Edit: phuong_bchii
________________
Buổi livestream giọng nói của Bành Hướng Chi được định vào chín giờ tối chủ nhật, nói về bộ kịch gần đây, nghe một chút vật liệu gì đó, nhưng bởi vì độ hot của diễn đàn, lần livestream này cao hơn rất nhiều so với bình thường, mới mở năm phút, độ nổi tiếng đã vượt qua 20 ngàn, lưu ý: 20 ngàn dặm bao gồm cả người máy, người sống ngược lại không có nhiều như vậy.
Tay trái Bành Hướng Chi là một ly trà sữa, tay phải là một bình giữ nhiệt, trà sữa lạnh dùng để bình tĩnh, thực tế là uống trà hoa cúc.
Ngồi trước thiết bị phát thanh, nàng bắt đầu tán gẫu với các bạn thính giả, Kỷ Minh Tranh tựa vào đầu giường đọc sách, không lên tiếng.
Thất thần, Bành Hướng Chi và bình luận trôi đều thất thần, duy trì hòa bình bề ngoài giống như cặp vợ chồng nhiều năm thăm dò có ngoại tình hay không, có một người nghe ID tên là "Gái thẳng cuối cùng trong vũ trụ Bành Hướng Chi" còn gửi "Ha ha ha ha", nhìn có vẻ là đang đáp nàng, nhưng tất cả đều ở trong username.
Rất khó chịu, Bành Hướng Chi quay đầu nhìn Kỷ Minh Tranh một cái, mắt cún bling bling, bĩu môi, đại bạch dương ghét nhất là nhịn ở trong lòng, nàng sắp hít thở không thông rồi, nhưng làm sao mở miệng đây? Ruộng cạn rút hành mà nói: Đúng vậy, tôi và cô ấy đang yêu nhau?
Đúng vậy, tôi sống cùng cô ấy.
Kỷ Minh Tranh yêu mình Bành Hướng Chi, Bành Hướng Chi yêu mình Kỷ Minh Tranh.
Có nên nói hay không, nghĩ như vậy cũng rất sảng khoái.
Kỷ Minh Tranh cười cười như tiên nữ, lật sách không lên tiếng.
Nói chuyện nửa tiếng, Bành Hướng Chi có chút mệt mỏi, Kỷ Minh Tranh thấy nàng ngồi không yên, thở dài một hơi, nên đặt sách xuống đứng dậy, từ phòng ngủ đi vào phòng khách, đi qua bên cạnh nàng, tiếng bước chân tinh tế vụn vặt rất dễ dàng bị thiết bị thu âm bắt được, Kỷ Minh Tranh khom lưng khom người bên cạnh sô pha, rót một ly nước.
Được đó, Bành Hướng Chi lại một lần nữa muốn mắng cô phúc hắc.
Bình luận trôi có chút trì hoãn, một hai phút sau mới có người nhẹ nhàng hỏi: "Bành Bành không phải ở nhà một mình sao?"
Tốc độ spam chậm lại, đột nhiên lại nhanh chóng bắn ra một chuỗi ha ha ha, có fan bảo vệ nàng muốn spam cái này lên.
Mà Bành Hướng Chi mím môi, tới gần micro, vớt cái kia về: "Đúng vậy, tôi ở nhà bạn."
Tất cả mọi người không phải kẻ ngốc, dự cảm được nàng muốn đáp lại chuyện này, quản trị viên đi ra nói: "Mọi người đừng spam nữa, chú ý lễ nghi bình luận trực tiếp nha ~"
Nói xong lời này thì bắt đầu có người hỏi: "Bành Bành gần đây chuyển nhà sao?"
"Ừ, bởi vì......" Tim nàng đập có chút nhanh, bởi vì lúc này Kỷ Minh Tranh tới, rót một ly nước đặt ở bên tay nàng.
Bây giờ nàng đã có ba ly nước, nhưng ly nước này của Kỷ Minh Tranh thì khác, không dưỡng sinh cũng không cung cấp giá trị cảm xúc, chỉ để nàng giải khát.
