cứu cậu ấy!”Thiếu niên gần như là phá cửa, xông vào.



Vị Dược sư duy nhất trên trấn- Wilson, đang mài thảo dược, thấy có người đột ngột xông vào, kinh sợ tới mức run rẩy, thiếu chút nữa ném luôn dụng cụ trên tay.



Xem tình huống người bệnh, anh ta tiếc nuối lắc đầu “Thật xin lỗi, tôi chỉ có thuốc trị thương, không cứu được bạn của cậu.”



“Vậy phải làm sao bây giờ?” Con mắt Thiếu niên đỏ như muốn nhỏ máu, “Trên trấn còn ai có thể cứu bạn ấy không?”



“Chắc không thể, cậu phải tới thành thị xin giúp đỡ.” Wilson bình tĩnh nói.



Giọng của thiếu niên nghẹn ngào, “Gãy tay trong vòng 72 phải trị liệu, người bệnh mới có thể khỏi hẳn. Không đủ thời gian mà chữa trị! Chờ khi tôi mang bạn ấy tới những lãnh địa khác thì đã sớm không cứu nổi!”



“Cậu hỏi tôi làm sao bây giờ, tôi cũng không biết.”Wilson bất đắc dĩ nói.



Thiếu niên giống như con thú tuyệt vọng, muốn phản kháng lại bất lực.



Đúng lúc này, một người chen vào nói, “Tôi có thể trị hết cho cậu ta.”



Thiếu niên tim đập loạn, không chút do dự quay đầu lại khẩn cầu “Xin mau cứu bạn ấy!”



Hứa hẹn bằng miệng sợ không đủ, cậu ta từ trong ngực lấy ra túi tiền, “Năm kim tệ có đủ hay không? Chỉ cần cô trị tốt cho bạn ấy, tiền này sẽ là của cô.”



Năm kim tệ? Cậu ta thật có tiền nha.



Quỷ nghèo Alice lập tức động tâm “Quyết định vậy nha.”



Lúc này, cô sử dụng ma pháp hệ Quang minh “Chữa trị”



Bên trong ánh sáng trắng nhu hòa, cái tay bị thương dần liền lại, nhanh chóng phục hồi như cũ.



Người bị thương từ từ mở mắt, chần chờ hỏi,”Martin, bạn làm sao?”



Martin ôm chặt lấy đồng bạn, nghẹn ngào nói “Ward, tớ thiếu chút nữa cho rằng bạn sẽ thật sự mất tay phải rồi… Thượng đế phủ hộ, may mắn cậu không sao!”




“Đừng lo lắng, tớ không sao.”Đồng bạn ấm giọng an ủi



***



Nửa giờ sau, trong phòng trọ quán trọ duy nhất trong trấn.



Martin ngồi nghiêm chỉnh, khẩn trương tự giới thiệu, “Tôi là Martin, còn đây là đồng bọn của tôi Ward. Chúng tôi là học sinh học viện Hoàng Gia năm thứ hai, lần này ra ngoài vì lịch luyện tăng kinh nghiệm thực chiến”



“Cho nên? Vì cái gì đi theo tôi?” Alice mặt không biểu tình



Ward ho nhẹ một tiếng, “Tiến vào sơn mạch U Minh, chúng tôi bị đàn sói tập kích thiếu chút nữa mất mạng’’



Martin áy náy cúi thấp đầu “Trong lúc chạy trốn, tôi không cẩn thận ngã một phát, bị chúng đuổi kịp. Ward vì bảo hộ tôi nên bị cắn mất một cánh tay”



“Cho nên? Vì cái gì đi theo tôi?” Alice hỏi lại lần nữa



Martin cúi đầu, giống như nhận sai, “Trong túi tiền có năm kim tệ, là chúng tôi toàn bộ tài sản. Đưa cho cô hết, trên người chúng tôi không còn đồng nào. Không có tiền ăn cơm, không có tiền dừng chân, không có tiền về học viện.”



Nửa giờ trước cậu ta nghĩ, chỉ cần cứu Ward nguyện ý nỗ lực bất cứ giá nào!



Nửa giờ sau cậu ta chợt tỉnh lại, do mình không suy nghĩ chu toàn. Mình ăn đói mặc rách coi như xong, còn liên lụy Ward.



