Chương 19 : Hổ mắt chột , chuột mặt sẹo
" Tiểu thư đi mau điiii"
Lời còn chưa dứt thì từ đằng sau người cận vệ truyền đến tiếng cười the thé vô cùng chói tai khiến cho người ta không khỏi sởn cả tóc gáy :
" Kiệt kiệt kiệt, Dương thị dư nghiệt các ngươi khí số đã tận còn không ngoan ngoãn đầu hàng Đại Ly chúng ta hay sao ? Bản chức có thể cam đoan có thể cho các ngươi một c·ái c·hết nhẹ tựa lông hồng ."
Người cận vệ nghe tên kia nói xong liền nhổ toẹt xuống đất một bãi máu đọng khinh bỉ đáp lại :
" Haha muốn Dương gia chúng ta đầu hàng chỉ dựa vào đám Đại Ly hèn hạ luôn cắn đằng sau như các ngươi hay sao ? Hãy về nói với tên cẩu hoàng đế đó Dương gia ta dù có hi sinh đến người cuối cùng cũng quyết không làm chó cho người Đại Ly . Dương gia huynh đệ cùng theo ta sát ra ngoài ".
" SÁT RA NGOÀI....SÁTTT".
Tên thủ lĩnh áo đen thấy đám người Dương gia ngoan cố liều mình như vậy ánh mắt tràn đầy lăng lệ sát khí trầm giọng ra lệnh cho thuộc hạ :
" Giết hết g·iết sạch, không chừa một ai "
"SOẠT...SOẠT...SOẠT... GIẾTTTT".
Hai bên lần nữa lăn xả vào nhau chiến thành một đoàn Dương gia cận vệ mang theo tư tưởng liều mạng g·iết một thì huề g·iết hai thì lãi điên cuồng chém g·iết đối phương .
Tên thủ lĩnh như nhìn ra được ý đồ của bon hắn liền ra ám hiệu cho đồng bọn lấy ra những chiếc Zhua (hay còn gọi là móng vuốt bay được người Trung Quốc cổ đại phát minh vào thế kỷ thứ 6 sau Công nguyên. Móng sắt được gắn vào một sợi dây hoặc dây xích, có tầm với 15m. Một số móng vuốt có một cơ cấu lò xo giúp móng vuốt bám và xé toạc da thịt của đối thủ.) quăng lên các thân cây gần đó tạo thành những dây thòng lọng thắt lấy cổ đám người Dương gia kéo lên . Dưới ánh mắt tức giận, căm phẫn cùng không cam lòng nhìn sợi dây thừng siết lại tiêu cự trong mắt dần giãn ra khung cảnh xung quanh mờ nhạt dần rồi đen kịt lại u ám và tăm tối.
Tên thủ lĩnh kiểm tra t·hi t·hể một hồi xác nhận đ·ã c·hết toàn bộ mới hài lòng mang theo thuộc hạ rời đi theo vết chân ngựa truy lùng con mồi đã để xổng mất .
_________________________________
Tí tách...tí tách...tí tách
Tiếng nước chảy nhỏ giọt đều đặn từng chút từng chút đã đánh thức người thiếu nữ khỏi cơn say nồng mộng mị trở lại với thực tại tồi tàn . Dương Dĩnh tỉnh dậy đảo mắt một vòng xung quanh phát hiện mình nằm trên chiếc giường bên trong một ngôi nhà kỳ lạ bả vai nàng mũi tên đã được rút ra bên ngoài băng bó cẩn thận đoán chừng là được người ta cứu từ rừng rậm về đây .
Cánh cửa trong phòng chầm chậm mở ra bỗng từ ngoài bước vào người thanh niên tuấn tú mới ngoài hai mươi mấy tuổi bộ dáng thong dong phong thái nhàn nhã ung dung đĩnh đạc tiến tới hỏi han cô :
" Cô nương cuối cùng cũng tỉnh lại rồi thật làm cho tại hạ thập phần lo lắng quá . Cô nương trong rừng b·ị t·hương rất nặng nếu không cầm máu kịp thời có thể dẫn tới v·ết t·hương nhiễm trùng mưng mủ nặng hơn nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô nương . Tại hạ đã dùng nước muối loãng rửa qua v·ết t·hương cho cô nương dùng lá thuốc rịt lại v·ết t·hương để cầm máu . Rừng rậm ẩm thấp rất dễ gây ra nhiễm trùng để cho chắc ăn cô nương nên theo tại hạ tiến về vương thành Đại Việt mua lấy thuốc cồn sát trùng v·ết t·hương triệt để an tâm không bị phơi nhiễm ".
