Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 76




Edit: phuong_bchii

________________

Không làm được mười lần, nhưng Bành Hướng Chi muốn Kỷ Minh Tranh ba lần, tay miệng cùng dùng, làm cho nàng từ ẩn nhẫn đến khó có thể thừa nhận, nhẹ nhàng run rẩy đầu gối, giống như một mảnh mây mềm, bị gió nhẹ thổi vào trong lòng ngực, thoáng dùng sức nặn ra nước.

Bành Hướng Chi nghe thấy một đám mây rên rỉ, mặc dù nàng biết đám mây không thể phát ra âm thanh, nhưng nàng chính là nghe được.

Sau khi gặp Kỷ Minh Tranh, nàng bắt đầu hiểu vì sao có người ham thích làm tình, bởi vì không biết còn có biện pháp gì thân mật với cô, bởi vì nàng thích vô cùng, không biết còn có thể dùng phương thức gì làm cho cô vui vẻ, cũng không biết còn có thể nhanh chóng mà vội vàng nói cho cô biết như thế nào —— Mình thật sự sẽ rất thương cậu.

Mình cũng thật sự rất biết ơn cậu.

Có phải sau khi yêu trưởng thành, cũng sẽ có thành phần ân tình, cho nên mới gọi là "ân ái". Một tình yêu lành mạnh không khác gì vận mệnh ban ân, một người yêu kiên định lại càng chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Khi bạn gặp một người chưa bao giờ nghĩ tới, phản ứng đầu tiên không phải kiêu ngạo, không phải đắc ý, mà là muốn nói, tôi có thể dùng thứ gì để đổi đây? Tôi nên sử dụng tài sản quý giá nào để trả hóa đơn giá trên trời này?

Bành Hướng Chi hôn mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Kỷ Minh Tranh, nói: "Tranh Tử, mình muốn nói một chút lời buồn nôn."

"Nói cái gì?"

"Mình đối với bạn rất quyến luyến không rời." Bành Hướng Chi nói xong, cười.

Sau đó chính mình nhịn không được, xoay người đi xuống, ghé vào gối đầu, nhìn cô: "Cậu đối với mình có thế không?"

Kỷ Minh Tranh vươn ngón trỏ ra, học theo phương pháp Bành Hướng Chi thường dùng, nhẹ nhàng chọc chọc gò má nàng, ngẫm lại, nói: "Mình thường cảm thấy cậu rất đáng yêu, có tính không?"

"Hả? Cậu cảm thấy mình đáng yêu chỗ nào?" Bành Hướng Chi rất vui vẻ.

"Mỗi lần cậu tìm mình chơi, mặt đối mặt với mình, mình cảm thấy cậu cực kỳ đáng yêu, nhưng lúc cậu cứ lo trả lời tin nhắn không để ý tới mình thì không đáng yêu nữa."

"Tính chiếm hữu của cậu mạnh quá nha, lời này của cậu, hình như đang rất nhắc khéo, mình một giây cũng không thể không để ý tới cậu." Bành Hướng Chi gối lên bàn tay mình, nhăn mũi với cô.

"Ừ, đại khái là như vậy." Kỷ Minh Tranh gật đầu.

"Quả cam lòng dạ hiểm độc, nhìn thì là lão cán bộ dịu dàng, thật ra là đang ước gì có thể ăn người ta sạch sẽ." Bành Hướng Chi nói.

"Vậy sao?" Kỷ Minh Tranh nghiêng mặt nhìn nàng, "Ăn sạch sẽ là mình sao?"

Lúc nói lời này cô còn hơi có chút vận dụng tiếng thở, xương quai xanh lộ ra cực kỳ xinh đẹp, khe rãnh phập phồng phía dưới bị chăn chặn lại, nhưng càng hấp dẫn vô cùng.

"Mình còn chỗ nào đáng yêu không? Cậu nói xem." Bành Hướng Chi có chút ngượng ngùng, nói sang chuyện khác.

Kỷ Minh Tranh ngẫm lại: "Cậu có biết lúc cậu ngủ có thói quen nhỏ không?"