Alice “…”



Rốt cục tên này lại dâng toàn bộ gia sản làm thù lao? Lưu lại hai kim tệ tiêu xài không tốt sao? Bây giờ tiền đã vào túi cô, có cầm hay không cũng xấu hổ.



“Có thế cho tôi mượn ít tiền được không? Về sau có cơ hội ta trả lại cho cô…” giọng Martin ngày càng nhỏ lại, cuối cùng là không nghe thấy được.



Alice liếc cậu ta một cái, không lên tiếng



Ward hắng giọng một cái, ý đồ thương lượng “ Có lẽ pháp sư Quang minh tôn kính cần hai vị bảo tiêu trung thành bảo vệ cho ngài?”



Giết qua rồng, tiêu diệt qua Ma vương, Boss max cấp thì Alice biểu thị cô cũng không cần. Nếu đáp ứng còn không biết ai bảo vệ ai.



Đúng, Alice giật mình, học viện Hoàng Gia, nghe liền biết đây là địa phương tốt. Cô có phải nên xem xem thuộc tính hai người để hiểu rõ bình quân trình độ voc lực của dị giới?



Nghĩ đến liền làm.




Alice giữ im lặng, lặng lẽ sử dụng “Giám định” với hai người đối diện



Một giây sau, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai bảng trong suốt phân biệt



[Trạng thái nhân vật]



Tên: Martin



HP:284/310



MP: 90/90



Đẳng cấp nghề nghiệp:Kiếm sĩ Lv.15



Kỹ năng: Chém, lần theo dấu vết



[Trạng thái nhân vật]



Tên: Ward



HP:280/280



MP: 105/105



Đẳng cấp nghề nghiệp:Kiếm sĩ Lv.14, Đầu bếp Lv.5



Kỹ năng: Chém, cảm giác khí tức, xử lý



Thuộc tính giá trị còn không bằng số lẻ của cô…



Nghĩ một lúc, Alice nói “Cũng đừng vay tiền, trả lời vấn đề của tôi, một kim tệ coi như là thù lao”



Ward tính toán một lát, xác định dùng một kim tệ này có thể thuận lợi về tới học viện liền gật đầu “Cô hỏi”



Martin vốn định cò kè mặc cả, thấy đồng bạn đã đáp ứng không thể không im lặng.



“Học viện Hoàng gia dạy học chất lượng thế nào?” Alice đặt câu hỏi




Ward trừng mắt nhìn, cảm thấy ngoài ý muốn, “Đây là học viện tốt nhất toàn đế quốc, do Vương tộc tự mình mở, dạy học đương nhiên là tốt nhất”



“Tiêu chuẩn chiêu sinh thế nào?”



“Nhất định phải là nhân tài kiệt xuất, trước 12 tuổi trở thành Kiếm sĩ Lv.10 hoặc Pháp sư Lv.10 mới có tư cách nhập học”



“Ở trong học viện các cậu thuộc trình độ nào?”



Ward trầm ngâm một lát mới cẩn thận đáp lại “ So với những người cùng năm coi như ưu tú”



“Tại sao lại tới sơn mạch U Minh?”



“Vì nơi này rất gần, đi đường chỉ tốn một ngày liền tới”



“Ngoài các cậu ra thì những học sinh khác sẽ đến nơi này sao?”



“Sẽ, học sinh học viện Hoàng Gia đến sơn mạch U Minh lịch luyện là tập tục”



“Vậy sao trấn nhỏ Clayton lại không phát triển chút nào vậy?” Alice nói nghi vấn trong lòng ra



Theo lý mà nói, người qua lại con đường đông đúc, trên trấn hẳn phải rất náo nhiệt mới đúng. Nhưng thực tế? Sản phẩm bán ra chủ yếu là chút đồ ăn, chủng loại còn ít đến đáng thương.



Trên trấn có một cái Dược tề sư, thế mà chỉ làm ra thuốc trị thương. Ngay cả dược tề khôi phục đơn giản nhất cũng không biết, cần anh ta làm gì.



“Clayton là Nam Tước lĩnh, diện tích không lớn, nhân khẩu thưa thớt, vật phẩm thiếu thốn. So với đồng dạng lãnh địa, có thể được coi là phồn hoa” Ward lơ đễnh.



