chương 35 : Nội gián
Mùa đông đã qua cũng nhường chỗ cho mùa xuân ấm áp đi tới . Trời trong xanh vời vợi như người mẹ hiền giang tay đón lấy đàn chim én từ phương Nam trở về làm tổ .
Khắp đất trời bừng bừng sinh khí cỏ cây hoa lá chim chóc hoan ca đón chào một mùa xuân mới một dân tộc mới và một đất nước mới .
Tháng Giêng là tháng khởi đầu của năm mới cũng là tháng bắt đầu của một mùa xuân tươi đẹp . Đại Việt qua năm đầu Thuận Thiên đã có bước phát rất lớn nông nghiệp được mùa thủ công nghiệp thương nghiệp phát triển tuy ngắn ngủi nhưng đã tạo nên nền tảng cho một Đại Việt hùng cường thịnh thế sau này . Từ kinh kỳ đến nông thôn đâu đâu cũng là lời ca tụng Thuận Thiên hoàng đế Việt dân dị dân cũng vì thế mà đoàn kết một lòng, keo sơn gắn bó nghĩa tình anh em một nhà vậy .
Ngày tết tháng xuân thường để người ta dễ sinh ỷ lại lười nhác cũng vì thế mà có những bài ca dao mang hàm ý mỉa mai, phê phán bóng gió và nhắc nhở những người có thói mải chơi, trễ nải công việc, rằng:
"Tháng Giêng ăn Tết ở nhà,
Tháng Hai cờ bạc, tháng Ba hội hè.
Tháng Tư đong đậu nấu chè,
Ăn tết Đoan Ngọ trở về tháng Năm.
Tháng Sáu buôn nhãn bán trâm,
Tháng Bảy ngày Rằm xá tội vong nhân.
Tháng Tám chơi đèn kéo quân,
Trở về tháng Chín chung chân buôn hồng.
Tháng Mười buôn thóc bán bông,
Tháng (Mười) Một, tháng Chạp nên công hoàn thành."
hay là :
"Một năm có mười hai kỳ,
Th·iếp ngồi th·iếp tính có gì chẳng ra.
Tháng Giêng ăn Tết ở nhà,
Tháng Hai rỗi rãi quay ra nuôi tằm.
Tháng Ba đi bán vải thâm,
Tháng Tư đi gặt, tháng Năm trở về.
Tháng Sáu em đi buôn bè,
Tháng Bảy, tháng Tám trở về đong ngô.
Chín, Mười cất giạ đồng mùa,
Một, Chạp vớ được anh đồ dài lưng.
Anh ăn rồi anh lại nằm,
Làm cho th·iếp phải quanh năm lo phiền.
Chẳng thà lấy chú lực điền,
Gạo bồ thóc giống còn phiền nỗi chi?"
Còn nếu là chuyên tâm nông nghiệp lo nghề canh cửi thì dân gian ta có câu nói rằng:
Tháng Giêng là tháng ăn chơi,
Tháng Hai trồng đậu, trồng khoai, trồng cà.
Tháng Ba thì đậu đã già,
Ta đi ta hái về nhà phơi khô.
Tháng Tư đi tậu trâu bò,
Để ta sắp sửa làm mùa tháng Năm.
Sớm ngày đem lúa ra ngâm,
Bao giờ mọc mầm ta sẽ vớt ra.
Gánh đi ta ném ruộng ta,
Đến khi lên mạ thì ta nhổ về.
Lấy tiền mượn kẻ cấy thuê,
Cấy xong rồi mới trở về nghỉ ngơi.
Cỏ lúa dọn đã sạch rồi,
Nước ruộng vơi mười còn lại một hai.
Ruộng thấp đóng một gàu giai,
Ruộng cao thì phải đóng hai gàu sòng.
Chờ cho lúa có đòng đòng,
Bấy giờ ta sẽ trả công cho người.
Bao giờ cho đến tháng Mười,
Ta đem liềm hái ra ngoài ruộng ta,
Gặt xong ta hái về nhà,
Phơi khô quạt sạch thế là xong công."
Hoặc:
"Tháng Chạp là tháng trồng khoai,
Tháng Giêng trồng đậu tháng Hai trồng cà.
Tháng Ba cày vỡ ruộng ra,
Tháng Tư làm mạ mưa sa đầy đồng.
Ai ai cũng vợ cũng chồng,
Chồng cày vợ cấy trong lòng vui thay.
Tháng Năm gặt hái đã xong,
Nhờ trời một mẫu năm nong thóc đầy.
Năm nong đầy em xay em giã,
Trấu ủ phân, cám bã nuôi heo.
Sang năm lúa tốt tiền nhiều,
Em đem đóng thuế đóng sưu cho chồng.
