Edit: phuong_bchii
________________
"Cái, cái gì?" Bành Hướng Chi rưng rưng nước mắt, nghi hoặc nhìn cô.
"Tôi vẫn luôn chờ ngày nói với cậu, nhưng tôi có hơi sợ." Kỷ Minh Tranh tháo mắt kính xuống, gấp lại, đặt lên tủ đầu giường, may mắn, không bật đèn.
Kỷ Minh Tranh nhìn dưới ánh trăng, khúc xạ ra thấu kính bóng người mơ hồ, lại ngước mắt nhìn Bành Hướng Chi: "Chứng quáng gà của cậu, bây giờ đã khỏi chưa?"
"Chứng quáng gà?" Bành Hướng Chi giật mình.
"Đúng vậy, trước kia cậu từng đăng một bài Weibo, nói cậu bị chứng quáng gà, buổi tối đèn ở hẻm nhỏ về nhà lại hỏng, một tháng ngã ba lần, hỏi nhà cậu khi nào mới sửa xong, để có thể dọn ra khỏi khu chung cư cũ."
—— A a a a, phiền chết đi được!!! Nhà rốt cuộc tại sao phải sửa lâu như vậy, tôi chỉ muốn ở khu chung cư có đèn đường, mà sao lại khó như vậy, bệnh nhân bị chứng quáng gà tổn thương không dậy nổi a!!! Khóc lớn. jpg
Bành Hướng Chi vốn không có ấn tượng gì, nghe cô nói như vậy, cẩn thận nhớ lại: "Nhà chúng tôi chuyển đến khu chung cư mới, đó là chuyện của rất nhiều rất nhiều năm trước, bài Weibo này tôi cũng không có ấn tượng. Thật ra lúc đó tôi căn bản không biết mình có bị quáng gà hay không, tôi chỉ xem TV, cảm thấy danh từ này rất cao cấp, buổi tối tôi quả thật không thấy được, nên dùng."
"Có phải nghe rất yếu ớt không?" Bành Hướng Chi hít hít mũi, nhìn cô.
Kỷ Minh Tranh cười, lắc đầu, cô liền biết, cô nên biết.
"Vậy chứng ruồi bay vào mắt* của cậu thì sao? Là thật sao?"
* Ruồi bay trước mắt (tiếng Anh: floater) là hiện tượng tầm nhìn của mắt xuất hiện các chấm đen hay vệt xám nổi lơ lửng qua lại, giống như ruồi bay. Nhưng khi mắt cố định vị bằng cách nhìn thẳng vào thì chúng lại biến mất.
"Cái này là thật," Bành Hướng Chi nhanh chóng nói, "Lúc tôi học trung học đã có rồi, nhưng chắc là sinh lý, không phải bệnh lý, không nghiêm trọng, chính là thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chấm đen nhỏ."
Nàng không hiểu tại sao Kỷ Minh Tranh lại nói với nàng chuyện này, có liên quan gì đến mấy thứ kia, cũng không thể những bệnh này là do cô hạ độc? Nàng cắn cắn môi, hỏi Kỷ Minh Tranh: "Sao lại nói chuyện này?"
Giọng nói khàn khàn, do vừa mới khóc.
"Bởi vì," cô gái mộc mạc mà thuần khiết trước mặt dùng ánh mắt kiềm chế vuốt ve nàng, "Tôi thích cậu rất lâu, rất lâu rất lâu rồi."
"Boong" một tiếng, Bành Hướng Chi dường như nghe thấy tiếng chuông vang lên trong lòng mình, một gốc cây cổ xưa mà cao lớn xử lý trung ương trái tim nàng, đánh cho nàng gần như muốn rên rỉ ra tiếng, phản ứng đầu tiên không phải đau, mà là kinh ngạc, trái tim của mình sao lại lớn như vậy, có thể dễ dàng tha thứ lực độ ngoài ý liệu như vậy, có thể vững vàng bao lấy người từ bên ngoài đến rung chuông kia, lấy chua chát vô biên vô hạn hồi báo nó.
Không có kích động, không có khiếp sợ, chỉ có điều chóp mũi tê dại một chút, sau đó chính là khẽ căng đau, như là ngủ không đủ giấc.
Bành Hướng Chi chưa bao giờ có cảm giác như vậy, khiến âm lượng của nàng cũng không tự chủ thu lại, giống như thu lại hơi thở: "Cậu đây là có ý gì?"
"Khi nào?"
"Tại sao vậy?"
Nàng không biết, sao nàng lại không biết chút nào chứ? Trong đầu bắt đầu nhớ lại hồi ức hỗn độn, cẩn thận nhớ lại, nhưng thật sự giao tiếp với Kỷ Minh Tranh chỉ có một chút, hai ba lần liền đào sạch sẽ.
