Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 89




Edit: phuong_bchii

_______________

Sau khi từ công viên giải trí trở về, Bành Hướng Chi vùi đầu bận rộn ba ngày, có lúc thậm chí còn không trở về ăn cơm, Kỷ Minh Tranh ở nhà gọi đồ ăn bên ngoài mấy lần, nhiều lần cảm thấy khó nuốt.

Lo lắng của cô đúng là rất có lý, "Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó".

Cũng may Bành Hướng Chi nhanh chóng xong việc, đi chợ mua một con gà hầm canh cho Kỷ Minh Tranh, lại nấu mướp hương cô rất thích ăn, tuy rằng không phải mùa này, nhưng Kỷ Minh Tranh cũng rất thỏa mãn. Bành Hướng Chi phát hiện mình càng ngày càng thích đút cho Kỷ Minh Tranh ăn, có thể trái cây mơn mởn chính là như vậy, phải lớn lên sung mãn mới xinh đẹp.

Tuy Kỷ Minh Tranh trời sinh gầy gò, không chắc nịch, nhưng khí sắc tốt hơn nhiều.

Bành Hướng Chi múc canh cho cô xong, chờ cô uống hai ngụm, sau đó đứng dậy lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ, đặt vào tay Kỷ Minh Tranh: "Tiền của mình, mình đều để trong đó."

Mật khẩu Kỷ Minh Tranh biết.

"Có điều," nàng vòng trở về đối diện ngồi xuống, có chút ngượng ngùng, "Không tới 2 triệu, gom tới góp lui, chỉ có 1 triệu rưỡi, nhưng mình cảm thấy, khả năng giai đoạn đầu cậu cũng không nhất định phải dùng hết năm triệu, trước mắt cậu cứ dùng 4 triệu rưỡi kia trước đi, 500 ngàn còn lại mình sẽ nghĩ cách."

Kỷ Minh Tranh rất nhạy bén bắt được chữ mấu chốt: "Gom góp?"

Còn tưởng rằng là tiền gửi ngân hàng của Bành Hướng Chi, nhưng nàng nói, gom góp? Trên danh nghĩa nàng lại không có tài sản, làm sao gom góp được?

"'Gom tới góp lui', là có ý gì?" Cô hơi nhíu mày, nhìn thẳng Bành Hướng Chi.

"Mình đã bán hết motor của mình, nhưng ngoại trừ bé Đen có thể bán được giá, những bé khác đều không được giá tốt, lại gấp, cũng không bán được bao nhiêu tiền, sau đó mình lại treo chiếc xe kia lên chợ second-hand trên mạng."

"Hơn nữa mình vốn có 460 ngàn, mình giữ lại 60 ngàn phòng việc khẩn cấp, còn lại cộng lại, vừa vặn 1 triệu rưỡi."

Nàng vừa ăn canh vừa nói.

Nhưng nghe thấy đáy chén trên bàn khẽ vang, Kỷ Minh Tranh đặt canh gà xuống, tỉ mỉ nhìn nàng.

Bành Hướng Chi ngẩng đầu, chớp mắt: "Lúc trước mình nói với cậu mình có hai triệu, là thổi phồng một tí, bởi vì mình đánh giá cao mấy món đồ đó, thực tế không bán được nhiều tiền như vậy, đặc biệt là bốn bánh, mất giá ghê gớm......"

Nàng còn chưa nói xong, đã bị Kỷ Minh Tranh cắt ngang: "Những chiếc xe đó cậu đều rất thích."

Nghe giọng điệu đau lòng của cô, Bành Hướng Chi lắc đầu: "Bốn bánh mình không thích, mình cũng không lái, đỗ xe còn thuê gara mỗi tháng, một tháng hơn 1 ngàn, hai chúng ta lái một chiếc xe là được, nếu có việc gấp thì mình bắt xe, cũng rất thuận tiện, hiện tại giá xăng dầu cũng càng ngày càng cao, lái xe không có lời."

"Ý mình là xe motor." Lông mày Kỷ Minh Tranh chồng chất như hai gò núi nho nhỏ.

Cô nghĩ Bành Hướng Chi sẽ lấy tiền của mình ra, nhưng cô không nghĩ tới, nàng sẽ quyết định bán xe.

