Sáng sớm hôm sau, Ân Ly bị gọi dậy với đôi mắt sưng vù, thâm quầng. Xuân Oánh bước vào thấy bộ dạng phờ phạc của nàng liền bị dọa cho một trận: "cô nương, Người không sao chứ, sao sắc mặt lại kém vậy?
"Hôm qua, ta ngủ không ngon, không có gì đáng ngại cả." Ân Ly vén màn bước xuống, rửa mặt thay y phục xong liền vội vàng tới tiền sảnh.
Một lúc sau, Tấn An công chúa cũng đến, thấy sắc mặt Ân Ly không tốt liền hỏi han ân cần, biết nàng không sao mới yên tâm, đưa nàng đến Thất Vương phủ.
Không lâu sau, xe ngựa đã đến trước Thất Vương phủ. Vương phủ trước nay người đi người đến nhộn nhịp nhưng hôm nay bỗng vắng vẻ, yên tĩnh.
Ân Ly và Tấn An công chúa xuống xe, trước cửa đã có một lão nhân đứng đợi, thấy bọn họ xuống xe, vội tiến lên hành lễ: “Công chúa vạn phúc.”
Tấn An công chúa cho phép bình thân, dưới sự hướng dẫn của lão nhân dẫn Ân Ly vào trong.
“Hôm nay Kính Thừa thế nào?” trên đường Tấn An công chúa hỏi lão nhân bệnh tình của Tuân Du.
Lão nhân thở dài đáp: “Hôm qua Người đã tỉnh lại nhưng tỉnh không bao lâu liền đến thư phòng làm việc, bận đến nửa đêm mới trở về phòng. Hôm nay vừa dậy cả người nóng ran trở lại, thái y cũng đã đến xem bệnh. Hiện tại, Vương Gia đang nằm trên giường nghỉ ngơi."
Tấn An công chúa vừa nghe lời này tức giận đến cả người run rẩy: “Cái đứa hồ tôn này muốn chọc tức ai chứ? không muốn sống nữa sao? Tai sao các ngươi không ngăn nó lại? Cứ để nó làm càn như vậy!"
Lão nhân kia vội vàng cúi đầu thú tội: “Lão nô cũng đã khuyên Vương Gia nhưng không được. Người cũng biết tính cách của điện hạ nói một không nói hai, lão nô cũng không có cách nào khác."
Tấn An công chúa đâu phải không biết, Tuân Du ngoan cố lên không ai ngăn được, bà quay đầu nhìn Ân Ly đang đứng bên cạnh, hiện giờ cũng chỉ có thể dựa vào nàng mà thôi.
Dứt lời mấy người tiếp tục đi phía trước, rẽ mấy vòng cuối cùng cũng tới phòng ngủ của Tuân Du. Vừa vào phòng đã thấy mùi thuốc nồng nặc. Mấy người hầu đang đứng bên trong đợi lệnh thấy người vào liền bước lên hành lễ.
Tấn An công chúa miễn lễ, dẫn theo Ân Ly tiến lên. Lúc này, Ân Ly mới thấy người nọ đang nằm ở trên giường. Vừa rồi nghe lão nhân nói, nàng không cảm thấy gì nhưng hiện tại tận mắt nhìn hắn như vậy lại thấy đau lòng.
Mới một thời gian ngắn không gặp, người đàn ông vốn luôn đĩnh đạc, anh tuấn hiện tại trở nên thật phờ phạc, yếu đuối. Sắc mặt hắn trắng bệch, xương gò má nhô lên, dưới mắt có quầng thâm đen, cả người nằm nghiêng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu lại, dường như đang rất khó chịu.
“Đã uống thuốc chưa?” Tấn An công chúa hỏi nô tài bên cạnh.
Người nọ tiến lên trả lời: “Vừa rồi nhân lúc Vương Gia đang ngủ đã đút được một chút ạ."
Tấn An công chúa ngồi bên mép giường Tuân Du thở dài, quay đầu lại nắm tay Ân Ly: “Ân cô nương, đứa cháu của ta hiện tại bị như thế này, cũng chỉ có ngươi có thể cứu nó."
Ân Ly giật mình, vội nói công chúa nói quá lời.
“Lời ta nói là thật, đứa cháu này của ta nếu tỉnh lại nhất định sẽ không chịu uống thuốc, hạ nhân ở đây cũng không có cách nào, chỉ có thể nhân lúc nó hôn mê mới có thể cho nó uống chút thuốc. Hiện giờ ngươi đã tới, ngươi nói chắc chắn nó sẽ nghe lời. Vì vậy, mấy ngày tới đành nhọc lòng nàng giúp ta chăm sóc nó." Tấn An công chúa vẻ mặt buồn bã nói.
Ân Ly vội an ủi nói: “Tiểu nữ sẽ cố gắng hết sức, công chúa yên tâm.”
Tấn An công chúa gật đầu, gọi lão nhân đứng bên cạnh: "Phúc bá, đây là Ân cô nương, hai ngày nay sẽ ở trong phủ chăm sóc Vương Gia, ngươi đi sắp xếp một chút, lo liệu cẩn thận, không được lơ là."
Lão nhân vừa nghe thấy lời này liền giương mắt đánh giá Ân Ly đang đứng một bên, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, vội nói: "Lão nô đã biết, lão nô sẽ lập tức đi sắp xếp, đa tạ công chúa, đa tạ Ân cô nương." Lão nhân nói xong liền vội vàng đi ra ngoài thu xếp.
Tấn An công chúa ngồi thêm một lúc liền đứng dậy chuẩn bị hồi phủ. Trước khi đi, bà còn nắm tay Ân Ly dặn dò cẩn thận.
Nửa đường Phúc bá tiến vào, nói với Ân Ly đã chuẩn bị phòng cho nàng, hỏi nàng có muốn về nghỉ ngơi trước không. Ân Ly từ chối, nàng đã đồng ý chăm sóc Thất Vương Gia thì làm gì có lý do quay về phòng nghỉ ngơi chứ.
Phúc bá cũng không miễn cưỡng nàng nữa, gọi người hầu đi xuống, nói với Ân Ly nếu cần gì thì chỉ gần gọi người bên ngoài phân phó. Nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người Tuân Du và Ân Ly.
Ân Ly ngồi ở bên giường, nhìn người nọ, lúc này trong đầu nàng là một mảnh hỗn loạn. Nàng có chút không rõ bản thân như thế nào trong thời gian ngắn ngủi đã ngồi ở đây, ngồi cạnh giường của con người này.
Trên giường, hắn rên rỉ một tiếng làm Ân Ly giật mình. Nàng chăm chú nhìn hắn phát hiện mồ hôi lạnh toát ra trên trán, môi trắng bệch, toàn thân run rẩy. Ân Ly vội vàng ra cửa gọi người, Phúc bá bước vào thấy vậy cũng hoảng sợ, vội vàng sai người hầu đến biện vườn gọi thái ý đang ở trong phủ đến.
Không lâu sau, hạ nhân dẫn lão thái ý đầu tóc bạc phơ vội vàng chạy đến, Ân Ly vừa thấy liền nhận ra đây chính là vị thái y đã chữa trị cho nàng trong phủ công chúa, vội tiến lên hành lễ.