Editor: Dương Minh Thư
Qua hai ngày, quả nhiên Tuân Du mang về một con ngựa màu mận cho nàng, mười phần ngoan ngoãn nghe lời. Ân Ly rất thích, thấy thế Tuân Du sáp lại tranh công nói:
"Việc này vi phu làm có thỏa đáng không?"
Ân Ly đang đút củ cải cho ngựa, nghe vậy quay đầu cười: "Đa tạ Vương gia ban ngựa." Đôi mắt nàng cong như vầng trăng, hai lúm đồng tiền hiện lên rõ ràng. Đôi mắt Tuân Du tối sầm lại, tiến đến nói nhỏ vào tai nàng:
"A Di không muốn thưởng cho bổn vương?"
Nghe được lời này Ân Ly dừng một chút, xoay đầu giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục cho ngựa ăn. Mấy ngày trước đây nàng đã được giáo huấn, người này một khi đòi nàng thưởng tất là không tốt. Hai ngày trước, khi xin hắn dạy nàng cưỡi ngựa, hắn đã lăn lộn khiến nàng không xuống giường được. Bây giờ nàng rất là sợ hắn.
Thấy Ân Ly không trả lời, Tuân Du thở dài: "Bổn vương tốn không ít công sức để tìm con ngựa này cho A Di, A Di lại vô tình như thế, làm bổn vương đau lòng quá."
Hắn bắt đầu không biết xấu hổ mà quậy nàng, Ân Ly liếc mắt một cái hỏi: "Vậy Vương gia muốn thưởng gì?"
Tuân Du chỉ vào miệng mình cười nói: "Hôn bổn vương một cái là được." Tất nhiên hắn biết không thể làm quá mức, điều mình muốn vẫn còn phía sau, bất quá phải tìm được chỗ tốt, khỏi phải dọa nàng.
Ân Ly liếc nhìn hắn, người này cả ngày không đứng đắn, để người khác thấy làm sao ăn nói. Thấy nàng bất động, Tuân Du cũng không nóng nảy, đôi mắt mang theo ý cười nhìn chằm chằm nàng. Ân Ly thầm than một tiếng, biết được người này không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua.
Nhìn bốn phía, chuồng ngựa chỉ có hai người bọn họ, mấy gã sai vặt lúc nãy đã bị Tuân Du đuổi đi. Ân Ly liếm cánh môi khô khốc, chống lên vai hắn, nghĩ hôn một cái rồi thôi.
Nhưng thật đáng ghét, thấy động tác của nàng mà hắn vẫn đứng thẳng. Người này rất cao, Ân Ly ôm lấy vai hắn nhón chân lên vẫn không tới.
Nửa ngày vẫn không với tới, Ân Ly giận. Hắn muốn được nàng thưởng mà lại làm bộ làm tịch! Bĩu môi muốn lui về thì bị hắn ôm vào trong ngực, cúi người chiếm lấy đôi môi đỏ đã dụ dỗ hắn!
Môi lưỡi giao hòa, giống như đã khát khô từ lâu nay tìm được nguồn nước tham lam hút lấy. Đem đầu lưỡi tiến vào dây dưa, say sưa đến nỗi quên người quên ta, quên ngày quên đêm. Trong mắt hắn hiện giờ chỉ có nàng, chỉ nghĩ muốn nàng, hận không thể nuốt nàng vào bụng mới tốt
Ân Ly sớm bị hắn làm cho điên đảo, giơ tay ôm lấy cổ Tuân Du, chân dẫm lên mu bàn chân hắn, cả người bị ôm đến gắt gao, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm thụ được độ ấm cơ thể, một vật cứng rắn nào đó từ từ cọ xát vào bụng nàng.Một tay Tuân Du ấn đầu nàng, dùng lực khiến nàng không thể nhúc nhích, tay còn lại từ từ đi xuống, kéo quần lót dưới mông xuống, dùng sức một cái cả người nàng áp sát vào, hai chân tách ra vòng qua eo hắn, toàn bộ hạ thân kề sát hoa cốc.