Đói no có th·iếp có chàng…"
Tết cũng là thời điểm mà hoàng đế Thuận Thiên vô cùng bận rộn . Từ việc tham gia các lễ dựng lên cây nêu ngày tết đến việc làm lễ phong ấn làm lễ tế bái tiên hiền cho đến đi thăm người già trong kinh thành....khiến cho danh vọng của thuận thiên hoàng đế ngày càng dâng cao.
Thoáng một cái tết đã trôi qua người dân Đại Việt cũng bước sang một vụ mùa mới . Nông dân lại trở về với cuộc sống thường nhật chăm chỉ làm ăn chờ ngày thu hoạch vụ mùa . Minh Vũ nhìn những ruộng lúa xanh tươi mơn mởn vô cùng hài lòng lương thực dự trữ xem như đã đủ kế hoạch nam hạ thống nhất quốc gia xem ra có thể thực hiện được rồi .
........................................................................
Thành Ma Lĩnh Nam Giao .
Thành Ma Lĩnh có bề dày lịch sử đã hơn mấy trăm năm từ trước thời kỳ Dương thị lập quốc . Thành Ma Lĩnh tây lưng tựa núi đông giáp cửa biển hai hướng bắc nam đều có quan đạo đi qua xen lẫn núi rừng . Địa thế thành này dễ thủ khó công chỉ có thể công chiếm bằng đường quan đạo . Lại nói Triệu Mã là kẻ có tài sau khi g·iết Lại Quý xong liền đem thủ cấp dâng cho vua Bồn Man xin được lệ thuộc mà được ban chức Trấn thủ quan . Không những thế hắn còn để con trai mình là Triệu Vũ xin cưới công chúa của nước Bồn Man qua đó kết làm thông gia trở thành một thế lực lớn làm lá chắn cho Bồn man quốc ở phía bắc.
Trong khu tường thành vang lên những tiếng roi da vun v·út tiếng " chát ...chát" ghim vào da thịt những người nhân công lao động thúc dục họ nhanh chóng đào xúc từng xô đất đá nặng nề bước đi mồ hôi trên lưng thấm đẫm cùng mùi máu tươi tanh tưởi những vết roi đánh gậy quật hay cú tát trời giáng còn in hằn trên mặt trên ngực của bọn hắn . Những người nông dân bần cùng bị ép đi làm phu dịch cơm không đủ no áo không đủ ấm hằng ngày đều phải dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó chịu đựng sự bóc lột h·ành h·ạ lao động khổ sai .
Người vừa nãy bị đ·ánh đ·ập d·ã m·an là một người tuổi tác trung niên sa chân sảy bước làm đổ đống đất đá vừa được chuyển lên bị quân hộ thành đánh đến c·hết đi sống lại thoi thóp nằm cạnh đống củi gỗ lớn bên cạnh là người con gái mặt mày lấm lem trạc tuổi đôi mươi trên thân thể quần áo rách nát đầm đìa máu tươi do đỡ đòn roi cho cha đang gào khóc thảm thiết. Những người xung quanh chỉ có thể giúp đỡ bằng cách khuân vác phần của người kia. Cô nương nọ không ngừng quỳ lạy túm lấy vạt áo tên lính kia cầu xin vị quan gia này nương tay ngừng đánh.
– Quân gia ! Xin tha cho phụ thân của tiểu nữ xin ngài quân gia !!
Tên này căn bản không nghe lọt tai những lời kia vung roi vụt mạnh vào người cô gái đang khóc lóc kia :
– Cút ! Bọn dân đen ngu muội chúng mày còn không mau làm việc không có việc gì nên muốn bị ăn đánh phải không ? Con tiện dân mi đem lão già này xéo ra chỗ khác đừng để ông đây thấy mặt chúng mày bằng không...hừ....
Tên quân gia này vừa nói liền thượng cẳng chân đá người trung niên lăn qua một bên đem bộ mặt khinh khỉnh nhổ bọt xuông đất rồi rời đi chỗ khác để lại phía sau những ánh mắt căm thù toé lửa .
Quân hộ thành vừa đi người thanh niên gần đó đã vội chạy đến đỡ lấy người phu dịch chung quanh ai cũng xúm lại người đem nước kẻ lấy khăn lau đi khuôn mặt đầy rẫy những vết sẹo dài . Cụ lão niên cao tuổi nhất trong tất cả hai mắt đã mù vớ lấy nắm lá thuốc giấu trong túi tay run run đem đắp lên những v·ết t·hương mới kia miệng than thở :
– Trời cao thương xót cũng may v·ết t·hương lần này không có nặng mấy bằng không chỉ e đành phải chôn thân dưới chân tường thành mất .
