Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 11




Phải mấy tháng sau Dương Thiếu Quân mới gặp lại Tô Duy.

Hôm đó vì Tề Vĩnh Húc phải ở lại trực nhật, nên hắn định leo tường vào trường X giúp bạn mình rồi cùng nhau về sớm, kết quả còn chưa đi đến tường đã thấy Tô Duy quần áo xộc xệch đi ra, hiển nhiên vừa treo tường xuống.

Phía sau trường X là một khu dân cư, Dương Thiếu Quân thấy Tô Duy đi vào một con đường nhỏ, vì bị nhà dân che mất tầm nhìn, nên hắn vội vàng chạy tới, vỗ vào vai Tô Duy: “Này..”

Tô Duy quay đầu lại, Dương Thiếu Quân cao hơn cậu một cái đầu, nên đập vào mắt cậu là bộ đồng phục học sinh anh đang mặc. Đồng phục của Tề Vĩnh Húc bị anh nhét vào trong cặp, vẫn còn đang khoác trên người bộ đồng phục trường mình, Tô Duy vừa nhìn thấy liền thay đổi sắc mặt, bày ra tư thế phòng bị, sau đó mới nhìn rõ gương mặt Dương Thiếu Quân, cậu không khỏi sửng sốt.

Một lát sau, Tô Duy ngờ vực hỏi: “Anh... là người trường L?”

Trường L toàn đám lưu manh, cho nên Tô Duy phản ứng như này cũng không có gì lạ. Dương Thiếu Quân vốn quen với mấy ánh nhìn thành kiến, nhưng không rõ tại sao lần này hắn lại thấy không vui, hắn khoanh tay ôm ngực cười nhạt, cố ý bày ra vẻ mặt đê tiện: “Đúng, anh học trường L. Bộ đồng phục lần trước là mượn của bạn.”

Tô Duy nhìn hắn đầy đề phòng: “Anh, anh muốn làm gì?”

Dương Thiếu Quân trừng mắt, tỏ vẻ dữ tợn nói: “Nói nhiều! Trên người có bao nhiêu thì đưa hết ra đây!” Mấy năm giao du với đám côn đồ, hắn học được không ít trò lưu manh giống thế này.

Hắn tiến sát lại gần, vốn là chỉ định đùa một chút, ai ngờ cái cậu trai gầy nhom kia lại đột nhiên tung chiêu, đấm vào hông hắn một cái, sau đó dứt khoát rời đi, cú đánh quá hoàn mỹ! Dương Thiếu Quân chỉ thấy trời đất quay cuồng, lúc định thần lại đã ngã xuống mặt đất.

Đến khi hắn ôm bụng ngồi dậy, người kia đã chạy rất xa rồi. Hắn lau bùn đất trên mặt, nhổ cát dính bên miệng xuống, giận dữ nở nụ cười, hướng bóng lưng kia la lớn: “Này, em chạy cái gì? Người cần chạy là anh mới phải!”

Mấy ngày sau, Dương Thiếu Quân đều cắm cọc ở phía sau tường, ngồi đợi Tô Duy tan học leo ra ngoài. Cậu nhóc này dường như rất thích cảm giác lén lút, rõ ràng đã tan học, cửa trường mở rộng ra, vậy mà hết lần này tới lần khác đều qua góc tường âm u này mà trèo.

Dương Thiếu Quân bám đuôi cậu vài ngày, phần lớn thời gian Tô Duy vừa nhìn thấy hắn đã chạy lẹ, cũng có khi đi tới chỗ anh tung một cước rồi chạy, ngay cả cơ hội giải thích cũng chẳng có. Nếu Dương Thiếu Quân đuổi theo, cậu hai nhà họ Tô sẽ lại xoay người đánh anh phát nữa, rồi như một thiếu nữ bị bắt nạt hoảng hốt bỏ chạy.

Đến ngày thứ hai mươi, lần đầu tiên Dương Thiếu Quân tránh được cú đánh của Tô Duy, để tránh đợt công kích tiếp theo, hắn núp vào gốc cây đại thụ gần đó, vừa thở hổn hển vừa cười: “Em ghê thật đấy.”

Tô Duy vẫn còn rất cảnh giác, biểu tình có chút bất đắc dĩ: “Rốt cuộc anh theo tôi để làm gì?”

Dương Thiếu Quân buông thân cây ra, khóe miệng xanh tím cong lên nở nụ cười chân thành: “Anh chỉ muốn kết bạn với em thôi mà.”

Tô Duy đi tới, phản xạ đầu tiên của Dương Thiếu Quân là vươn tay ôm đầu. Không có gì bất ngờ, đáp lại anh là cú đánh của Tô Duy.

Không ai ngờ, hơn một tháng sau, Dương Thiếu Quân đã có thể cùng Tô Duy dựa lưng vào bờ tường ở sân sau, cùng nhau ngắm cảnh ban chiều.

Sau này mỗi khi Dương Thiếu Quân nhớ lại, hắn nghĩ có lẽ da mặt dày của mình được luyện thành từ năm ấy. Trước đó hắn giả trang làm lưu manh, rồi kể từ khi bước chân vào con đường này lại không thể quay đầu.