"Sờ tai người khác sao? Cậu nói mình biết đi." Bành Hướng Chi nhớ tới lúc ở trong lều.

Kỷ Minh Tranh lắc đầu, nở nụ cười: "Đôi khi tay cậu đánh nhịp trên giường, mình không biết là nguyên lý gì, giống như đang dỗ trẻ con, lại giống như đang dỗ chính mình."

"Có mấy lần mình lén đưa tay dưới tay cậu, cậu liền vỗ nhẹ vào lòng bàn tay mình, giống như mèo con đang xoa ổ của nó."

Bành Hướng Chi rất ngạc nhiên: "Thật sao? Mình có thói quen này à, cho tới bây giờ mình cũng không biết."

Cũng không có ai nói với nàng. Có lẽ bởi vì lúc trước, chính nàng luôn ngủ không ngon, nàng đi ngủ thông thường sẽ muộn hơn so với người cùng giường.

Nhưng...... không đúng.

"Cậu ngủ rất ngon, hơn nữa luôn ngủ sớm hơn mình, sao cậu biết được?" Nàng hỏi Kỷ Minh Tranh.

Kỷ Minh Tranh chớp mắt mấy cái, lại nhắm lại, nằm trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Đầu óc Bành Hướng Chi xoay một vòng, liền hiểu: "Cậu giả vờ ngủ, sau đó nhân lúc mình ngủ, len lén nhìn mình. Không đúng, có thể lúc trước cậu đọc sách bên cạnh mình, liền len lén nhìn mình ngủ, sau đó còn đặt tay vào trong lòng bàn tay mình."

"Trời ơi Kỷ Minh Tranh, lúc ấy có phải cậu ngoài mặt thì không thèm để ý mình, nhưng thực tế mình vừa ngủ thì cậu đặt sách sang một bên, ngồi xổm xuống nhìn mình ngẫm trong đầu 'Cô ấy thật đáng yêu cô ấy thật đáng yêu cô ấy thật đáng yêu cô ấy thật đáng yêu cô ấy thật đáng yêu' hay không?"

Kỷ Minh Tranh nhắm mắt lắc đầu: "Không có."

"Chắc chắn có."

"Không có."

"Không có sao cậu lại cười?"

"Không có."

Quả cam kiêu ngạo. Bành Hướng Chi cười tủm tỉm ôm lấy cô: "Kỷ Minh Tranh."

"Dạ?"

"Tranh Tử."

"Dạ?"

"Vợ."

"Ơi."

Bành Hướng Chi cảm thấy mình thật nhạt nhẽo, lại thật ngọt ngào, nhắm mắt lại cũng chuẩn bị đi ngủ. Mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến một tiếng: "Hướng Chi."

"Dạ?" Trái tim Bành Hướng Chi mềm nhũn, Kỷ Minh Tranh rất ít khi gọi nàng như vậy.

"Cậu thật sự rất đáng yêu. Ở bên cạnh cậu, rất vui vẻ."

Cô rất ít khi nói trắng ra như vậy, cũng là chờ Bành Hướng Chi sắp ngủ thiếp đi, lúc thần trí không tỉnh táo lắm mới nói, nhưng Bành Hướng Chi nghe được trong lòng chua xót, cô giống như đang nói, đừng quan tâm ánh nhìn của người khác, cũng đừng cảm thấy bản thân không tốt, Kỷ Minh Tranh vĩnh viễn đều cảm thấy đáng giá.

Kỷ Minh Tranh rất thông minh, là người có chỉ số thông minh cao nhất mà Bành Hướng Chi từng gặp, cô quan sát bạn đời tương lai mà cô lựa chọn mười năm, nhất định sẽ không sai.

Bành Hướng Chi cảm thấy mình đã đến lúc đổi tên, gọi là "Bành Hướng Chi (Phiên bản hạnh phúc)".

Tên Wechat của nàng cũng thay đổi từ "zZ" khát vọng ngủ đến "Khủng Nhĩ Cơ Oa", rồi đến "Tôi hiểu lòng phụ nữ" như cong mà không cong, cuối cùng là "Hướng Chi".