Bành Hướng Chi bưng lên, nhẹ nhàng nói: "Tôi đang yêu."
Tai trong tai nghe nóng lên, đây là lần đầu tiên nàng bàn luận đề tài này với fan, giống như bạn bè, bình luận trôi bắt đầu bay loạn, có một chuỗi lại một chuỗi "A a a a a" từ trước mắt thổi qua, còn có đủ loại quà tặng, dán chặt vào màn hình, thậm chí giao diện có hơi lag.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, tất cả náo nhiệt đều ở trong một mảnh đất nhỏ vuông vức, mà gia đình nhỏ của nàng và Kỷ Minh Tranh yên tĩnh như thế, cô lại ngồi ở bên giường đọc sách, chính mình quay đầu lại nhìn cô, cô cũng chỉ nhìn trang sách cười cười, không nhìn Bành Hướng Chi, cũng không định lên tiếng.
Bành Hướng Chi đột nhiên không muốn cô im lặng như vậy, nàng nhìn nhìn màn hình, lại quay lại, lôi kéo trái tim nhẹ nhàng hỏi: "Kỷ Minh Tranh, cậu không nói gì sao?"
Thật kỳ lạ, mặt nóng lên, cực kỳ giống dẫn bạn gái gặp người nhà mẹ đẻ, bị ồn ào, sau đó rất không được tự nhiên đẩy cho đối phương.
Kỷ Minh Tranh có chút kinh ngạc, ngẩng đầu: "Mình?"
Giọng của cô giống như hoa lan trong động sạch sẽ mà trong trẻo, tự mang cảm giác nhu nhược, bởi vì cách hơi xa lại càng mờ ảo một chút.
Từ trong tai nghe truyền tới, giống như thoáng chốc làm cho nước sôi nguội lại, lại thoáng chốc ngừng kim giây xao động.
Cô cười cười, hơi thở khẽ động, nói: "Không đâu, mọi người nói chuyện đi."
Âm thanh rất nhỏ, nhưng rất rõ ràng, mang theo nụ cười thầm động lòng người.
Phòng livestream lại sôi trào, bắt đầu "Vãi chưởng vãi chưởng vãi chưởng", có người nhịn không được, nói "Thật cưng chiều ôi mẹ ơi", "Là cô Kỷ sao? Là cô Kỷ sao? Là cô Kỷ sao? Là cô Kỷ sao? Là cô Kỷ sao?", "Tôi chưa từng nghe qua giọng điệu này của cô ấy, mẹ ơi."
Còn có người đảo quanh tại chỗ "Đây là đang làm cái gì, đây là đang làm cái gì, đây là đang làm cái gì".
Điên rồi, Bành Hướng Chi cũng không biết, rõ ràng chỉ là nói mất câu với bạn gái của mình, nhưng nàng cảm thấy, giống như thế giới đều điên đảo.
Là chúc phúc đúng không? Sẽ được chúc phúc sao? Nàng cẩn thận phân biệt giọng điệu của mọi người trong phòng live hoa cả mắt.
Ăn dưa xong, có thể nói một hai câu hay không, hai người rất xứng đôi, hoặc là chúc hai người hạnh phúc các loại a?
Hình như không có.
Còn có một ID nhìn rất mộc mạc nói: "Đây là ý gì? Hai cô gái sao?"
Cũng có fan cà thơi mừng rỡ vô cùng, đợi thật lâu rốt cuộc cũng đợi được hôm nay: "Bành Hướng Chi chị cong rồi!"
"Bành Hướng Chi cong rồi! Cong rồi! Cong rồi!"
Chữ giống như từng cụm pháo hoa, từ đó nổ tung trước mắt, còn có người quan tâm điều quan trọng nhất: "Con gái, con là 1 hay 0, mẹ không muốn con làm 0."
Bành Hướng Chi cười ra tiếng, nhỏ giọng nói với Kỷ Minh Tranh: "Ê, cậu lại đây."