Trái tim bắt đầu sống lại, lúc này mới muộn màng nhận ra nhảy dựng lên, làm nàng có chút khó chịu, không dám nghĩ nữa, người cô rất thích rất thích, yêu thầm là nàng? Hơn nữa, còn yêu thầm rất lâu, rất lâu, phải không?
Nàng có thể hiểu theo cách đó không?
Ánh mắt bình tĩnh mà dịu dàng của Kỷ Minh Tranh nói cho nàng biết, có thể.
Thậm chí có thể hiểu được, thâm hậu hơn một chút.
Kỷ Minh Tranh rũ mắt xuống, nhìn Bành Hướng Chi luống cuống cuộn tròn ngón tay, đưa qua, nhẹ nhàng nắm lấy.
Tiếp xúc giữa cô và Bành Hướng Chi, cũng có thể xưng là hiểu lầm không quá tốt đẹp.
Năm đó cô còn đang đi học, được một đàn em dẫn vào giới lồng tiếng trực tuyến, vốn chỉ là chơi cho vui, nhưng có một fan chân tình nói chào buổi sáng cô suốt năm tháng, cho nên cô tiếp tục kiên trì, hai người không nói chuyện nhiều, có đôi khi bạn fan này sẽ phát biểu một ít bình luận đối với buổi biểu diễn lồng tiếng, giống như cũng có một chút chuyên nghiệp.
Chào buổi sáng suốt năm tháng đột nhiên dừng lại, ngày đầu tiên cắt đứt Kỷ Minh Tranh đã phát hiện, sau đó nhấn vào tài khoản Weibo kia, thể hiện trạng thái tài khoản Weibo lạ thường, không thể xem xét.
Cô hỏi bạn học bên cạnh, đây là có ý gì? Bạn học nói, chính là acc bị cấm, có lẽ ở trên mạng mắng chửi người hay gì đó.
Có một chút buồn, nhưng không nhiều lắm, tiếc nuối cũng có một chút, bởi vì cô còn chưa có cùng bạn này, chào hỏi một lần tử tế.
Ôm một chút chấp niệm không tính là chấp niệm này, lại thêm sở thích đối với biểu diễn lồng tiếng, cô chính thức bước vào con đường này, tự nhiên vậy mà, chạy đến làm việc ở phòng thu quen biết được Bành Hướng Chi.
Ấn tượng đầu tiên không phải là quá tốt, bởi vì cô gái như vậy gần như có thể được coi là trái ngược với Kỷ Minh Tranh, hào hứng, cao độ, tuỳ tiện, không tim không phổi, cười rộ lên là âm thanh "ha ha ha ha" của cóc, đôi khi còn có một chút tiếng ngựa kêu.
Bước ngoặt xuất hiện trong một lần trò chuyện nọ, nghe một đồng nghiệp khác hỏi nàng, nói, Weibo này của cậu mới quá vậy, là vì ra mắt mới đăng ký sao? Có ý thức quản lý hình tượng như vậy, cậu đây là chắc chắn bản thân muốn nổi tiếng sao?
Bành Hướng Chi rất bất đắc dĩ nói, cái gì chứ. Nàng lúc trước có dùng một tài khoản hai ba năm, nhưng vì có ai ác ý báo cáo tài khoản nên bị cấm, nếu không nàng cũng sẽ không đổi tài khoản.
Nghe được mấy chữ "tài khoản bị cấm" này, ADN của Kỷ Minh Tranh bị điều động lên, đột nhiên nhớ tới, cái ID tên là "Tưởng Chi Bất Tận" kia.
Tưởng Chi, Bành...... Hướng Chi.
Tuổi trẻ mà ngại ngùng Kỷ Minh Tranh có một chút kích động, nhưng đồng thời lại kỳ lạ, cùng mình chào hỏi suốt năm tháng, cũng biết cô là Kỷ Minh Tranh, nếu quả thật là Bành Hướng Chi, tại sao nàng lại hoàn toàn coi mình là người xa lạ chứ?
Đang suy tư có nên mở miệng xác nhận hay không, lại nghe Bành Hướng Chi nói, rầm, bị cấm cũng tốt, trên tài khoản kia có quá nhiều lịch sử đen tối, hơn nữa tôi còn đu ngôi sao gì đó, cậu nói cũng phải ha, lỡ như tôi nổi tiếng, còn đỡ phải dọn dẹp."
Kỷ Minh Tranh thu lại thân thể đang nghiêng, chớp chớp mắt, là như vậy sao? Cô cảm thấy "đu ngôi sao" lúc đó, là "lịch sử đen tối" không muốn nhắc tới?