Tô Duy rất thích âm nhạc, khi ấy cậu cop những bài hát mình thích nhất vào một cái đĩa nghe. Cậu thích ngồi một chỗ đeo tai nghe chìm trong thế giới của riêng mình, cho đến một ngày, cậu đưa đầu tai nghe kia cho một người khác.

Cậu nói với Dương Thiếu Quân: “Nghe một chút đi, là bài em thích nhất đấy.”

Dương Thiếu Quân vươn tay nhận lấy tai nghe, nhét vào tai mình.

Khi đó hai người chỉ có thể nghe một nửa âm thanh, không ai có thể đắm chìm trong thế giới riêng được cả. Một nửa là ước mơ viển vông, nửa kia là thế giới hiện thực.

– x –

“Pằng!” Tiếng súng vang lên, Dương Thiếu Quân nhanh tay ôm đầu Tô Kiềm đè anh xuống. Cửa sau xe bị bắn không ngừng, kính thủy tinh bị vỡ bắn tung tóe, Dương Thiếu Quân dùng lưng mình che chắn cho Tô Kiềm.

Lão Mạnh lái xe không bị thương, Tô Kiềm không bị thương, Dương Thiếu Quân cũng rất ổn, chỉ có hai gã vệ sĩ là bị trầy xước do thủy tinh cứa.

Nhịp thở của Dương Thiếu Quân có chút dồn dập: “Đờ, lần này làm vụ lớn đây!” Nói rồi nhanh chóng mở cửa xe, nói khẽ với mọi người: “Mau xuống xe, cố gắng đừng gây tiếng động nào.”

Tô Kiềm vốn đang ngồi yên trong xe thì bị lão Mạnh và vệ sĩ kéo xuống.

Bởi vì từng bị tập kích hai lần nên Dương Thiếu Quân luôn mang súng theo người. Hắn ngồi xuống dựa vào buồng xe, tay nắm chặt súng nói: “Mọi người mau chạy trước, nhanh lên, trốn vào đống công trình đổ nát phía bên kia, cảnh sát sẽ tới ngay thôi.”

Chiếc xe bám đuôi họ cũng dừng lại, bốn người mặc đồ đen từ trên xe đi xuống, trong tay đều cầm dao, mặt đã bị che lại.

Tô Kiềm bị mấy người giữ lấy ngồi nấp bên cạnh xe, nhịp thở rất bình ổn, không khẩn trương một chút gì. Anh hỏi: “Sao không có ai cầm súng?”

Dương Thiếu Quân cắn răng nghiến lợi nói: “Vừa rồi chúng bắn ta bằng khẩu súng ngắm 95, ở đây lại không có ai cầm súng, không biết tên kia đã núp ở đâu rồi.”

Đám áo đen tiến đến gần. Dương Thiếu Quân mạnh mẽ đứng lên bắn hai phát về phía họ. Phát đầu tiên bắn rất chuẩn, một chút tình cảm cũng không có, đối phương kêu đau một tiếng. Phát thứ hai bị trượt, người áo đen kia ngã xuống. Hắn cũng vội vã ôm đầu ngồi xuống, một viên đạn sượt qua người hắn.

Tim Dương Thiếu Quân đập rất nhanh, tay cầm súng đổ mồ hôi, nhưng hắn phải cố gắng trấn tĩnh lại. Hắn là cảnh sát, phải có nghĩa vụ bảo vệ mọi người ở đây. Hắn lấy cùi chỏ thúc vào người lão Mạnh, hạ giọng nói: “Để một người ở đây, cháu sẽ nghĩ biện pháp. Mọi người mau đưa Tô Kiềm qua kia trốn.”

Lão Mạnh cũng không nói nhiều, bảo một gã vệ sĩ ở lại cùng Dương Thiếu Quân, sau đó cùng người vệ sĩ kia đưa Tô Kiềm đến đống hoang phế gần đó.

Súng trong tay Dương Thiếu Quân chỉ có sáu viên đạn, đã bắn được hai phát, hiện tại hắn không rõ đối phương có tất cả bao nhiêu người nên không dám dùng thêm. Ba người mặc áo đen tiến về phía hắn, Dương Thiếu Quân biết trong tay họ không có súng, vì vậy liếc mắt với vệ sĩ, sau đó nhanh chóng bật người xông tới chỗ một tên, đầu tiên cướp dao trong tay, đá bay đi, sau đó đánh tên kia nằm úp xuống.

Năm ấy Dương Thiếu Quân bị Tô Duy và Tô Kiềm đập đến khi mặt mũi bầm dập, hiện tại ở đội hình sự, bất luận có giải đấu nào hắn cũng đứng vị trí nhất nhì, cho nên đến khi hắn đi qua giải quyết người thứ hai, hai tên này mất hai giây mới phản ứng được, giơ dao tiến về phía trước. Vệ sĩ phối hợp cùng Dương Thiếu Quân, rất nhanh đã đánh gục hai tên còn lại.

