Edit: phuong_bchii
________________
Cơm nước xong, mấy người ra khỏi nhà hàng, lên xe. Hôm nay Kỷ Minh Tranh rảnh rỗi, không định quay về phòng khám, muốn cùng Bành Hướng Chi đi thu âm.
Bành Hướng Chi nhìn Vu Chu mặc áo khoác và quần cá mập, trên giày thể thao có một đoạn cổ chân trắng hồng, nhịn không được giữ chặt cô nàng: "Em không lạnh à?"
"Hả?"
"'Hàn sinh ra từ lòng bàn chân', tốt nhất vẫn là mang vớ." Bành Hướng Chi nói.
Trời ạ...... Vu Chu liếc Bành Hướng Chi một cái, lại liếc Kỷ Minh Tranh một cái, thiếu chút nữa không tỉnh táo lại.
Quần cá mập này năm đó còn là mua cùng Bành Hướng Chi, khi đó giữa mùa đông cả hai đều thích mặc áo lông đi giày thể thao quần cá mập, vô cùng thuận tiện.
"Kiến thức dưỡng sinh bác sĩ Kỷ gửi trong nhóm, nhớ xem." Bành Hướng Chi lật cổ áo khoác cho Vu Chu, vỗ một cái bụi trên vai, nói.
"Ồ." Vu Chu sững sờ nói.
Ba chiếc xe xếp thành một hàng, chạy ra từ đường Lâm Giang, qua hai giao lộ, Vu Chu và Tô Xướng quẹo trái, đi về phía SC Studio, đi hết lần này đến lần khác, Hướng Vãn và Triều Tân rẽ phải, đi về phía Thính Triều Studio, Bành Hướng Chi và Kỷ Minh Tranh đi thẳng, Tam Thanh Studio ở phía bắc.
Bành Hướng Chi từ trong kính chiếu hậu nhìn bọn họ lần lượt bật xi nhan rời đi, đột nhiên rất xúc động.
"Trước kia bọn mình tụ hội, mình sẽ đi ké xe của bọn họ, có lúc Tô Xướng chở mình, lúc thì Triều Tân chở," nàng chớp mắt mấy cái, "Không ngờ có một ngày, mình lại nhìn bọn họ quẹo trước."
Thật kỳ diệu.
Mấy năm trôi qua, bọn họ càng ngày càng náo nhiệt, nhưng cũng cách ký hiệu lúc trước càng ngày càng xa.
Vu Chu mặc áo thun bình thường không quá tự tin, Hướng Vãn từ trên trời rơi xuống, Tô Xướng cao không thể với tới, Triều Tân thần bí khó lường, Bành Hướng Chi mạnh mẽ vang dội, Kỷ Minh Tranh mộc mạc cũ kỹ.
Luôn làm cho người ta nhớ tới dáng vẻ lần đầu gặp gỡ, nhưng quá trình người với người hiểu rõ lẫn nhau, có điều chính là quá trình lật đổ lần đầu gặp gỡ.
Bây giờ là Vu Chu một mình đảm đương một mặt, Hướng Vãn bén rễ nảy mầm, Tô Xướng chu đáo mọi mặt, Triều Tân học được cách ỷ lại, Bành Hướng Chi trung thành với bản thân, và Kỷ Minh Tranh dùng thời gian dài biến không thể thành có thể.
Bọn họ còn có thể lật đổ càng nhiều, còn có thể đổi mới càng nhiều.
Tháng tư đã xảy ra rất nhiều chuyện, Bành Hướng Chi đón một sinh nhật bình thường không có gì lạ, Tô Xướng và Vu Chu đi Canada thăm người nhà Tô Xướng, Hướng Vãn bắt đầu thực tiễn công tác xã hội, xuống ruộng thăm phương, Triều Tân đẩy một số công việc gần đây để ở bên cô nàng vài ngày, để Bài Bài ở nhà Kỷ Minh Tranh.
Triều Bài Bài đẩy vali, như là kéo một cái bao nhỏ bị vứt bỏ, đáng thương vô cùng được Bành Hướng Chi dẫn vào cửa, nói: "Ta bốn biển là nhà."
Triều Bài Bài bốn bể là nhà ở trong nhà Kỷ Minh Tranh ba mươi phút liền yêu cái gia đình mới này.
Bởi vì bác sĩ Kỷ không biết dỗ trẻ con như thế nào, nên cùng cô bé chơi game, chơi không nói một lời, hết ván này đến ván khác.