Không muốn quấy rầy nàng, Kỷ Minh Tranh tự nhiên cũng không có tiến đến nhận nhau, nhưng chú ý đối với Bành Hướng Chi liền bắt đầu từ đó.
Thỉnh thoảng vào lướt Weibo của nàng, nàng cũng có thói quen đăng Weibo vào buổi sáng, đăng một cái "Buổi sáng tốt lành".
Có khi nói "Chặn mình rồi".
Có khi là "Cơm nắm gà của 811 cũng ngon quá đi, tôi có thể ăn bốn cái một lượt luôn."
Khi đó các nàng đều không nổi tiếng, không có fan nào bình luận, ngày đó Bành Hướng Chi lấy Weibo làm nhật ký.
Phát hiện Bành Hướng Chi cũng không phải "Tưởng Chi Bất Tận", đã là chuyện tháng ba năm sau, bạn fan này quay lại, nói cho cô biết lúc trước Weibo xảy ra chút vấn đề, bạn ấy lại chuẩn bị thi cử, bây giờ lên xem cô, không biết cô còn nhớ hay không, thật vui khi thấy cô vẫn lồng tiếng, hy vọng tất cả đều tốt đẹp.
Kỷ Minh Tranh chào hỏi bạn fan đã ủng hộ cô, lại nhìn trang của Bành Hướng Chi, bởi vì hiểu lầm đơn phương này mà dịu dàng cười.
Rất khó nói là bắt đầu từ khi nào, để ý đến Bành Hướng Chi đã trở thành thói quen, ngay từ đầu có thể chỉ là cảm thấy có chút thú vị, cô gái này trải qua cuộc sống hoàn toàn không giống với mình, thích motor phân khối lớn, vừa chia sẻ tình ca chính là rơi vào bể tình, vừa chia tay sẽ khóc ở trên Weibo.
Sau đó lượng bình luận càng ngày càng nhiều, lời của nàng càng ngày càng ít, sau đó, thiết lập chỉ có thể thấy được bài đăng trong vòng nửa năm.
Năm thứ ba, hợp tác của hai người dần dần nhiều hơn, có thể đáp lại vài câu, trở thành quen biết.
Giữa năm đó, trong giới có buổi tụ họp, mọi người chơi trò chơi quốc vương, Kỷ Minh Tranh và một chàng trai khác rút được cùng một lá bài, "Quốc vương" chỉ định rút được lá bài này sẽ hôn má, các bạn bè xem náo nhiệt không chê chuyện lớn ồn ào, mặt Kỷ Minh Tranh hơi tái nhợt, nhưng trong quán karaoke tối nên không có ai chú ý.
Lúc này Bành Hướng Chi đột nhiên ném tới một lá bài tú lơ khơ, nện xuống bàn: "Gì thế, có nhàm chán không!"
Nàng nằm trên sô pha, cánh tay bóng loáng dựa vào lưng ghế, đôi chân dài mặc quần hot pants thon dài lại trắng noãn, cool ngầu, kiêu ngạo tùy ý.
Bành Hướng Chi có lúc giống như một nữ hiệp, gặp chuyện bất bình, nhưng phần lớn thời gian là giống như một tên ngốc nhiệt huyết.
Năm thứ tư, Bành Hướng Chi có chút danh tiếng, nàng lên kế hoạch tổ chức một chương trình phát sóng trực tiếp phổ cập khoa học về lồng tiếng, tìm hiểu lồng tiếng trực tuyến, mỗi tuần một tập, vào tám giờ tối chủ nhật, mời các CV nữ trong giới làm khách mời, trò chuyện một chút về chuyện lồng tiếng gặp phải, kể về tình yêu và sự kiên trì đối với biểu diễn lồng tiếng, hy vọng có thể làm cho càng nhiều người hiểu rõ và nhìn thấy các CV nữ, cũng động viên lẫn nhau.
Khi đó việc học của Kỷ Minh Tranh rất eo hẹp, để thả lỏng, nghe không xót tập nào.
Cũng từng nghĩ tới, nhóm CV nữ quen biết xung quanh đều lên chương trình, liệu có một ngày nào Bành Hướng Chi sẽ mời cô hay không.
Không có, cho đến khi toàn bộ chương trình offline, cũng không có.
Năm thứ năm, Weibo của hai người cuối cùng cũng theo dõi lẫn nhau, bởi vì lồng tiếng cho một cặp CP, ngày công bố, Bành Hướng Chi có tag cô, lồng tiếng một câu lời thoại tỏ tình trong kịch.
Là nói thế.
"Hai chữ 'Yêu thầm', phải viết là "Bạn bè bình thường", nhưng mình vẫn hy vọng, có thể thay đổi 'táo bạo' thành 'Người yêu' @Kỷ Minh Tranh."