Bành Hướng Chi liếc cô một cái, lại cúi đầu, ngón cái cào ngón áp út của mình, cứ vùi đầu nhìn một hồi, sau đó nói: "Haizz, thứ đó quả thật không an toàn lắm, mẹ mình luôn lo cho mình, cậu cũng lo cho mình, huống chi tai này của mình, cậu cũng biết mà, ngỗ nhỡ ngày nào đó mình lái xe, đột nhiên ù tai nghiêm trọng, hoặc là đột nhiên một giây không nghe thấy gì, rất dễ xảy ra chuyện."

Nàng vén mái tóc xoăn ra sau đầu: "Không thích hợp lái nữa."

Nói một đống lý do, cũng không có nói "không thích", nàng thật sự rất thích.

Kỷ Minh Tranh lần đầu cạn lời, không biết nên nói cái gì, một lát sau, mới nhẹ giọng hỏi nàng: "Đã bán rồi?"

"Ừ." Bành Hướng Chi gật đầu.

"Trước khi bán, cũng không có lái thêm một chút, là sợ bản thân luyến tiếc, đúng không?"

"Sao không nói trước với mình một tiếng?" Ngón trỏ Kỷ Minh Tranh chống xuống mép bàn, lúng túng hoạt động.

"Không kịp nghĩ nhiều như vậy," Bành Hướng Chi thành thật nói, "Ngày hôm đó mình đã cho người ta báo giá rồi, mình đây không phải muốn nhanh chóng chuẩn bị tiền cho cậu sao, cậu cũng không thể giấu giếm gia đình cậu quá lâu."

Kỷ Minh Tranh vén tóc ra sau tai, lông mi thon dài cùng nhau vỗ về phía sau mắt kính.

Bành Hướng Chi từng hỏi cô, rốt cuộc vì sao lại thích mình, hiện tại cô đã có thể trả lời, điều thứ hai chính là, nàng có tâm huyết từ trước đến nay chưa từng có và phó thác toàn bộ tín nhiệm, nếu nàng yêu một người, nhất định không hề giữ lại. Nàng không có hoài nghi lời nói của Kỷ Minh Tranh, không có nghĩ tới muốn đi chứng thực, thậm chí không có hỏi lại cô một lần, có thật sự cần nhiều tiền như vậy hay không.

Kỷ Minh Tranh nói một con số, nàng bắt đầu nghĩ cách, không dùng một ngày để phân vân, không dùng nửa ngày để suy nghĩ, thậm chí không tốn mấy giờ để đưa ra quyết định. Quyết định của nàng là ở hiện tại, vào lúc đó.

Bành Hướng Chi nhớ tới chính mình ngày đó nhìn chằm chằm Đại Khải kéo xe đi, muốn lặp lại một lần chính mình cải tiến chỗ nào, rất đẹp rất ngầu, nhưng nhẫn nại đúng là vẫn không nói, tay đút ở trong túi tạm biệt bé Đen và bé Trắng, nói chúng tìm một người tốt đi.

Sau đó quay đầu đi trong gió, đi một lát, mở app ngân hàng trong điện thoại ra nhìn số dư, kiên định, đứng ở trạm chờ xe.

Thật ra lúc trước nàng cực kỳ ghét giao thông công cộng, đi một chút dừng một chút, giống như sâu lông nhúc nhích.

Nhưng ngày đó nàng ngồi trong sâu lông, muốn liếc mắt nhìn trên đường có "dao khắc" nhanh như chớp hay không, không có, một cái cũng không có.

Vào lúc đó Bành Hướng Chi đã biết, nàng lựa chọn cuộc sống hoàn toàn khác với trước kia, nàng có thể phải trở thành loại người xem xét "dao khắc" kia.

Có lẽ là trên đường mua thức ăn trở về nghe được tiếng gầm rú ngẩng đầu lên, có lẽ là lúc tản bộ buổi tối nghe được tiếng gầm rú ngẩng đầu lên.

Nhưng lúc đó bên cạnh nàng nhất định có Kỷ Minh Tranh, cho nên ngẫm lại, lại cảm thấy rất tuyệt vời.