– Mẹ kh·iếp lũ cẩu vật này thật ức h·iếp người quá đáng . Chúng nhất định phải gặp báo ứng !!
Người thanh niên trừng mắt đấm mạnh xuống đất tràn ngập tức giận .
Ông lão thấy vậy liền thở dài vỗ vai người thanh niên bảo :
– Thôi bỏ đi An ở đâu tai vách mạch rừng kẻo lại mang vạ vào thân thì tội .
– Vâng cháu xin nghe lời chỉ dạy của ông.
– Ừm như thế là tốt .Còn cô nương đây hãy dìu phụ thân đến chỗ bóng mát nghỉ ngơi dưỡng sức cứ để lão đây cùng mọi người giúp đỡ một tay vậy .
Người thiếu nữ nước mắt lưng tròng cùng mấy người khác dìu đỡ cha mình không quên vái lậy cảm tạ ông lão :
– Tiểu nữ suốt đời sẽ không quên ân tình hôm nay của lão nhân ngài . Tiểu nữ không có vật gì quý giá báo đền ân nghĩa vậy xin lão nhân gia nhận của tiểu nữ một lạy !
– Cứu một mạng người phúc đẳng hà sa lão đây đâu dám nhận một lạy này của tiểu cô nương . Tiểu cô nương hãy đứng lên đi thôi !
Đợi cô nương kia cùng người trung niên rời đi nơi này An mới lân la đến chỗ ông lão tò mò hỏi chuyện :
– Lão nhân gia đám quân quan này đúng là quá quắt . Cháu thấy thật lạ tại sao mọi người không báo quan trên trừng phạt bọn hắn lại cam tâm nhẫn nhục chịu đựng như vậy ?
Ông lão nghe vậy chỉ biết cười gượng :
– Tiểu An à cháu là người mới tới nên không biết quan trên cùng quân hộ thành ai nấy cũng đều như nhau . Có bận người ta rủ nhau lên đấy cáo trạng kết quả liền bị g·iết sạch cả nhà nghĩ cũng thật là thảm . Hazz xem như chúng ta số khổ phải chịu cảnh này mà thôi biết làm sao đặng . Mà thôi cháu với ông vừa nói vừa làm kẻo quân hộ thành bắt được lại chịu trận đòn roi bộ xương già này thật không chịu nổi .
........................................................................
Trời đã về khuya những người nhân công lao dịch vì quá đói bụng, lại thêm mệt mỏi lao động ngày dài mà ngủ rất say . Chung quanh tường thành yên ắng đến lạ thường tưởng chừng có thể nghe thấy được tiếng lá rơi xuống đất . An đang nằm nghỉ liền mở mắt bật dậy nhìn ngó xung quanh mấy lần xác định không còn người thức mới thở phào nhẹ nhõm không một tiếng động rời khỏi nơi này hoà mình vào màn đêm u tối .
An nhanh chân đi tới một căn nhà hoang ở phía cuối thành chỉ thấy bên trong ánh nến le lói ấy xuất hiện một người đã đợi hắn từ trước . An thấy vậy liền cung kính hành lễ :
– Bái kiến Tổng kỳ đại nhân .
– Ừm ngươi tới cũng thật đúng lúc . Hãy nói ta nghe những gì ngươi thấy ở nơi đây đi .
Người bên trong trầm ngâm nói.
– Rõ thưa đại nhân . Tiểu nhân xin được mạn phép nói thẳng quan quân ở đây áp bức hà h·iếp dân chúng đã thành thói quen sớm đã mất đi lòng dân quan bức dân phản, chỉ e sớm muộn b·ạo l·oạn cũng sẽ nổ ra mà thôi .
Người bên trong nghe vậy liền gật gù đoạn nói :
– Ngươi nói không sai bên trên vừa mới truyền xuống thông tin chuẩn bị viễn chinh Ma Lĩnh mật lệnh chúng ta lập tức hành động thời hạn ngắn nhất đẩy mâu thuẫn giữa bọn hắn bùng nổ dân chúng nổi loạn . Đây quả thực là thời cơ thích hợp cho chúng ta ra tay trong ứng ngoại hợp một lưới tóm gọn bọn hắn .
– Bề trên muốn chúng ta ra tay ngay sao ? Nếu như vậy chẳng lẽ dân chúng sẽ ...!
Tổng kỳ kia thấy vậy liền cười lạnh:
– Từ xưa đến nay muốn làm việc lớn cần phải đánh đổi máu . Hi sinh một đám người để cứu lấy người dân một toà thành trì việc ấy có thể chấp nhận được .Đây chính là đại nghĩa của chúng ta .
– Tiểu nhân đã rõ .