Edit: phuong_bchii
________________
Bành Hướng Chi là một đạo diễn lồng tiếng nổi tiếng, khiến người ta ca ngợi không chỉ là sự chuyên nghiệp và tận tâm của nàng, mà còn bởi vì nàng có một đôi tai tinh tế nhất.
Có thể nghe rõ bất cứ khuyết điểm nào trong âm thanh, để đảm bảo chất lượng âm thanh thô qua tay nàng vĩnh viễn trên tiêu chuẩn.
Nếu một đạo diễn lồng tiếng, nghe không ra khuyết điểm, thậm chí nghe không ra sai xót thì sao?
Nàng vừa ấn lỗ tai, vừa nói với Ngô Phong, có thể là gần đây giấc ngủ không tốt, ù tai ảnh hưởng, nàng trở về điều chỉnh thật tốt, sau đó nhờ kỹ sư âm thanh xuất toàn bộ âm thanh hôm nay ra, nàng trở về nghe lại lần nữa.
Không có gì khác thường, nàng bình tĩnh kết thúc công việc, thậm chí trong lúc chờ lấy file thu âm, còn mua một chai nước ở máy bán hàng tự động.
Về đến nhà nàng vô cùng lo lắng nói phải đẩy nhanh tốc độ, chạy vội vào thư phòng, đóng cửa lại, gọi Kỷ Minh Tranh trong bếp: "Cục cưng, hôm nay mình không ăn đâu, file âm thanh này mình phải nghe lại một lần, ngày mai đưa cho anh Phong."
Lần đầu tiên nàng gọi Kỷ Minh Tranh là "Cục cưng", Kỷ Minh Tranh vừa không thích ứng vừa kinh ngạc, đứng trước cửa chớp mắt mấy cái, không nói nữa.
Bành Hướng Chi xoa xoa huyệt thái dương có chút đau, mím môi, cắm USB vào gửi file thu âm cho Tô Xướng, nhờ cô ấy hỗ trợ cẩn thận nghe mỗi một cái tạp âm, đánh dấu xuống, trước tiên đừng gửi cho nàng.
Bành Hướng Chi gửi file xong, bổ sung một câu: Nghiêm túc! Nghiêm túc! Nghiêm túc!
Sau đó tự mình đeo tai nghe, phóng to âm lượng, lặp lại một lần nữa, sau đó đánh dấu nơi có tạp âm.
Nàng không dám thở mạnh, hết sức tập trung đến mức thành kính, trong lúc đó Kỷ Minh Tranh gõ cửa, hỏi nàng ăn trái cây không, nàng ấn tạm dừng, suy nghĩ một chút, nói: "Rót cho mình ly nước đi."
Giọng điệu hơi không khách khí, sau đó vùi đầu tiếp tục nghe.
Khóa cửa vang lên, Kỷ Minh Tranh đi vào đặt nước bên cạnh nàng, nhìn nàng chăm chú như học sinh tiểu học làm bài tập, cũng không quấy rầy nàng, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Đi vào phòng ngủ, cô xếp bằng mở máy tính, muốn tiếp tục viết chút gì đó, nhưng con trỏ nhấp nháy trên trang word, ngón tay gõ lên bàn phím, vô thức đánh ra bốn chữ: Phải làm sao đây.
Phải làm sao đây.
Trạng thái của Bành Hướng Chi không đúng đã mấy ngày rồi, chính mình vừa rồi cố ý rót một ly nước có nhiệt độ rất cao, nàng nhìn thoáng qua, không có gì khác, nếu như là thường ngày, nàng vội vã uống nước, sẽ nói "Không muốn nóng không muốn nóng cái này mình uống thế nào được, cậu đổi cho mình một ly lạnh đi".
Nhưng mà Kỷ Minh Tranh cũng biết, vấn đề không phải là Bành Hướng Chi gặp khó khăn, mà là, nàng căn bản không có ý định nói cho mình biết.
Thậm chí còn nhẹ nhàng che giấu, muốn giấu giếm cô.
Kỷ Minh Tranh ngẩng đầu, nhìn mặt tường, một tay gõ bàn phím một cách vô lý.
Thư phòng đóng chặt cửa phòng an tĩnh đến tĩnh mịch, Bành Hướng Chi nghe rất chậm, gần hai giờ mới kéo xong toàn bộ, sau đó nàng khẩn cấp bảo Tô Xướng gửi chỗ đánh dấu tới, đối chiếu với thời gian trên giấy của mình.
Giống đối chiếu đáp án, trận này là cuộc thi lớn trong sự nghiệp của Bành Hướng Chi, thi rất nhỏ mà cô độc.