Khu bình luận:
"?"
"Hả???"
"Tiểu Trư Bảo, sao chị lại gọi bạn gái chị là 'Ê' vậy?"
"Gọi "Ê" gì chứ, phải gọi là vợ chứ."
Bành Hướng Chi chịu không nổi, sao lại công khai vui vẻ như vậy? Giống như cũng không có gì làm cho người ta khó có thể chấp nhận, bọn họ xem ra đã nhanh vui vẻ chúc phúc như vậy, so với khoảng cách lúc trước còn gần hơn một chút, giống như bạn bè nói giỡn với nàng.
Hạnh phúc khủng khiếp, không có khó khăn như vậy sao, trước đó còn thấp thỏm lâu như vậy.
Nhìn mặt nàng đỏ bừng, Kỷ Minh Tranh cũng có chút tò mò, đi qua ngồi xuống bên cạnh nàng, nghiêm túc nhìn bình luận trôi.
Nhìn một lúc, mặt cô cũng đỏ lên.
Tỉnh táo trong chốc lát, có người bình luận hỏi: "Hướng Chi và cô Kỷ làm sao mà sống cùng nhau thế?"
Bành Hướng Chi cắn môi, uống một ngụm nước: "Lúc trước có chút hiểu lầm, tôi làm bộ kịch truyền thanh kia, thật ra trước đó tôi biết cô Kỷ vừa hay xem qua nguyên tác, có lần hợp tác, nói sau khi ra ngoài cô Kỷ cũng nghe một chút, giúp tôi đưa ra ý kiến."
"Nhưng lúc đó tôi hơi khách sáo," nàng cười một chút, "Sau đó tôi quên mất chuyện này."
"Còn cô Kỷ thì sao," Nàng nhìn Kỷ Minh Tranh, "Là một người rất nghiêm túc, vì vậy nhắn tin riêng cho tôi rất nhiều bình luận kịch, nhưng tôi không biết đó là tài khoản cuộc sống của cô ấy, tôi tưởng là kiếm chuyện, nhất thời xúc động kéo cô ấy vào danh sách đen, nên cô ấy đăng hai bài còn lại lên Weibo."
Kỷ Minh Tranh nhìn nàng, khóe miệng khẽ động.
Bành Hướng Chi nhìn lại cô, đúng lý hợp tình, làm gì vậy, chẳng lẽ muốn nói bánh trôi vừng đen này yêu thầm người ta sáu năm, thiết kế một bộ sống chết muốn theo đuổi mình.
Ôi, loại tình tiết này không dễ công khai.
Nàng cười trộm, còn nói: "Cô Kỷ cũng không giải thích chuyện này, vẫn là sau đó tôi đi khám răng gặp trúng cô ấy, mới biết được hiểu lầm này, cho nên chúng tôi đã trò chuyện, ừm."
"Thế thì ai theo đuổi ai thế?" Tai nhỏ hóng hớt online.
Bành Hướng Chi cười, đổi giọng công kích: "Còn phải hỏi sao?"
"Trời ơi Bành Bành tiền đồ của chị, theo đuổi được cô Kỷ luôn à!!!"
Bành Hướng Chi cười hì hì ôm mặt, có chút bay bổng.
Kỷ Minh Tranh nhìn nàng, không nhắc nhở nàng lời thoại đã chuẩn bị trước đó là "Tôi đã gặp được người mình thích rồi, muốn chia sẻ với mọi người, nhưng tôi không muốn nói quá nhiều chuyện này, cho nên đây là bí mật nhỏ của chúng ta, được không?", khéo léo thừa nhận, bây giờ bị ồn ào mấy câu, toàn bộ khai ra hết, một năm một mười, hận không thể lên trên cạn hai ly với người khác.
Sao lại có người buồn cười như Bành Hướng Chi chứ? Gặp phụ huynh thì giả giọng em gái ngọt ngào, come out với fan thì nói giọng công.