Kỷ Minh Tranh không có thói quen đặt biệt danh, Bành Hướng Chi liền đổi tên biệt danh giúp cô, mỗi lần cô nhận được tin nhắn, sẽ ở trong lòng đọc một hồi "Hướng Chi".

Sau khi công khai không tới hai ngày, mẹ Kỷ lại nhờ Kỷ Minh Tranh đưa Bành Hướng Chi về nhà ăn cơm, lần này biểu hiện của Bành Hướng Chi hơi bình thường một chút, không có em gái ngọt ngào nữa. Người một nhà cũng không nói cái gì, cũng chỉ ăn một bữa, sau đó Bành Hướng Chi đi vào giúp Kỷ Minh Tranh rửa chén, ba Kỷ nói làm sao có thể để cho khách rửa.

Mẹ Kỷ ấn ông ngồi xuống xem TV, vừa đeo kính lão vừa nói: "Người trẻ tuổi mà, vận động chút cũng không sao."

Rửa chén xong, Bành Hướng Chi và Kỷ Minh Tranh ở phòng ngủ trước kia xem giấy khen của cô, hai người thì thầm lật ảnh khi còn bé, sau đó Kỷ Minh Tranh mở tủ quần áo ra, nói trong này còn có một số quần áo trước kia, xem có thể mang qua mặc hay không.

Bành Hướng Chi nhìn lướt qua, thở dài: "Hay là thôi đi, mấy thứ này của cậu."

Kỷ Minh Tranh liếc nhìn nàng một cái: "Mẹ mình mua đấy."

"Nhưng thẩm mỹ của người già nó khác lắm, mình biết cậu hiếu thuận, cũng không phải......" Bành Hướng Chi hạ giọng.

Kỷ Minh Tranh thản nhiên một tiếng: "Mẹ."

Tóc gáy Bành Hướng Chi dựng lên, quay đầu, mẹ Kỷ cầm một quyển album đứng cạnh cửa, nói: "Phòng ngủ của mẹ còn một quyển, để trong phòng Tranh Tranh."

Tiểu nhân trong lòng Bành Hướng Chi đang điên cuồng đánh quyền anh, hận không thể khóc cho Kỷ Minh Tranh xem, chuyện gì xảy ra vậy, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu này từ nay về sau đã có điềm báo.

Mà Kỷ Minh Tranh đẩy mắt kính, bộ dạng không định giải vây.

Bành Hướng Chi dùng hàm răng dưới cắn môi trên, bịt miệng lại, thấy mẹ Kỷ cất album, liếc mắt nhìn tủ quần áo, nói với Kỷ Minh Tranh: "Quần áo này cũ rồi, con mua cái mới đi, cũng có thể nhờ bạn tham khảo giúp."

Sau đó bà cười hiền từ, đi ra ngoài.

Bành Hướng Chi sợ toát mồ hôi lạnh, nhìn bà đi rồi, giữ chặt tay Kỷ Minh Tranh: "Làm sao bây giờ, lời vừa rồi của dì có ý gì, có phải nhắm vào mình không? Sao mình lại nói như vậy, nhưng đầu óc mình muốn chết muốn chết muốn chết rồi."

Nàng sống không còn gì luyến tiếc nữa, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo lửa.

Kỷ Minh Tranh nhìn nàng cười, xem ra nàng thật sự rất lo lắng hình tượng của mình trước mặt mẹ Kỷ, lo lắng đến sắp khóc luôn rồi.

"Trước khi về hưu, mẹ mình từng dẫn dắt rất nhiều thực tập sinh, còn có công việc dạy học, cho nên cũng coi như nửa giáo viên." Kỷ Minh Tranh nói.

"Thì sao?"

"Tính tình mẹ rất tốt, học sinh như cậu mẹ đã dạy rất nhiều, sẽ không giận đâu."

Hửm...... "Cái gì gọi là học sinh như mình?"