Trong khi chờ đợi hồi sinh, cô uống một ngụm nước, xoa cổ tay hoặc đẩy nhẹ mắt kính.
Triều Bài Bài bị thuyết phục, đại lão, đại lão rất có khí chất.
"Dì Kỷ," Bài Bài biến thành em bé tò mò, "Tay của dì thật linh hoạt, luyện như thế nào vậy ạ?"
"Cô ấy luyện tập nhổ răng, chờ con lớn lên, mọc răng khôn, cô ấy cho con một cái kìm, con sẽ biết." Bành Hướng Chi mang trái cây đến, đặt trước mặt hai người, nằm trên sô pha bắt đầu lướt điện thoại.
Một...... cái kìm? Bài Bài xê ra xa, không nói gì nữa.
"Một ngày con có thể chơi mấy phút? Mẹ con quy định như thế nào?"
"Trẻ con bằng tuổi con, có phải mỗi ngày đều uống sữa gì đó không, sau này con không cao lại trách dì."
"Tám chuyện xíu đi, mẹ con và mẹ kế con bình thường có cãi nhau không? Cãi nhau con giúp ai?"
Bành Hướng Chi vừa lướt màn hình, vừa lắc chân hỏi cô bé.
"À, đúng rồi, con xem chương trình của dì chưa, dì cho con xem, dì ở bên trong ngầu lắm luôn, lần sau nếu con tìm thần tượng, nhớ đến dì nha."
Bành Hướng Chi cầm lấy điều khiển từ xa, mở TV lên, từ trong lịch sử xem tìm được"Suy diễn đi, giọng nói hay", mở mùa thứ hai, tập đầu tiên.
Âm thanh nổi vờn quanh, sân khấu màu lam tản ra vầng sáng hoa lệ, tựa như ảo mộng, như bừng tỉnh từ giấc mộng.
Đôi môi đỏ mọng thơm ngào ngạt mà mê người như cánh hoa, ánh sáng là ong mật lưu luyến bụi hoa, mang theo mùi thơm, vòng qua chóp mũi khéo léo vểnh lên của nàng, đặt sự dịu dàng và ngọt ngào ủ trong đôi đồng tử hơi sắc bén của nàng.
Mắt phượng người lạ chớ gần, lông mi lãnh đạm đến gần như lảng tránh, may mà lông mày trơn nhẵn, có vẻ không vênh váo hung hăng như vậy.
Bành Hướng Chi hơn ba mươi tuổi rốt cuộc cũng không giống với hai mươi mấy tuổi.
Năm đó sự phô trương của nàng ở đầu lông mày, hôm nay sự sắc bén của nàng là trái tim của thiên phàm quá tẫn vẫn ý chí chiến đấu sục sôi.
Nàng giống như tỉnh lại sau một hồi say mèm, mặc váy cổ thấp tay áo màu hoa hồng có thể khống chế nhất, màu son môi gần giống nhau được da thịt giống như sữa tươi của nàng tôn lên ánh sáng rạng rỡ, tóc xoăn dài đẩy qua một bên, mắt cá chân mảnh khảnh được giày cao gót chống đỡ lên, đứng ở trên sân khấu vạn người chú ý.
"Tôi là Bành Hướng Chi."
Nàng cười nói, cầm micro nàng yêu thích nhất, nhìn khán giả không thấy rõ khuôn mặt.
Ngồi vào ghế người hướng dẫn, nàng nhìn từng khuôn mặt trẻ tuổi ngây ngô, mặc áo thun và quần jean màu trắng thống nhất, ở trên sân khấu ngại ngùng tự giới thiệu, nhìn dáng vẻ người hướng dẫn, có một chút kính trọng, có một chút sùng bái.
Bởi vì bọn họ không biết, phải đi con đường này như thế nào, phải dùng thời gian bao lâu, mới có thể giống như những tiền bối đứng đầu trong ngành, có thể có sức mạnh chắc chắn chú ý cái giới này, đều biết tên của bọn họ.
Không phải "Tôi tên XXX" mà là "Tôi là XXX".
Chênh lệch một chữ, có thể phải mất 10 năm, 20 năm.
"Tôi tên Bành Hướng Chi."
Cô gái trẻ tuổi chạy ra ngoài phòng thu kéo cửa sổ muốn học ké, bị chị Lưu bên trong đảo mắt qua, lập tức lè lưỡi đứng vững, cửa mở, chị Lưu đi ra, nói: "Ai đó, làm gì đấy?"