Ở bên Kỷ Minh Tranh, nàng không cần "dao khắc", cũng không cần "tốc độ và đam mê", nàng hy vọng chậm một chút, chậm một chút, cùng cô trốn một cơn mưa ở sân ga bất động, cùng cô ở trong xe buýt nhúc nhích nghe báo địa điểm xuống.

Nàng không muốn làm kẻ phản loạn thế giới, cũng không muốn quấy nhiễu thế giới này, nàng hy vọng bình an vô sự với thế giới này, không quấy rầy lẫn nhau.

Bành Hướng Chi định thần lại, canh gà của Kỷ Minh Tranh đã nguội, một lớp dầu thật dày nổi lên bề mặt, phản chiếu nửa dưới khuôn mặt đôi môi Kỷ Minh Tranh mím chặt.

Bành Hướng Chi đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô: "Sao vậy?"

Kỷ Minh Tranh gần như buộc miệng thốt ra, thật ra cô không cần Bành Hướng Chi bán xe, cô có thể đi tìm ba mẹ vay tiền xoay vòng, mặc dù không muốn sử dụng tiền của ba mẹ, cũng có thể đến ngân hàng vay tiền, trên danh nghĩa cô có mấy căn nhà, có thể thế chấp một căn hộ cho vay tiền mặt, chỉ cần phòng khám của cô hoạt động, không cần quá lâu là có thể trả hết.

Bất động sản đối với cô mà nói là một phần tài sản, cho dù bán lấy tiền mặt để gây dựng sự nghiệp cũng vô cùng hợp lý.

Tóm lại là không cần Bành Hướng Chi bán đi chiếc xe yêu thích của mình.

"Cậu đừng khó chịu, được không?" Bành Hướng Chi khuyên cô, "Mình nghe nói phòng khám nha khoa kiếm được nhiều tiền lắm, chờ chúng ta kiếm lời, cậu chia hoa hồng cho mình, không phải mình muốn mua cái gì thì mua cái đó sao?"

"Mình đây là đầu tư đó, phải nhìn về lâu dài, cậu thấy mình đổi xe, cũng là bán một chiếc gom tiền đổi một chiếc, cũng phải bán cũ, hiện tại mình chẳng qua là bán cái cũ trước, về sau lại mua cái mới, như nhau cả."

"Mình thích mấy chiếc số lượng có hạn, đắt lắm đắt lắm, đến lúc đó mình phát đạt, mua toàn bộ về."

Nàng vui vẻ, hất cằm nhìn Kỷ Minh Tranh.

Kỷ Minh Tranh nhìn nàng, lông mi dày đặc của Bành Hướng Chi híp lại, trông vừa quyến rũ vừa ngây thơ.

"Chiếc nào?" Kỷ Minh Tranh hỏi.

"Hả?"

"Cậu nói cho mình biết mô hình, cái nào."

Bành Hướng Chi "xì" một tiếng cười: "Làm gì, sợ mình gạt cậu à?"

Nàng lấy điện thoại ra, mở trang đã đánh dấu, bên trong thật sự cất chứa vài chiếc xe motor.

Kỷ Minh Tranh cầm lấy, mở bản ghi nhớ ra, nhập từng loại vào, sau đó trả điện thoại lại cho Bành Hướng Chi, khoá màn hình để sang một bên.

"Wow," Bành Hướng Chi tươi cười rạng rỡ, "Mình có thể hiểu là, bác sĩ Tiểu Kỷ định cố gắng phấn đấu, sau này mua cho mình chiếc phiên bản giới hạn không?"

"Không có." Kỷ Minh Tranh đứng dậy, thu dọn bát đũa.

"Không có cậu còn nhớ kỹ như vậy, cậu vừa mới đọc từng chữ cái một, vừa gõ vừa đọc thầm, sợ gõ sai, mình đều thấy hết rồi." Bành Hướng Chi trêu ghẹo cô.

Kỷ Minh Tranh bưng thức ăn thừa đi vào phòng bếp: "Tìm hiểu một chút."

"Thôi đi, cứng miệng." Bành Hướng Chi vui vẻ đuổi theo.