Ngược lại Martin mơ hồ phát giác được cái gì, chủ động biểu thị, “Muốn đi sơn mạch U Minh, thật sự phải qua đây. Nhưng bình thường chỉ cần ăn bữa cơm, ngủ một giấc, về sau liền rời đi”



“Cứ như vậy?” Alice kinh ngạc



“Cứ như vậy!”



“Không cần bổ sung dược tề khôi phục sao? Không cần mua giáp da, sữa chữa vũ khí? Mua hai tấm quyển trục về thành phòng ngừa gặp phải nguy hiểm?”



“Những thứ cô nói tôi đều muốn mua, thế nhưng Clayton không có …” Martin vô tội nói



Alice giật mình, kịp phản ứng. Nhân khí là không sai nhưng không được người, hàng hóa trong trấn quá ít, khách vãng lai lại không cần những thứ này. Cùng lắm ăn bữa cơm, trọ một đêm, những thứ khác đều không cần.



Ward tiếp lời, “Trong học viện có tiệm vũ khí, cửa hàng đồ phòng ngự, của hàng trang sức, tiệm tạp hóa. Bên trong hàng hóa phẩm chất không tệ. bởi vậy, chúng ta đều chuẩn bị sẵn sàng trước khi xuất phát. Sau khi kết thúc lịch luyện lại trở về bổ sung.”



“Khó trách” Alice bừng tỉnh đại ngộ



Suy tư một lát, cô ngẩng đầu hỏi “Nếu tương lai Clayton có sản phẩm phẩm chất tương đương với cửa hàng học viện thì các cậu sẽ mua chứ?”



Lần này, Ward trả lời, “Nếu phẩm chất giống nhau, có thể bổ sung ở ngay lân cận đương nhiên rất tình nguyện.”



Martin nói nhỏ trong miệng, “Nếu có người có thể bán quyển trục truyền tống giữa Clayton cùng học viện Hoàng Gia thì thật tốt. Có thể tới trong nháy mắt, ai nguyện ý tốn một ngày đi đường? Còn không phải do pháp sư Không gian quá ít, truyền tống trục quá khó chế tác, không có cách nào mới phải chạy tới chạy lui sao.”



“Coi như không có truyền tống trục, có sản phẩm đặc sắc cũng tốt.” Ward tiếc nuối “Clayton cái gì cũng không có. Nếu không phải muốn uống miếng cháo nóng, ăn chút bánh mì mới, có lẽ chẳng đi qua trấn này mà trực tiếp tiến vào sơn mạch U Minh cũng không chừng”



“Cảm ơn, tôi hiểu.” Alice ném ra ngoài một mai kim tệ “Đây là thù lao.”



Martin nhanh tay lẹ mắt, tiếp nhận kim tệ, trên mặt vui vẻ hẳn lên.



“Tôi có thể hỏi một chút không, vì sao cô lại quan tâm những sự tình này?” Ward có chút hiếu kỳ.



Alice mỉm cười, “Tôi dự định mở tiệm làm ăn.”



“Tại Clayton?” Ward cảm thấy hoang đường “ Còn không bằng đi tới lãnh địa khác.”



“Mục tiêu khó thực hiện mới có giá trị khiêu chiến!” Alice nghiêm trang nói.



Ward biểu lộ kì quái, “…Mở tiệm không phải là vì kiếm tiền, mà vì khiêu chiến mình?”



“Tất cả sự tình đều dễ như trở bàn tay, sinh hoạt không khỏi quá buồn chán, tôi phải tìm một thú vui cho mình.” Khóe miệng Alice khẽ cười.



“Dựa theo phân chia đẳng cấp quý tộc, từ cao xuống thấp theo thứ tự là Vương tộc, Công tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước. Bình thường mà nói, đẳng cấp càng cao thìlãnh thổ được phân càng lớn, nhân khẩu nhiều, kinh tế cũng càng phát đạt.”



“Nếu như có thể để Nam tước lĩnh vượt trên Vương đô, trở thành vùng đất phồn hoa nhất Đế quốc, không thấy rất thú vị à?”



Martin,”…”



Ward, “…”



Tại sao người này có thể nói ra miệng một việc mà họ ngay cả mơ cũng không dám vọng tưởng?