Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 16: Khai Trương Cửa Hàng 6




“Mỗi khi trời tối muốn mua 100 cái sandwich?” Nghe Hunter nói xong, Alice hơi im lặng.



Cửa hàng mới tuyển ba nhân công, cũng đang được huấn luyện, làm việc còn chưa thuần thục, chỉ có thể làm trợ thủ.



Có người phụ việc, bọn Dick cũng nhẹ nhàng hơn một chút, mỗi ngày bán xong lại phải vắt chân lên cổ làm tiếp, đây không phải là nhịp sống làm người ta phát điên à.



“Mới có mấy ngày, từ việc mỗi ngày đòi mua 40 cái biến thành mỗi ngày 100 cái. Thêm nửa tháng nữa, có phải có ý định nói với tôi là mỗi ngày muốn mua 200 cái không?” Alice trêu ghẹo.



Hunter trả lời, “Cũng không phủ nhận là có khả năng đó.”



Nếu mà bán đắt hàng, chắc chắn phải mang thêm sandwich đi bán.



“Chắc không phải để ăn rồi? Định mang đi bán ở đâu?” Alice hỏi.



“Trước mắt bán ở Học viện Hoàng Gia trước xem sao.” Hunter cũng không chắc chắn lắm.



“Đi, tôi cho người giúp chuẩn bị nào.” Alice tự nhỉ, bán cho Học viện Hoàng Gia thu hút người đúng là chuyện tốt.



Nghĩ một lúc cô hỏi, “Chắc chắn là mua buổi tối? Ban ngày chuẩn bị cũng được mà.”



“Không cần.” Hunter lắc đầu, “Cứ mua buổi tối đi, cả đêm mang đi là được.”



“Như vậy, buổi sáng học sinh dậy trễ, bán bữa sáng như vậy vô cùng tốt. Sandwich vừa cầm đi vừa ăn, tính đi tính lại vô cùng thuận tiện.”



“Cầm trên tay vừa đi vừa ăn, lại có thể tới phòng học kịp thời, ăn xong cũng vừa vào học.”



“Xem ra anh cất công tìm hiểu rất rõ nhỉ.” Alice liếc qua có chút thâm ý.



“Anh trai tôi đã từng học ở Học viện Hoàng Gia, cũng đã từng nói với tôi những chuyện này.” Hunter kể.



Alice cười cười, “Mặc kệ anh bán ở đâu, cũng mặc kệ anh bán giá bao nhiêu, chỉ có một yêu cầu nhỏ.”



“Mời nói.”



“Nếu có ai hỏi tới, nhất định phải trả lời Sandwich chính là đặc sản của thị trấn Clayton, bánh mới làm ra ăn rất ngon.”



“Không có vấn đề.” Hunter sảng khoái đồng ý.



**



Ở phủ Lãnh chúa.



Quản gia Ryan nhìn báo cáo không chớp mắt, “Một vị tên là Rose xin định cư vì thích ăn sandwich do Alice làm. Anh ta biết chế thuốc khôi phục, cũng biết làm thuốc ma lực, trước mắt đang hợp tác cùng Wilson, gửi bán ở tiệm tạp hóa đó.”



“Ở tiệm thực phẩm hiện tại có sáu đứa trẻ làm công, mỗi ngày được ăn hai bữa cơm, tối có ký túc xá để ở, cuộc sống ổn định. Hôm qua còn có đứa trẻ mới được nhận tiền lương chạy đi mua quần áo mới.”



Dừng một chút, ông ta lại bổ sung, “Trước đó còn có một đứa trẻ vì bắt nạt người khác, lại ăn vụng nguyên liệu nấu ăn nên đã bị đuổi đi.”



“Đối xử tốt với người lương thiện, phạt kẻ bất lương, đúng là rất tốt.” Gretel gật đầu.



Ryan tiếp tục báo cáo, “Thường xuyên ra vào cửa tiệm Alice có hai phần là dân thị trấn, hai phần là học sinh học viện Hoàng Gian, còn lại sáu phần là các nhà mạo hiểm. Rất nhiều người giống như bị nghiện, cứ có tiền là vào tiệm tiêu xài.”



“Thậm chí có nhà mạo hiểm, vì có thể ăn ở cửa tiệm Alice nhiều hơn một chút đặc biệt ở lại thêm một ngày mới chịu rời đi.”



“Theo thống kê, kể từ khi cửa hàng thực phẩm Alice khai trương đến giờ, số lượng nhà mạo hiểm ở trấn trên tăng lên nhiều hơn. Cửa hàng thịt của Odin mua được ma thú cả về số lượng lẫn chủng loại đều nhiều hơn trước kia rất nhiều.”



“Sandwich bán được, làm cho lúa mì, rau xà lách, những nguyên vật liệu này cũng bán được nhiều hơn hẳn. Lúa mì đều thu hoạch được hàng năm. Mỗi năm qua đi đều không bán được, chỉ có thể để trong kho rồi bán đổ bán tháo cho các thương đội thu mua lương thực.”



Còn một số lời Ryan cũng không nói ra miệng.



