Dĩ Ác Chế Ác

Chương 33




CHƯƠNG 33



Quý Gia Hoành cảm thấy tình cảnh bây giờ rất quen, mình trong KTV đã muốn làm vậy với Vương Hạo, đạo cụ gì cũng dùng, nhỏ nến, quất roi, buộc hắn gọi mình là anh, đùa hắn, sỉ nhục hắn, đánh hắn tiết hận.

Nhưng Quý Gia Hoành cũng biết mình biết ta, biết Vương Hạo không thể nào mặc hắn dày vò như thế, cho nên tìm Tiểu Hạo.

____

Quý Gia Hoành trở về khách sạn, tay còn xách theo mấy chai bia.

Thường nói người đau lòng uống không say, Quý Gia Hoành lúc này trong lòng đau khổ tức giận giống như thủy triều ập tới từng đợt từng đợt, một ly lại một ly, nhưng cảm thấy mắt hơi hoa đầu hơi váng buồn bã dâng cao cơ thể có chút nhẹ tênh.

Không biết uống bao lâu, có người gõ cửa. Quý Gia Hoành choáng váng đi mở cửa, say túy lúy chằm chằm nhìn người đứng trước cửa cả buổi: “Ngươi, ngươi là ai?”

Trợ lý xách theo hai túi đồ, đầu đầy mồ hôi đứng trước cửa: “Quý tiên sinh, thứ anh cần đây.”

Quý Gia Hoành rất không hài lòng: “Chậm muốn chết!”

Trợ lý vô cùng uất ức, chỗ này không rành, hắn ngồi taxi dò hỏi một đường, bị người ta nhìn bằng ánh mắt dị dạng vô số lần, vật vã lắm mới tìm đủ đồ, hắn vậy mà còn trách mình chậm chạp.

Quý Gia Hoành hỏi: “Tiểu, Tiểu Hạo đâu?”

Trợ lý nói: “Một lát sẽ tới.”

Quý Gia Hoành nói: “Mau lên chút!”

Quý Gia Hoành đem những thứ kia chất trên bàn, cảm thấy mình chưa hết giận, lại gọi điện cho câu lạc bộ mát xa: “Gọi thêm hai người tới đây, lão tử muốn chơi song phi!”

Cúp máy, lại có người gõ cửa, Quý Gia Hoành nghĩ là Tiểu Hạo tới, quẳng chai bia trong tay vui vẻ chạy đi mở cửa.

Nhìn người kia đứng ngoài cửa, Quý Gia Hoành cười, hắc, bộ dạng đùng đùng tức giận, thoạt nhìn thật giống Vương Hạo.

Vương Hạo nghiêm mặt nhìn Quý Gia Hoành chạy đến mở cửa lại say đến bê bét.

Trợ lý lúc gọi cho Vương Hạo không cẩn thận nói ra chuyện Quý Gia Hoành tìm người chơi SM.

Vương Hạo phát hỏa.

Bị Quý Gia Hoành chẳng hiểu tại sao lẩn tránh mấy ngày, lúc mình sốt ruột bực bội, hắn còn đi hát karaoke chơi SM với người khác!

Trước đó còn sắt son thề thốt tuyệt đối không làm loạn, giờ còn chưa về, đã bắt đầu loạn, còn cả SM!

Đối mặt Quý Gia Hoành người toàn mùi rượu, Vương Hạo hít sâu, bình tĩnh, bình tĩnh.

Hai lần trước đều là hiểu lầm, lần này cần phải hỏi rõ trước.

“Tiểu Hạo…” Quý Gia Hoành tinh thần phấn chấn kéo Vương Hạo vào nhà, “Đến đây, chơi với anh.”

Tiểu Hạo? Vương Hạo nhíu mày nghĩ, đây là gọi ta sao?

Tuy tiếng “anh” này khiến Vương Hạo khó chịu, nhưng nhìn Quý Gia Hoành say đến mức này vẫn nhận ra mình, Vương Hạo lòng mềm đi.

Vừa đóng cửa, Quý Gia Hoành hùng hổ lao đến ôm lấy Vương Hạo, nhiệt tình hôn.