Không giống như xem báo cáo kiểm tra sức khỏe, lần này nàng không trì hoãn bao lâu, ngay cả lòng dạ thanh thản bái thần cầu Phật cũng không có, chỉ bình tĩnh như nước ở phía sau thời gian mình đánh dấu.
Người trả lời và người chấm bài thi đều là chính nàng.
Nhìn đến cuối cùng, nàng buông bút xuống, cắn môi dưới, ngẩn ra.
File ghi âm hơn một tiếng, lúc thu âm tổng cộng có 14 tạp âm nàng không nghe ra, mà hiện tại nín thở tập trung nghe, có 8 tạp âm tương ứng với Tô Xướng, nhưng trong đó có 4 tạp âm nàng phán đoán sai, không nhận ra là tiếng lật trang, tiếng mũi, hay là tiếng điều hòa.
Sáu cái còn lại, nàng căn bản không nghe thấy, mà mình còn bởi vì tai quấy nhiễu, ảo giác nghe ra hai cái, lại kéo đến nơi đó, không có bất kỳ sai lầm nào.
Nàng ngay cả tiếng thở dài cũng không có, liền ngồi sững sờ, tay vuốt ve mặt bàn, không dám phát ra bất cứ âm thanh gì.
Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, nàng nghe rất rõ ràng, lại cử động tai, có thể nghe thấy tiếng còi và tiếng gió thỉnh thoảng bên ngoài, nàng giơ tay sờ sờ cằm của mình, ngay cả tiếng ma sát da thịt cũng nhẵn nhụi mà rõ ràng như vậy.
Sao lại không nghe thấy chứ? Sao lại không nghe thấy chứ?
Nàng lấy tay chống cằm, lại thoáng che miệng, dùng tiếng thở đọc "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy......"
Cảm xúc và hơi thở của âm thanh rất rõ ràng, đọc lại một lần nữa, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy......
Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mở lời thoại trong máy tính của mình ra, dùng tốc độ nói hơi nhanh đọc hết lần này đến lần khác, đọc đến cổ họng ngứa ngáy, đọc đến đáy lòng có chút lên men.
Không thể nghĩ nữa, nàng lấy điện thoại ra, đăng ký lấy số cho chính mình ở khoa ngũ quan, chuẩn bị ngày mai đi khám.
Cố ý kéo dài đến lúc Kỷ Minh Tranh ngủ, nàng mới tắm rửa lên giường, cài chuông báo thức chuẩn bị sạc điện thoại, lại đột nhiên nghĩ đến dây sạc điện bị mình mang đến thư phòng, phía sau truyền đến giọng nói vừa lạnh vừa mềm: "Đưa cho mình đi."
"Bên mình có dây, giúp cậu sạc." Kỷ Minh Tranh vươn tay.
Bành Hướng Chi ngẩn người, sau đó nói: "Ồ." Xoay người đưa cho cô: "Sao còn chưa ngủ?"
Kỷ Minh Tranh không trả lời, liếc nhìn điện thoại: "Màn hình bẩn quá, lúc dùng không thấy sao?"
Bành Hướng Chi cười cười, ôm cô: "Thấy chứ, chờ cậu lau giúp mình."
Kỷ Minh Tranh cũng cười, mở khăn giấy khử trùng nhỏ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy ánh sáng nhàn nhạt giúp nàng lau.
Bành Hướng Chi tiến lên nhìn, cằm đặt trên cổ cô: "Cậu biết không? Mình thật sự cảm thấy cậu là một người cực kỳ ưu tú."
"Sao đột nhiên lại nói như vậy?"
"Đến cả dáng vẻ lau di động của cậu cũng rất đẹp, rất cẩn thận."
Sự ưu tú của Kỷ Minh Tranh ở mỗi một góc, càng là chi tiết, càng không thể bắt bẻ.
Bành Hướng Chi nghe cô không có phản ứng, đột nhiên hỏi: "Cậu cười hả?"
"Không có." Kỷ Minh Tranh nhẹ nhàng nói.
"Ồ." Bành Hướng Chi dán vào lưng cô, nàng cho rằng Kỷ Minh Tranh nghe được khích lệ nên muốn cười, nhưng không nghe thấy hơi thở của cô, rất sợ mình bỏ lỡ.
Rất sợ mình không nghe thấy.
Đặt di động xuống, Kỷ Minh Tranh xoay người, ôm nàng ngủ.
Buổi tối yên tĩnh Bành Hướng Chi mở miệng: "Tranh Tử, mình nói với cậu, mình rất thích nhìn cậu cười, cũng rất thích nghe cậu cười."