Bành Hướng Chi cười dài nói: "Chị Lưu, em tên là Bành Hướng Chi, nghe nói hôm nay chị ở đây đạo diễn, em xem học tập một chút."
Chị Lưu cười, nói: "Ai dẫn theo tiểu cô nương thế, sao lại gan như vậy?"
Đẩy cửa nói học tập, bị bắt còn có thể thoải mái tự giới thiệu.
"Không ai dẫn em cả, em tự chạy đến." Bành Hướng Chi nhếch miệng cười.
Chị Lưu trao đổi số điện thoại với nàng, nàng vui vẻ phấn chấn chạy xuống, nhảy xuống bậc thang, ôm cổ bạn mình, cười đến thấy răng không thấy mắt.
Dây đeo màu vàng rất thanh xuân, khi đó nàng không phát hiện, Kỷ Minh Tranh ở cách đó không xa, đơn phương hoàn thành cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai người.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, trên sân khấu kết thúc một đoạn biểu diễn ngắn, một tuyển thủ biến giọng cạnh tranh giành được cả sảnh đường. MC đứng bên cạnh, học theo một đoạn ngắn.
"Cô gái, tôi lớn tuổi rồi, lỗ tai không tốt."
Giọng nói già nua từ trong đôi môi sáng ngời nói ra, chọc cười Bành Hướng Chi năm đó, khi đó nàng nhốt mình trong phòng ngủ, đối diện với vách tường luyện các loại giọng nói, có lúc có thể làm mẹ nàng giật nảy mình, luôn hỏi nàng có nghe thấy trong nhà có người khác hay không.
Bành Hướng Chi xấu xa nói: "Không có, có phải mẹ nghe nhầm rồi không?"
"Không có sao?" Bà Từ hoài nghi vào cửa.
Bành Hướng Chi cầm lấy chìa khóa xe đạp thùng thùng chạy xuống lầu, đi vào ngõ nhỏ tìm bà ngoại nàng, nàng vừa cảm thấy giọng nói của mình không được tự nhiên lắm, phải đi tìm bà ngoại trò chuyện.
Xe đạp băng qua ngõ nhỏ, leng keng, thanh niên mua bữa sáng bên đường ngẩng đầu lên.
Có một ngày như vậy, trong đám người trẻ tuổi có một người tên là Kỷ Minh Tranh, nhìn bóng lưng vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nhẹ giọng khóc nức nở, trên sân khấu lại là một màn biểu diễn kết thúc, tuyển thủ không ra được, che miệng khóc.
"Vai diễn này, tôi thật sự rất dụng tâm."
Năm ấy Tam Thanh Studio vừa dựng xong, Bành Hướng Chi lồng một bộ phim phiên dịch, diễn cùng đại tiền bối, nhưng nàng làm thế nào cũng không tiếp được, rõ ràng là cảnh yêu đương thâm tình chân thành, nàng suýt chút nữa lồng thành phim hoạt hình.
Anh Phong lắc đầu, đổi nàng, nàng nói xin lỗi xin lỗi, quay đầu "wow" một tiếng liền khóc.
Anh Phong bị doạ sợ, nói không đến mức không đến mức, dự án nhiều như vậy mà, nàng không quen dịch phim, thì đi thử cái khác.
Nhưng Bành Hướng Chi khóc nói, nhân vật này, nàng thật sự rất dụng tâm, còn cố ý đi xem nguyên tác.
"Anh có biết bản dịch đó khó đọc rõ ràng thế nào không, tên nhân vật dài như vậy, em nhớ cũng không nhớ được." Nàng gào khóc.
Phòng bên cạnh nghe tiếng đi ra nhìn nàng, cô bé phía sau cùng sửng sốt, đẩy đẩy mắt kính.
Tên nhân vật của "Phiêu", rất khó nhớ...... sao?
Đủ loại quá khứ, rõ mồn một trước mắt, năm tháng xanh miết, thoáng qua rồi biến mất.
Bành Hướng Chi mím môi, bắt chéo chân nhìn lên sân khấu, đầu hơi lệch sang một bên, giơ cánh tay lên nhẹ nhàng vỗ tay.
Vì ước mơ, vì kiên trì, vì quyết chí tiến lên, vì nghé con mới sinh không sợ cọp, vì tuyển thủ đứng ở trên sân khấu, cũng vì người ngồi ở dưới sân khấu, Bành Hướng Chi.