Lúc ra tay, lưng Dương Thiếu Quân đổ mồ hôi lạnh, hắn cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất, tốc chiến tốc thắng, chỉ sợ cái tên cầm súng ngắm ở phía sau bắn lén. Đánh xong rồi, hai tên kia ngã xuống mặt đất, hắn và vệ sĩ cùng nhau chạy về phía đống công trình đổ nát bên kia.

Chẳng mấy mà bên tai truyền đến tiếng xe phanh kít, Dương Thiếu Quân trầm xuống: Cảnh sát sẽ không tới nhanh như vậy, nhất định là đồng bọn của đám kia. Xem ra bốn tên này chỉ là mở đường, phía sau còn vài đám nữa.

Quả nhiên, ba chiếc xe jeep đỗ lại, một đám đạo tặc từ trên xe bước xuống.

Bởi vì nền trời tối đen, nên đám cướp kia cũng không phát hiện Dương Thiếu Quân và vệ sĩ đang quỳ rạp trên mặt đất. Bọn họ đi tới kiểm tra mấy người anh em bị đả thương, đỡ họ lên xe, sau đó đi tới kiểm tra xe Tô Kiềm, phát hiện bên trong không có người, vì vậy bật đèn pin soi khắp nơi tìm bóng Tô Kiềm.

Lúc này Dương Thiếu Quân và vệ sĩ đã chạy tới đống hoang phế kia, tìm thấy Tô Kiềm và lão Mạnh.

Hai vệ sĩ ghé vào đống bê tông vỡ vụn, Dương Thiếu Quân, Tô Kiềm và lão Mạnh thì trốn sau một mặt tường. Đèn pin quét tới quét lui, không ai dám thở mạnh.

Thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, Dương Thiếu Quân cười cười, hắn ghé bên tai Tô Kiềm nói: “Bọn này cũng nghèo thật, chỉ mua được súng ngắm. Nếu đại thiếu gia anh vung tay, cho mỗi người một khẩu súng, tình cảnh đã đơn giản hơn nhiều rồi.

Tô Kiềm dựa lưng vào tường, ngẩn người nhìn vầng trăng khuyết phía trên cao, vẻ mặt rất tịch mịch.

Dương Thiếu Quân lại tiến gần hơn, đôi môi ấm áp dán vài vành tai lạnh lẽo của anh, anh run lên. Dương Thiếu Quân hỏi: “Này, sao anh không khẩn trương một chút nào vậy?”

Tô Kiềm liếc mắt nhìn hắn hỏi: “Cậu có súng bên người, sao cậu còn căng thẳng?”

Dương Thiếu Quân cười khổ, thay đổi tay cầm súng, tay kia nắm lấy bàn tay anh: “Súng của bọn họ là súng ngắm 95, súng em là súng lục, còn mỗi bốn viên đạn.”

Tô Kiềm có vẻ thờ ơ.

Dương Thiếu Quân nắm lấy tay anh, phát hiện tay anh cũng rất lạnh, không giống như tay hắn đầy mồ hôi nóng. Hắn hỏi: “Anh biết khiến em đau đầu nhất là chuyện gì không?”

Tô Kiềm nhìn hắn, không nói lời nào.

Dương Thiếu Quân nâng mi, hắn cười tà: “Vừa rồi em nổ súng bắn một tên, cơ mà tên kia không cầm súng. Bây giờ về phải viết báo cáo với cấp trên, nói rõ lý do nổ súng, còn bị thẩm tra nữa… đúng là lắm chuyện.”

Tô Kiềm lạnh lùng cười, vẫn không cất lời nào.

Lão Mạnh ngồi bên cạnh lắc đầu thở dài.

Đèn pin chiếu mỗi lúc một gần, đã có người đi vào trong đống phế tích tìm người. Dương Thiếu Quân liếc nhìn điện thoại trong tay, thầm mắng tên đội phó: Nhóc con, trên đường bị tình nhân giữ lại à! Hay là muốn truất ngôi hắn?!

Một tia sáng màu đỏ quét qua chỗ bọn họ, Dương Thiếu Quân giữ vai Tô Kiềm lại, làm khẩu hình nói với anh. “Súng ngắm đấy, cháu trai kia đang tìm chúng ta!” Xong rồi quay đầu theo dõi động tình phía bên ngoài.

Tô Kiềm nhìn hồng quang quét tới quét lui, lại nhìn Dương Thiếu Quân đưa lưng về phía anh, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ: Bọn họ đang diễn trò phải vậy không? Nếu đẩy tên “đầu sỏ” này ra ngoài, liệu trò đùa này có kết thúc?

Mấy giây sau, mấy tên áo đen tìm người đột nhiên nghe thấy tiếng chửi “Con mẹ nó!”, quay đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy một người đàn ông mang vẻ mặt khó tin nhìn bọn họ. Trong lúc nhất thời, hai bên đưa mắt nhìn nhau, còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Tia sáng đỏ quét đến ngực Dương Thiếu Quân, sau đó dừng lại.

“Pằng!” Tiếng súng lại vang lên.