Ví dụ như tệ hơn. Lương thực mới để lâu cũng thành lương thực cũ, lương thực cũ để lâu lại không ăn được nữa, rồi bán đổ bán tháo đến tiền cũng không thu lại được.



Do lãnh chúa tổ chức thương đội, đem lương thực dư bán đi. Cũng đã thử làm vậy nhưng thất bại không chỉ một lần.



Đi đường mệt nhọc mới đem được lương thực đến lãnh địa khác để bán, nhưng cũng vì không hề thiếu lương thực nên bán cũng không được giá.



Càng phiền toái hơn chính là, rất nhiều lãnh địa thu thuế nhiều danh mục, thuế suất rất cao, kể cả thành phẩm.



Lại tính cả nộp thuế, vất vả đi lại một chuyến, cuối cùng tính ra cũng không bằng những thương đội đến đây thu mua.



Cũng có người nghi ngờ là đi sai phương hướng. Đi đến lãnh địa khác có khi tốt hơn. Nhưng những lãnh địa xung quanh đều đã đi một lần, rốt cục chẳng có gì khác nhau cả.



Đi xa hơn nữa cũng được, nhưng thành phẩm sẽ càng ngày càng cao. Nếu như không bán được giá tốt, vậy không khác gì thiếu máu cả.



Chung quy lại, Gretel đành buông bỏ.



Ryan rũ mắt xuống, trong lòng tự nhủ, không phải là bọn họ không nghĩ cách, chỉ là cách xử lý không hiệu quả, càng ngày tình cảnh càng chênh lệch, bởi vậy đành mặc kệ.



Nhưng giờ thì sao? Chỉ một cái sandwich nho nhỏ đã giải quyết được vấn đề phức tạp nhiều năm.



Nghĩ vậy, trong lòng Ryan thấy chua xót.



“Còn hai người dự bị khác thì sao?” Gretel hỏi.



“Philipps thì mang thương đội đi khắp nơi, đến nay vẫn chưa thấy về. Stewart thì dùng thành ý mời dược tề sư đến Clayton định cư, nhưng hiện tại vẫn đang ở phụ cận Học viện Hoàng Gia.” Ryan cung kính trả lời.



“Nói cách khác, hai người kia trăm phương ngàn kế đều làm không nên chuyện, còn Alice lại dễ dàng giải quyết.” Gretel thầm thì.



Trong lòng Ryan thở dài, những việc đó không chỉ Philipps, Stewart không làm được, mà ngay cả bọn họ, dùng hết nửa đời người cũng làm không được.



“Trước khi chết có thể tìm được người thừa kế phù hợp, ta thật vui vẻ.” Lúc nhắc chuyện này, trong giọng nói của Gretel lộ rõ sự vui mừng.



Ryan sợ hãi, ngẩng mạnh đầu, “Lãnh chúa!”



Gretel khoát tay, “Thân thể ta, ta biết chứ. Lúc còn trẻ đã từng bị tổn thương, cũng không chữa trị tốt. Còn cố gắng được đến hôm nay đã không dễ gì.”




Ryan cúi đầu, miễn cưỡng kìm nén nỗi buồn, “Như vậy, muốn dừng việc ganh đua, xác nhận Alice là lãnh chúa kế nhiệm ạ?”



“Không vội, từ từ nhìn xem.” Liên quan đến tất cả dân trong thuộc địa, Gretel không muốn quyết định nhanh chóng.



Trầm tư một lúc, ông ta hỏi, “Có nghe được tin đồn nào kỳ quái về Alice không? Kể cả tin thất thiệt cũng nói cho ta biết.”



Ý của ông là muốn hiểu thật rõ người thừa kế, để phòng ngừa chuyện không hay.



Ai ngờ Ryan suy nghĩ rất lâu mới nói, “Có chuyện rất kỳ quái ạ.”



“Alice đã từng trị liệu cho hộ vệ của đại nhân, như vậy có thể là pháp sư Quang minh. Nhưng mà có người lại nói đã tận mắt chứng kiến Alice thổi bay một nhà mạo hiểm.”



“Ngay ngày đầu mở cửa tiệm, có người lại thấy Alice tạo một thủy cầu ngay tại quảng trường.”



“Không biết cô ấy là pháp sư Quang minh, hệ Phong hay hệ Thủy nữa”



“Tại sao lại không được?” Trong mắt Gretel ánh lên tia sáng, lẩm bẩm nói, “Có lẽ, cô ấy chính là kỳ tích ta chờ đợi cả đời.”



**



Mỗi buổi sáng, trong học viện đều là cảnh vô cùng rối loạn.



Cũng là một thành viên nằm ỳ trong đó, Martin không hề lo lắng mình dậy muộn.



“Ward, sao không gọi ta dây?” Vừa phàn nàn, cậu ta vừa chạy tới lớp.



“Cậu chủ.” Mặt Ward đầy vẻ bất đắc dĩ, “Nửa tiếng trước tôi đã gọi, lúc ấy cậu còn bảo ngủ thêm năm phút, không cho phép tôi gọi nữa mà.”