"Hả?"
"Ý của mình chính là, nếu như ngày nào đó cậu cười, ở bên cạnh mình, hoặc là quay lưng về phía mình, mình không có phản ứng, vậy nhất định là mình không chú ý nghe, không phải lạnh nhạt cậu, cậu biết chưa? Mình rất thích cậu cười." Bành Hướng Chi cau mày, mí mắt giựt giựt.
Kỷ Minh Tranh người này, không giống với người khác, người khác cười là "Ha ha ha ha", cô là một hơi thở không khác gì hô hấp, cô không lên tiếng, quá dễ dàng bị xem nhẹ.
Sao lại đột nhiên nói vậy chứ? Còn lộn xộn, Kỷ Minh Tranh có chút nghi hoặc, nhưng nghe Bành Hướng Chi giống như đang nói rất nghiêm túc, vì vậy cô cũng nghiêm túc ghi nhớ, nói: "Được, mình biết rồi."
"Ừ."
Bành Hướng Chi yên tâm, dựa vào Kỷ Minh Tranh, cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon.
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng đến bệnh viện quốc tế Giang Thành, sau khi nói tình huống, bác sĩ nói với nàng làm một bài kiểm tra thính lực.
Kiểm tra rất nhanh, ngay tại chỗ đã có kết quả, bác sĩ so sánh với bản đồ kiểm tra ù tai lúc trước nàng mang đến, nói thính lực quả thật có giảm xuống, có điều tình trạng thính lực trước mắt tính trong phạm vi bình thường, không ảnh hưởng đến cuộc sống, bởi vì nàng nói gần đây áp lực tâm lý lớn, đề nghị nàng tự mình giám sát quan sát một chút, nếu như không có tình huống đặc biệt, cứ ba tháng hoặc là nửa năm kiểm tra lại thính lực một lần.
Về phần triệu chứng ù tai của nàng, vẫn giống như bác sĩ nói lúc trước, hẳn là ù tai mang tính thần kinh, trước mắt giới y học về nguyên nhân gây bệnh này còn chưa nhất trí kết luận, xét thấy Bành Hướng Chi làm việc và nghỉ ngơi, có thể là do mất ngủ quanh năm dẫn đến suy nhược thần kinh dẫn đến, bác sĩ kê cho Bành Hướng Chi một chút thuốc dinh dưỡng thần kinh, uống một thời gian xem hiệu quả.
Quan trọng nhất là phải thư giãn tâm trạng, quy luật cuộc sống.
"Vậy tôi có thể có khả năng khỏi không?" Bành Hướng Chi hỏi.
"Không chắc cô có bị tổn thương thính giác tạm thời hay không, không có bác sĩ nào có thể cam kết 100% với cô, có người bị điếc đột ngột cũng có thể hồi phục, vì vậy cô vẫn nên giữ tâm thái tốt."
"Nếu như thật sự không thể khôi phục thì thích ứng với nó, dù sao cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô."
Đúng vậy, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của một người bình thường, nhưng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của một người làm công việc về âm thanh.
Bành Hướng Chi cất thuốc đi trong ánh mặt trời tháng tám, ngay cả ánh mặt trời cũng lạnh lẽo, chiếu lên người, giống như ngụy trang.
Nàng phiền nhất chính là chuyện không nhìn thấy đầu, cho dù hôm nay tuyên án tử hình cho nàng, cũng tốt hơn bác sĩ nói cho nàng biết, chuyện này không chừng, có thể có hy vọng, nhưng nàng phải như vậy bao lâu, khó mà nói.
Đầu óc căng phồng, đi ngang qua quầy bán đồ vặt, nàng lại muốn vào mua một cây kem để tỉnh táo.
Nàng nhìn bao bì rực rỡ muôn màu trong tủ kính, giống như lúc nàng còn nhỏ dùng kẹo thay thế yêu thương quan tâm, nhưng những thứ năm đó thiếu hụt, sau đó bị nàng dùng phương pháp bệnh hoạn dùng sức bồi thường cho chính mình, quanh năm suốt tháng, trở thành một loại tổn thất khác.
Những tổn thất này không yêu cầu nàng tính phí, nhưng vào một ngày nào đó trong tương lai, khi nàng phải ngăn tổn thất, hóa đơn đã được gửi đến cho nàng.
Có thể nàng nghĩ sai rồi, nàng không phải tới kịp, có thể bứt ra, còn có thể cứu.
Nàng lãng phí thời gian quá lâu, không còn kịp rồi.