"Ở sau lưng nói xấu giáo viên." Kỷ Minh Tranh cười cười.

"Vậy sao mà giống được! Học sinh là học sinh, mình là......"

"Là cái gì?" Kỷ Minh Tranh chớp chớp mắt, hỏi nàng.

"Đi thôi." Bành Hướng Chi không để ý tới cô, đi ra ngoài xem TV với mẹ Kỷ.

Hai người rời khỏi nhà ba mẹ Kỷ Minh Tranh, Bành Hướng Chi lái xe về nhà, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói với Kỷ Minh Tranh: "Cậu biết không, hiện tại trên mạng có rất nhiều người nói hai chúng ta xứng đôi, hôm nay mình còn lên Weibo tìm kiếm, đều nói hai chúng ta ngọt ngào, cậu nói xem, có muốn mình tìm một cơ hội, chúng ta lồng một bộ kịch hay không? Lần trước lồng CP cũng đã phải mấy năm trước rồi."

Kỷ Minh Tranh suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Thời gian tới mình không có thời gian."

"?" Bành Hướng Chi sờ tay lái, nhìn cô, "Sao vậy? Còn có hạng mục nghiên cứu à?"

"Bệnh viện mình là trường học trực thuộc bệnh viện, có nhiệm vụ dạy học, cho nên năm học sau mình sẽ đến đại học làm giảng viên, chính nha học hoặc là môn thực nghiệm, xem sắp xếp đã."

"Giảng viên?" Bành Hướng Chi kinh ngạc," Vậy cậu còn khám bệnh không?"

"Khám chứ. Loại tiết này sẽ không nhiều, có thể mỗi tuần chỉ rút một buổi chiều không xếp lớp, hoặc là dạy xong, lại trở về làm việc."

"Ôi mẹ ơi, vậy cậu vừa là bác sĩ vừa là giảng viên rồi à?" Bành Hướng Chi chớp chớp mắt, không biết nói gì, giống như Kỷ Minh Tranh lại ưu tú hơn một chút, nàng rất tự hào, nhưng lại có chút mờ mịt.

Không biết có nên nói với Kỷ Minh Tranh hay không, hạng mục hiện tại của mình càng ngày càng ít, nàng rất rõ ràng cảm thấy được, hiện tại cạnh tranh trong giới càng lúc càng lớn, rất nhiều người trẻ tuổi vừa có thực lực vừa có lưu lượng, còn có càng ngày càng nhiều tư bản đầu tư studio mới, nàng rất nhạy cảm mà cảm thấy được mình đang từng bước đi tới bờ vực bị thay thế, nhưng nàng bất lực.

Một đường không nói gì về đến nhà, Kỷ Minh Tranh mang trái cây về từ chỗ ba mẹ vào nhà, Bành Hướng Chi vừa muốn thay giày, nhận được một cú điện thoại, là mẹ nàng gọi tới.

Bành Hướng Chi có chút chần chừ, nghe điện thoại, đi vào hành lang.

Giọng điệu mưa gió sắp tới, vừa mở miệng đã chất vấn: "Con không ở nhà?"

Bà Từ trước giờ vẫn không kiên nhẫn với nàng, Bành Hướng Chi cũng không có giọng điệu tốt: "Ờ."

"Ở đâu?"

"Nhà bạn." Trả lời rất mơ hồ.

"Về nhà đi, mẹ đến nhà con ở hai ngày."

"? Sao mẹ lại đến nhà con ở?" Bành Hướng Chi nhíu mày.

"Bà nội con, mắng mẹ không chăm sóc con, mẹ đến nhà con chăm sóc con."

"Không cần, con ở một mình rất tốt." Bành Hướng Chi moi gạch men trên tường.

"Mẹ chờ ở cửa nhà con, nếu hôm nay con không về, mẹ đến nhà nó tìm con."

Bà Từ không định vòng vo với nàng, câu tiếp theo là: "Nó tên Kỷ Minh Tranh phải không? Bệnh viện số 3 Giang Y."

Bành Hướng Chi điếng người.