Ngủ thêm năm phút, cuối cùng thành nửa tiếng Martin mới dậy. Cậu ta cứng nhắc đổi chủ đề, “Mau mau nhanh lên! Mau đi mua điểm tâm rồi đến thẳng võ đài!”



Ward định nói gì đó, bỗng nhiên có tiêng rao hàng làm đứt mạch suy nghĩ của cậu ta.




“Thịt heo từ nhím làm thành sandwich đây, ai ăn tới mua tới mua nào!”



“Thức ăn đặc biệt, có thể làm thể lực hồi phục nhanh hơn đây!”



“Một cái chỉ có 50 đồng, số lượng có hạn, đến trước được trước.”



Martin ngây người, “Nghe có vẻ như là sandwich của Alice.”



Từ lúc quay lại học viện, phải thắt lưng buộc bụng một thời gian. Khổ sở lắm mới đợi đến lúc có tiền tiêu vặt, nhưng cũng vì bận học nên không có thời gian ra ngoài.



Bây giờ nghe thấy tiếng rao sandwich, nhớ lại mỹ vị đã từng nếm nước miếng không tự chủ được muốn trào ra.



Ward nói nhỏ, tốc độ cũng rất nhanh, “Hôm nay huấn luyện nội dung là chạy 20 vòng quanh học viện. Nếu sandwich có hiệu quả đúng như vậy thì ăn xong chạy sẽ khỏe hơn nhiều.”



Martin bừng tỉnh mộng, không kịp đợi vội nói, “Nhanh, chúng ta mau mua mấy cái ăn thử.”



Cho dù hiệu quả không được như người ta rao bán thì cũng chẳng sao, dù sao hiện tại cũng có tiền, 50 đồng có là bao nhiêu đâu.



Quanh sạp hành rất đông học viên. Có người thì trêu chọc, có người thì thắc mắc vô cùng náo nhiệt.



Một cô bé có quầng thâm ở sau đôi mắt kính hỏi, “Giúp hồi phục thể lực nhanh sao? Thật hay giả vậy, tôi vừa mới thức một đêm, ăn sandwich xong có thể minh mẫn lại sao?”



“Tất nhiên là có thể rồi.” Hunter không khiêm tốn tí nào.



“Món này sao làm được vậy? Trước kia không thấy bán bao giờ?” Một cậu nam sinh hỏi.



Hunter nghiêm túc, “Những cái sandwich này là ở thị trấn nhỏ Clayton, do đầu bếp ở cửa hàng thực phẩm Alice nấu nướng tỉ mỉ làm ra. Bởi vì cách chế biến đặc biệt cho nên vị không những kỳ lạ mà còn có tác dụng đặc biệt.”



Vừa nói vừa nghĩ, trước ngày hôm nay, anh ta không nghĩ mình có thể nói phét mà không đỏ mặt.



Nhưng ngẫm lại thì bản thân anh ta cũng không hề nói dối.



Cách chế biến đặc biệt sẽ tạo thành hương vị sandwich khác với mấy cái khác không phải sao?



Còn tác dụng đặc biệt thì bản thân đã tự mình nghiệm chứng rồi, còn gì bảo đảm hơn thế.



Xem ra thì tất cả cũng đều là nói thật còn gì.



Tự thuyết phục mình xong, Hunter càng thêm bình tĩnh.



Bên cạnh nhóm đoàn viên sau một đêm theo đội trưởng tới đây cũng bắt đầu ngồi ăn bữa sáng. Ở tại cửa hàng Alice đã lâu, bọn họ quá hiểu được phải ăn như thế nào mới làm cho người khác thấy mà thèm theo.



Cắn một miếng lớn, cố ý làm lộ ra miếng thịt muối bên trong thơm nưng nức, bất chấp mùi bay tỏa ra xung quanh. Biểu hiện phải mê mẩn cùng với câu cảm thán không thể thiếu, “Wa… ngon quá ngon đi!”



Đơn giản chỉ cần như vậy là đã đạt được mục đích.



“Ực” một cái, đám đông xung quanh đã bị hấp dẫn, nuốt nước miếng theo.



Hunter liếc đám đoàn viên của mình rồi ra hiệu tiếp tục thể hiện.



Không ngờ đúng lúc có một người len qua đám đông hỏi không ngừng, “Sandwich Alice làm đây sao? Cho tôi mười cái! Năm cái thịt heo! Năm cái thịt bò!”



Không ngờ cũng có người trong học viện Hoàng Gia cũng có người biết tới sandwich. Anh ta lắc đầu, “Chỉ có thịt heo thôi.”



Mùi thịt muối thơm nức, thoáng chốc có thể bay xa tới mấy mét, không sợ bán không được.



Thịt bò thì không như vậy, ăn vào rất ngon, nhưng người ngoài không ngửi được mùi gì cả, nếu chưa từng ăn qua sẽ khó bị thu hút.



Tiền để dành cũng không còn bao nhiêu, Hunter quyết định bắt đầu thật cẩn thận.



“Vậy thì lấy mười cái thịt heo!” Martin quyết định rất nhanh.