Vương Hạo chưa từng thấy hắn nhiệt tình như vậy, thoáng sững sờ, ấn đầu người kia hôn lại.

Quý Gia Hoành vừa hôn, vừa cởi quần áo Vương Hạo ném lên bàn, Vương Hạo nhìn dụng cụ tình thú chất đống trên bàn, sắc mặt thay đổi.

Có người gõ cửa, Vương Hạo mặc kệ hắn, nhưng nhìn Quý Gia Hoành hưng phấn gọi: “Song phi, song phi!”

Vương Hạo đi mở cửa, nam nhân đứng bên ngoài có chút giống Vương Hạo.

“A?” Thấy mở cửa là một nam nhân xa lạ, Tiểu Hạo có chút ngạc nhiên.

“Tôi là Tiểu Hạo, có người gọi tôi tới đây.”

Tiểu Hạo? Vương Hạo đen mặt.

“Song phi!” Quý Gia Hoành tung tăng chạy lại, nhìn Vương Hạo lại nhìn Tiểu Hạo, “Ta kháo, hai người các ngươi sao giống nhau vậy.” Sau đó lại tung tăng chạy đến bên bàn, cầm bịt mắt vẫy vẫy bọn họ, “Chúng ta đến song phi SM!”

Tiểu Hạo rất bối rối: “Tiên sinh đây là thêm tiền chứ.”

Quý Gia Hoành rất quả quyết: “Anh có tiền, không để em thiệt thòi đâu.”

Đối đáp đều bày ra ngay tại chỗ, không oan, một chút cũng không oan cho hắn!

“Biến cho ta!” Vương Hạo triệt để tức giận, đấm lên cửa đem Tiểu Hạo đuổi ra ngoài.

Quý Gia Hoành vẫn đang hưng phấn, Vương Hạo cầm khăn mặt thấm ướt làm tỉnh rượu cho hắn, Quý Gia Hoành cọ cọ, chỉ vào quần jean chỉ mới mở khóa kéo: “Anh còn chưa cởi quần.”

Vương Hạo ấn hắn xuống giường, ném khăn mặt lên mặt hắn, vung nắm đấm muốn đánh hắn, nhưng lại không đành.

Quý Gia Hoành không thèm để ý quần jean nữa, chật vật cởi quần lót, mồm miệng hàm hồ nói: “Tiểu Hạo, cởi giúp anh.”

Vương Hạo rất tức giận, ngược lại kéo khóa kéo quần jean của hắn.

Khóa kéo kẹp phải da thịt chỗ nào đó, Quý Gia Hoành rú một tiếng, lăn lộn ôm phía dưới, tỉnh rượu hơn phân nửa.

“Vương Hạo? Ngươi… Ngươi sao lại ở đây? Tiểu Hạo?”

Vương Hạo một bụng lửa giận không có chỗ bùng phát, nắm tay hết siết lại buông, buông lại siết, chung quy vẫn không nỡ đánh hắn. Đảo mắt nhìn thấy đồ vật trên bàn, cười lạnh: “Ngươi muốn chơi phải không, ta chơi với ngươi!” Dứt lời cầm còng tay trên bàn khóa ngược tay hắn ra đằng sau.

Quý Gia Hoành vừa hoảng vừa tức: “Vương Hạo, ngươi dựa vào đâu mà làm vậy!”

“Ngươi quên ban đầu đã nói gì sao!” Vương Hạo gỡ kính hắn xuống, giật lấy bịt mắt Quý Gia Hoành vẫn túm trong tay đeo lên cho hắn, “Ta vì hôn lễ Vương Hoành và Tiểu Mai mệt đến gần chết, vừa quay đầu, ngươi đã chạy đi tìm những kẻ loạn thất bát tao làm phiền ta!”

“Không phải ngươi…” Quý Gia Hoành nói nửa chừng chợt sửng sốt, hôn lễ Vương Hoành và Tiểu Mai? Vương Hoành?

Quý Gia Hoành bộ não xoay chuyển, nhớ phòng của Vương Hạo kia quả thật hai thầy giáo ở, đột nhiên hiểu ra.

Hỗn đản! Ngươi họ gì không được, lại phải họ Vương!