Hắn đặt nàng dựa trên hàng rào, Ân Ly phục hồi tinh thần, vội đẩy hắn: "Không phải điện hạ nói chỉ hôn thôi sao?! Bây giờ lại làm cái gì?"
Tuân Du không để ý nàng phản kháng, cách lớp quần áo mà ngậm lấy viên châu mềm, mơ hồ nói: "...Đã muộn rồi A Di, một cái hôn không đủ..."
Cách nhiều lớp quần áo như vậy mà hắn cũng có thể tìm được chính xác nhũ hoa, ngậm xong lại cắn, quần áo trước ngực đều bị hắn làm ướt. Cả người Ân Ly run rẩy, biết nơi này không thích hợp, nếu cho hắn thực hiện được, lỡ có người đi qua thì làm sao!
Vội đẩy hắn ra, trong miệng thở gấp thương lượng với hắn: "Điện hạ, không được, đợi trở về phòng ngài muốn thế nào đều được, như vậy được không?" Nói đến ba bốn lần mới lọt tai hắn, nâng đôi mắt sớm đã đỏ nhìn nàng, vẻ mặt nhuộm đầy tình dục: "A Di nói thật? Ta muốn là được?"
Ân Ly biết đây không phải là cách hay. Thấy nàng do dự, Tuân Du cũng không nói nhiều, hạ thân đặt bên ngoài đâm nhẹ vào hoa huyệt. Ân Ly sợ tới mức nhanh chóng kêu lên: "Điện hạ muốn, điện hạ muốn là được!"
Lúc này Tuân Du nghe xong, bàn tay luồn vào trong váy, đem quần lót xé mở, tà khí cười: "A Di muốn hoãn binh à? Bổn vương nghĩ chỗ này cũng không tồi."
Ân Ly luống cuống, người này đúng là không kỵ chỗ nào, không thèm liêm sỉ. Nàng cố gắng đẩy hắn ra, lại không để ý đến cái mông vặn vẹo kề sát côn thịt. Mắt Tuân Du tối sầm, ôm eo không cho nàng thoát ra, hạ thân càng thêm gấp gáp, híp mắt cảm nhận khoái cảm nàng mang đến.
Ân Ly giãy giụa một lúc mới phát hiện người này đang làm gì, mặt nàng đỏ lên rồi ngừng động tác lại. Tuân Du nhẹ nhàng cọ xát lên môi nàng: "Sao lại bất động? Vi phu đang rất hứng thú..."
Tức giận đến nỗi Ân Ly muốn há miệng cắn hắn, hắn sớm có phòng bị nên lui ra. Bàn tay giấu trong váy nàng phủ lên mật huyệt xoa nắn, mắt phượng cười như không cười nhìn chằm chằm nàng, giọng nói khàn khàn: "A Di...ướt..."
Ân Ly bị hắn nhìn lâu tới đỏ bừng mặt, nàng cũng không ngờ thế. Từ khi gả cho hắn đến nay bị làm đến mẫn cảm, chỉ cần hắn chạm vào, nơi đó của nàng sẽ ướt đẫm.
Tuân Du duỗi tay cởi bỏ đai lưng của mình, kéo quần lót xuống để hiện ra cự vật đỏ tím, hùng hổ nóng hổi phạch một cái vào giữa hai chân nàng, Ân Ly cảm giác mật dịch bị côn thịt làm bắn lên
Nàng sợ, vặn vẹo eo không cho hắn thực hiện, Tuân Du không chịu nổi, cố ý buông tay đỡ nàng ra. Quả nhiên Ân Ly cho rằng hắn không đỡ nàng, sợ tới mức choàng tay ôm kín cổ Tuân Du, hai chân cũng kẹp chặt eo của hắn. Biết rằng nàng bị hắn ôm sát chuồng ngựa nếu không được hắn đỡ nàng sẽ té vào đó.
Tuy chuồng đã có dọn dẹp qua, nhưng dù sao cũng là chỗ của ngựa nên mặt đất cũng không sạch sẽ, nàng không muốn ngã xuống, đành phải bám vào người hắn.Tuân Du theo động tác của nàng chậm rãi đỡ côn thịt vào trong.