Dương Dĩnh nghe vậy liền trố mắt Đại Việt vương thành là ở đâu ? Thuốc cồn lại là thế nào ? Có quá nhiều điều mới lạ khiến cho cô không kịp thích nghi .
Nhìn thấy rõ sự nghi hoặc trong mắt của Dương Dĩnh người thanh niên kia liền từ tốn giảng giải :
" Cô nương là người từ phương xa đến nên có điều không biết vùng đệm giữa ba thế lực cát cứ này từ mấy tháng trước đã bị Đại Việt vương triều thâu tóm hoàn toàn . Hiện tại Đại Việt đã trở thành thế lực lớn thứ tư trên lãnh thổ của Đại Lang cũ đang ngày càng phát triển mở rộng chẳng mấy chốc rồi sẽ có xung đột với các thế lực cát cứ khác mà thôi . "
" Còn về thứ gọi là cồn kia chính là một loại thuốc sát trùng v·ết t·hương do Đại Việt quốc vương chế tạo ra công dụng thực sự rất tốt đã trở thành thứ thuốc được người dân săn đón nhiệt tình ".
Dương Dĩnh nghe người thanh niên nói vậy gật gù hiểu ra nói như vậy Đại Việt này cũng là thế lực mới nổi c·hiến t·ranh sớm muộn cũng sẽ nổ ra . Dường như nhớ ra từ nãy tới giờ cô vẫn chưa hỏi tên người thanh niên trước mặt nghĩ ra quả thật có chút thất lễ vội nói :
" Cảm tạ tiên sinh đã giải đáp khúc mắc cho tiểu nữ . Nghĩ đến tiên sinh cứu giúp tiểu nữ về đây, lại không biết cao danh quý tánh của tiên sinh để tạ ơn cứu mạng tiểu nữ thật lấy làm vô cùng hổ thẹn ."
Người thanh niên thấy vị tiểu thư này xoắn xuýt như vậy liền cười xoà nói :
" Tại hạ họ Lê tên Hữu Trác, chỉ là thầy lang quèn nơi rừng già núi đá nào dám tự xưng hai chữ tiên sinh thật là bêu xấu bêu xấu . Còn về ân nhân cứu tiểu thư kia thật không dám dấu diếm kỳ thực người đó vốn không phải là tại hạ ."
Dương Dĩnh nghe vậy liền ngẩn người không phải hắn ta cứu vậy ruốt cuộc là ai đây ? Là ai đưa cô đến nơi này cho hắn cứu chữa ? Kỳ quái kỳ quái .
Lê Hữu Trác nhìn Dương Dĩnh hồi lâu đấu tranh tư tưởng, sau cùng vẫn là kiên quyết nói ra :
" Người cứu tiểu thư về đây là hai người bạn của tôi nhân thú tộc nhân phân biệt là hổ mắt chột cùng chuột mặt sẹo . Bọn họ trong lúc đi săn tình cờ bắt gặp tiểu thư trên người thương tích đầy mình mới đưa tới đây cứu chữa . Ngặt nỗi hai người bọn họ dung nhan đều đã bị hủy lo rằng doạ sợ tiểu thư nên không vào đây ra mắt tiểu thư. Hiện tại họ đang đợi ở bên ngoài tiểu thư liệu muốn gặp bọn họ chăng ?"
Dương Dĩnh thấy vậy liền lấy làm kinh ngạc nhân thú tộc nhân cũng xuất hiện tại đây chuyện này càng lúc càng không đơn giản . Dù sao thì người ta cũng đã cứu cô một mạng nếu chỉ vì sợ dung nhan người ta mà không báo lấy cọc ân tình này thì thật là kẻ vô ân bội nghĩa không xứng danh nữ trung hào kiệt của Dương gia ta .
" Nếu bọn họ đã ở bên ngoài đợi sẵn vậy cảm phiền tiên sinh có thể giúp cho tiểu nữ mời hai vị ân công vào đây được chăng ? Ân tình cứu mạng tiểu nữ khắc cốt ghi tâm chỉ xin có thể gặp mặt hai vị ân công để giãi bày nỗi lòng cảm tạ ân đức hai vị cưu mang giúp đỡ ".
Lê Hữu Trác nghe thấy Dương Dĩnh thủy chung quả quyết liền cười trừ đáp lại :
" Được . Hổ một mắt chuột mặt sẹo vị tiểu thư này đã thỉnh cầu gặp mặt hai vị cũng nên tiến vào đi thôi ".
Nhận được sự đồng thuận của Dương Dĩnh lúc này hổ mặt sẹo cùng chuột mắt lé mới từ từ tiến vào dung nhan đặc biệt khiến người ta không khỏi run run sợ hãi.