Quý Gia Hoành vội la: “Đây là hiểu lầm! Hiểu lầm!”

“Hiểu lầm?” Vương Hạo hỏi, “Vậy Tiểu Hạo có phải ngươi gọi tới không? Những thứ này có phải ngươi định dùng với hắn không? Có cần chúng ta tìm người công ty ngươi đến đối chất?”

Quý Gia Hoành không thốt nên lời.

Vương Hạo lại lớn tiếng hỏi: “Phải không!”

Quý Gia Hoành bị bịt mắt, không thấy rõ biểu tình người kia, nhưng cũng biết hắn tức giận đến cực điểm, hoảng sợ liên tục gật đầu, há mồm muốn giải thích: “Đó là bởi vì ta cho rằng…”

Còn chưa nói xong, miệng bị đã chặn lại, nụ hôn của Vương Hạo mang theo mùi vị trừng phạt phẫn nộ, đầu lưỡi xông vào đấu đá lung tung, mười phần bá đạo câu liếm cắn, dày vò lẫn nhau.

Quý Gia Hoành đầu óc vừa tỉnh táo lại trở nên mê man, tay bị trói sau lưng không an phận giãy dụa.

Vừa hôn xong, Vương Hạo thì thầm bên tai Quý Gia Hoành: “Nếu như ta không tới, người ở đây hẳn là Tiểu Hạo kia đúng không.”

Mắt bị bịt, xúc cảm trở nên đặc biệt mẫn cảm, nhiệt khí người kia thổi tới bên tai, lông tơ toàn thân Quý Gia Hoành đều dựng đứng.

Quý Gia Hoành muốn nói, miệng lại bị nhét gì đó, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

Vương Hạo cởi quần Quý Gia Hoành, quần jean và quần lót đều lột xuống đầu gối, sau đó lật người hắn lại, hung hăng tét mông hắn mấy cái.

Quý Gia Hoành cảm thấy tình cảnh bây giờ rất quen, mình trong KTV đã muốn làm vậy với Vương Hạo, đạo cụ gì cũng dùng, nhỏ nến, quất roi, buộc hắn gọi mình là anh, đùa hắn, sỉ nhục hắn, đánh hắn tiết hận.

Nhưng Quý Gia Hoành cũng biết mình biết ta, biết Vương Hạo không thể nào mặc hắn dày vò như thế, cho nên tìm Tiểu Hạo.

Kết quả ông trời trêu ngươi, đùa đến cùng, những thứ kia lại dùng trên người mình.

Nghĩ đến đây, dường như mình đã rất lâu không làm thành công chuyện xấu nào cả.

Quý Gia Hoành khóc ướt cả bịt mắt, ô ô kêu.

Chưa kêu mấy tiếng, đột nhiên im lặng, nín thở.

Vương Hạo trên ngón tay dính gel bôi trơn, ấn vào hậu huyệt Quý Gia Hoành.

Mấy ngày nay, phía sau sớm quen với động tác như vậy, lập tức mềm mại, để ngón tay dễ dàng tham nhập, ngón tay như ngựa quen đường cũ tiến vào khuếch trương, hữu ý vô ý chạm điểm mẫn cảm.

Thân thể Quý Gia Hoành nóng hầm hập, không còn âm thanh, cúi đầu thở dốc.

Đợi hậu huyệt hoàn toàn mở rộng, người kia rút ngón tay ra.

Quý Gia Hoành không khỏi thuận hướng ngón tay cọ cọ về phía sau.

Vốn tưởng Vương Hạo lập tức sẽ chân thương ra trận, không ngờ khắc sau, lại có vật tròn tròn lạnh lẽo nhét vào phía sau.

Xúc cảm kia khiến Quý Gia Hoành càng thêm hoảng loạn, cong người ngã về phía trước.

Vương Hạo áp sát bên tai Quý Gia Hoành hỏi: “Vật này, ngươi vốn định dùng với ai?”

Thuận theo câu hỏi kia, vật trong cơ thể Quý Gia Hoành kịch liệt rung động, Vương Hạo ngón tay đẩy một chút, đẩy thứ kia vào sâu hơn.