Kỷ Minh Tranh chống cằm nhìn nàng, còn cảm thấy rất đáng yêu.
"Vậy mọi người không có vấn đề gì chứ?" Giọng Bành Hướng Chi hơi khàn, chậm chạp hỏi.
Kỷ Minh Tranh vừa nghe đã biết, nàng còn muốn nói mấy câu.
Tay nâng má che miệng, Kỷ Minh Tranh quay mặt cười.
"Em muốn nghe cô Kỷ nói chuyện." Fan trong phòng live lá gan cũng lớn hơn, trực tiếp đưa ra yêu cầu.
"Cái gì mà cô Kỷ, cô Kỷ không thích nói chuyện!" Bành Hướng Chi dỗi trở lại cô.
Cô ấy nói nhiều đều là nói với tôi, có hiểu hay không hả, nàng ở trong lòng oán thầm.
Phòng livestream bỗng nhiên lại nổ tung, bình luận trôi liên tiếp xuất hiện.
? Bành Hướng Chi duỗi tay, đè màn hình điện thoại lại, chậm rãi kéo xuống, sau nhiều cái "A a a a" rốt cuộc có lượng tin nhắn "Cô Tô đến rồi!!!"
Cô Tô, cô Tô gì, nơi này chỉ có cô Kỷ. Bành Hướng Chi đương nhiên biết là Tô Xướng, nhưng trong lòng vẫn ngon ngọt nói một câu.
ID tên là "Tô Xướng" không nói gì, chỉ tặng một món quà.
Trên bình luận xuất hiện một loạt chữ nhỏ: [Tô Xướng] tặng x1 bánh sinh nhật cho chủ phòng.
Màn hình xuất hiện hiệu ứng "Chúc mừng sinh nhật", dài đến 30 giây, xoay 360 độ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ.
?
"Tô Xướng cậu......" Bị điên à?
"......Tại sao muốn tặng bánh sinh nhật cho mình." Kiềm chế lại, em gái ngọt ngào khách sáo hỏi.
Rất tốt, còn chưa đánh mất lý trí, Kỷ Minh Tranh nhìn nàng một cái.
"Đẹp." Tô Xướng nói.
Ồ, được rồi, cậu vui là được, nói thế nào thì cũng là bạn hợp tác đúng không?
"Ha ha, thật sự rất đẹp, cảm ơn nhé Xướng."
Tô Xướng vừa đến, bầu không khí càng náo nhiệt, còn có người qua đường to gan cũng hô theo: "Tô Xướng, cong rồi! Cong rồi! Cong rồi!"
Có mấy cái "Ha ha ha ha" đi qua, nhưng fan Tô Xướng ẩn nấp ở phòng live không vui cho lắm, trả lời một câu "Làm gì vậy".
Tô Xướng không xuất hiện nữa, hẳn là tặng quà xong rồi đi, phòng live cũng không nhắc tới nữa, líu ríu tán gẫu cái khác.
Chậc, Bành Hướng Chi nhìn sự so sánh này, đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình và Kỷ Minh Tranh cũng không quá nổi tiếng.
Nàng ném cho Kỷ Minh Tranh một ánh mắt "Lưu lượng thật khó", lắc đầu.
Vừa nghĩ như vậy, nàng đột nhiên lại cảm thấy mình rất may mắn, thừa dịp bình luận trôi còn đắm chìm trong náo nhiệt Tô Xướng, nàng tắt mic đi, dựa vào, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Kỷ Minh Tranh.
Trong sự long trọng mà nàng vốn tưởng rằng sẽ chiến tranh loạn lạc này, nàng và Kỷ Minh Tranh vừa là trung tâm của cơn bão, vừa là hai người trốn gió nấp trong góc, nhân lúc lời chúc phúc ùn ùn kéo đến còn chưa tan cuộc, muốn dùng một nụ hôn mỏng manh để đóng dấu.
Kỷ Minh Tranh cười dịu dàng, môi đáp lại chạm vào má nàng.