Kinh doanh quá thường thấy, nhưng fan chia sẻ rất nhiều, con số chấm đỏ tăng cũng đủ náo nhiệt, rất dễ khiến người ta có ảo giác.
Một giây nhìn thấy bài Weibo kia, rung động "táo bạo" xảy ra trên người Kỷ Minh Tranh.
Cô đương nhiên là người đầu tiên trên thế giới cảm nhận được sức hấp dẫn của Bành Hướng Chi đối với mình, nhưng cô không có ý định theo đuổi, bởi vì cô sống thật sự rất chậm, có thể phải dùng thời gian rất lâu mới có thể biến rung động thành thích, mà thích và chiếm hữu đối với Kỷ Minh Tranh mà nói là hai việc khác nhau.
Khi đó cô rất bận, bận việc học, cũng không có bất kỳ tâm tư yêu đương nào.
Chỉ là vẫn sẽ nghe được tin tức về Bành Hướng Chi, nhìn nàng từ không có tiếng tăm gì đến chạm tay vào là có thể bỏng, nhìn nàng từ tóc ngang vai biến thành tóc xoăn dài, nhìn nàng du hí nhân gian từng mối từng mối tình, không ngừng tập trung, lại không ngừng bị tổn thương. Bành Hướng Chi rất dễ hiểu, chỉ cần bạn đặt ánh mắt ở trên người nàng.
Kỷ Minh Tranh dùng thời gian sáu năm để biến việc để ý đến một người từ một thói quen, biến thành một góc yên tĩnh trong cuộc sống.
Giống như một con mèo đang ngủ trong tủ quần áo, chỉ cần nó không thức dậy duỗi người, rất khó nhận ra sự tồn tại của nó.
Nhưng con mèo này rất nghịch ngợm, thật sự thỉnh thoảng sẽ chui ra khỏi tủ, đến trước mặt người duỗi lưng một cái.
Đôi khi nó còn kêu meo meo.
Ví dụ như lúc Kỷ Minh Tranh nghe nói, lúc Bành Hướng Chi uống nhiều có hôn một cô gái ở quán bar, ví dụ như lúc Bành Hướng Chi cười đùa với fan, nói tính hướng của chị thật sự nói không cùng, cô gái đáng yêu như vậy, lỡ như thì sao, ví dụ như lúc nghe nói nàng mượn rượu quên sầu, mắng chửi người đàn ông cặn bã.
Còn có một buổi sáng nào đó, nhìn thấy nàng cắn kem xong, rụt cổ lại, ép buộc mình tỉnh táo đi vào thang máy.
Những thời khắc đặc biệt này khiến kiều mạch trong lòng phát triển mạnh mẽ, bồng bột mạnh mẽ, khó có thể phớt lờ.
Nhưng cô vẫn không làm bạn với Bành Hướng Chi, trải qua mấy lần được trả lời không mặn không nhạt, khiến Kỷ Minh Tranh không biết nên mở miệng làm bạn với nàng như thế nào.
Bành Hướng Chi căn bản là không có cho rằng Kỷ Minh Tranh là người có thể đưa vào nhóm bạn tốt, ngay cả Weibo của Kỷ Minh Tranh thỉnh thoảng đi bình luận, nàng cũng rất ít nhìn thấy.
Năm thứ tám, một số CV mở hộp thư ẩn danh cho vui, Bành Hướng Chi cũng theo phong trào. Khi đó nghe nói nàng và Lý Kiều đã ổn định lại, cũng sắp kết hôn. Kỷ Minh Tranh nhìn hộp thư ẩn danh này, ngẩn ngơ một lúc.
Sau đó viết một lá thư rất dài, đại ý là, nếu bên cạnh cậu có một người ở một nơi cậu không biết, để ý cậu, thích cậu, đã một thời gian rồi, cậu cảm thấy, người đó có nên nói ra không?
3 giờ sáng hôm sau, cô nhận được hồi âm của Bành Hướng Chi.
Bành Hướng Chi nói, nàng là cung Bạch Dương, đặc điểm lớn nhất của nàng là ý chí mạnh mẽ, hơn nữa tình cảm cũng phân biệt vô cùng rõ ràng, chỉ có thể yêu người mình cảm thấy hứng thú, lâu ngày sinh tình không tồn tại trong từ điển của nàng, cũng vĩnh viễn sẽ không vì một người đối xử tốt với nàng mà yêu người đó. Nếu như thật sự ở bên cạnh yên lặng để ý, mà chính nàng một chút cũng không phát hiện ra, vậy chắc là nàng không có chút tâm tư nào đối với người kia. Nên đề nghị từ bỏ đi, ha ha.
Cuối cùng nàng còn dí dỏm thêm một cái "Ha ha".
Kỷ Minh Tranh nhìn câu trả lời kia, cười cười.