Khoái cảm từng đợt từng đợt dâng trào, Quý Gia Hoành không chịu nổi, ngón tay gắt gao siết chặt thành nắm, vô thức đong đưa thắt lưng.

Phân thân Quý Gia Hoành vừa run rẩy dựng đứng ngẩng đầu, đã bị thứ gì đó phủ lên.

Đằng trước không phát tiết được, khoái cảm đằng sau lại càng lúc càng mãnh liệt, gì cũng không thấy, từng điểm va chạm đều trở nên mẫn cảm dị thường.

Quý Gia Hoành chưa từng bị đối xử như vậy, rũ rượi ngã trên giường co cuộn, hai đùi vô thức cọ cọ, trong yết hầu phát sinh tiếng nức nở rất khẽ giống như cầu xin.

“Sau này còn dám tìm những kẻ bừa bãi kia không?” Vương Hạo hỏi.

Quý Gia Hoành ra sức lắc đầu.

Vương Hạo lại hỏi: “Ngươi tại sao lại lẩn tránh ta?”

Quý Gia Hoành ô ô kêu.

Vương Hạo tháo bịt miệng, Quý Gia Hoành thanh âm nức nở lập tức truyền đến: “Ta cho rằng… Hức… Ta cho rằng ngươi muốn kết hôn…”

“Kết hôn?” Vương Hạo cũng không ngốc, đầu óc xoay chuyển liền hiểu là chuyện gì, “Vậy mà ngươi cũng có thể nghĩ được sao? Ta không phải đã nói với ngươi ta không có bạn gái sao? Tiểu Mai kết hôn ta cũng nói với ngươi, ngươi nghĩ thế nào vậy?”

“Ta…” Quý Gia Hoành nhất thời nghẹn họng, cảm thấy Vương Hạo nói dường như rất có đạo lý, nhưng lại nghĩ dù là ai gặp tình huống này đều sẽ hiểu lệch lạc, khoái cảm đằng sau ập tới, suy nghĩ không cách nào thấu đáo, bắt đầu choáng váng, “Vương… Vương Hạo… Ưm…”

Vương Hạo tháo bịt mắt hắn, hỏi: “Thế nào?”

Quý Gia Hoành nước mắt ào ào tuôn, cắn môi không nói.

“Nói!”

“Ưm… a…” Vừa mở miệng liền không ngừng rên rỉ, Quý Gia Hoành quả thực xấu hổ tức giận nghĩ muốn đâm đầu chết, “Ta… ta chịu không nổi… Ưm… a… Sắp chết rồi…”

Vương Hạo cởi trói buộc, Quý Gia Hoành mắt hoa lên, bắn ra.

Vương Hạo tháo còng tay, lại lấy trứng tình yêu ra.

Quý Gia Hoành trong lòng đối với những đạo cụ này hận muốn chết, quay đầu nhìn những thứ còn lại trên bàn, mới biết thứ Vương Hạo dùng trên người mình vẫn còn nhẹ, lại toát một tầng mồ hôi lạnh.

Trợ lý thần kinh kia, mua hết như vậy làm gì chứ.

Vương Hạo trong lòng vẫn tức giận: “Ngươi hiểu lầm sẽ không hỏi rõ ràng trước mặt ta thì làm loạn để ta chạy ra ngoài?”

“Ta không, như thế, ta chỉ là…” Quý Gia Hoành khí thế mất sạch co tròn, nghĩ tới nghĩ lui quyết định vẫn là thức thời một chút xin lỗi là được, “Ta sai rồi, chuyện này, ta sẽ không…”

Lời vừa buông, lại có người gõ cửa.

Sắc mặt Quý Gia Hoành trắng bệch, vừa rồi uống say, mình dường như gọi điện thoại… nói… là cái gì tới…

Vương Hạo thoáng liếc Quý Gia Hoành, đứng dậy mở cửa.

Hai người nam nhân đứng trước cửa, hạ giọng mỉm cười rất mờ ám: “Tiên sinh, ngài gọi phục vụ song phi.”

Vương Hạo giận đến cực điểm, trái lại cười bảo: “Quý Gia Hoành, coi như ngươi lợi hại.” Sau đó vơ lấy quần áo của mình xông ra ngoài.