Edit: phuong_bchii
________________
Sau khi nói chuyện một lần, hai bên đạt thành nhận thức chung tạm thời thích ứng một chút. Hai người chính thức bắt đầu xuất phát từ cuộc sống chung của bạn cùng phòng lại "cao hơn" bạn cùng phòng. Sau khi tan làm, Kỷ Minh Tranh bắt đầu học nấu ăn với Bành Hướng Chi. Bành Hướng Chi chủ yếu tập trung vào món chính, Kỷ Minh Tranh lựa chọn học món đồ ngọt.
Bành Hướng Chi hỏi cô, có phải bởi vì mình thích ăn đồ ngọt, cho nên Kỷ Minh Tranh mới cố ý học những thứ này.
Kỷ Minh TRanh nói không phải.
Ôi giời, cô bé ơi, còn không thừa nhận. Bành Hướng Chi cười rửa nồi, vậy tại sao cô lại học bánh cookie, bánh sữa, bánh ngọt matcha? Sao mỗi món đều trùng hợp là món Bành Hướng Chi thích ăn nhất?
Mỗi đêm từ 10 giờ đến 11 giờ, đặt câu hỏi cho nhau, kể về lịch sử trưởng thành từ bé đến lớn, nhiều hơn là, mười năm này.
Thì ra có một lần sinh nhật, Bành Hướng Chi tổ chức tiệc sinh nhật ở Mạc Viên, mời rất nhiều người trong giới, Kỷ Minh Tranh không đi, là bởi vì phát sốt, còn là cảm cúm, sợ lây bệnh.
Nhưng lúc ấy cô nhờ Hồ Bảo mang đến giúp cô một món quà, món quà đó là lúc ấy Bành Hướng Chi nói ở trên Weibo, rất muốn một cây đàn dương cầm xếp gỗ nhỏ, có thể phát ra âm thanh, nhưng trong nước mua không được, phải cần mua hộ.
Ngày đó nhiều người nhiều việc, Bành Hướng Chi quên là quà của Kỷ Minh Tranh, còn tưởng rằng là Hồ Bảo tặng, nàng rất cảm kích tấm lòng của Hồ Bảo, còn làm bạn thân với người ta bốn năm tháng, sau đó Hồ Bảo mang thai sinh con, hai người càng ngày càng xa, hiện giờ là bạn bè trên Wechat.
Bành Hướng Chi rất xúc động, nếu khi đó bản thân có tâm một chút, nhớ là Kỷ Minh Tranh tặng, có phải người hiểu nhau sớm một chút, chính là hai người bọn họ?
Nàng hỏi Kỷ Minh Tranh, làm sao cậu biết mà tặng tôi cây đàn dương cầm kia?
Kỷ Minh Tranh nói, chỉ là nhìn thấy trên Weibo.
Nhưng Bành Hướng Chi ở trong thần sắc của cô nhận ra giấu diếm, nàng rốt cuộc nhận ra giấu giếm, nhưng nàng cũng không nói ra.
Đêm đó hai người làm rất kịch liệt, Bành Hướng Chi lấy tay vuốt ve bên ngoài Kỷ Minh Tranh, sau đó tự mình xoa bóp sự mềm mại trước ngực mình, cuối cùng cúi người, đưa đỉnh mềm mại vào trong miệng Kỷ Minh Tranh.
Làm nàng ướt át mà khiêu khích, đến từng tấc từng tấc gọi về chính mình ở trong vũng bùn phóng đãng, cơ thể càng thêm phong bế và chết lặng.
Tư thế này gần giống như cho ăn, nhưng Bành Hướng Chi bắt đầu cảm thấy, lấy lại cuộc sống mới chính là mình.
Bị Kỷ Minh Tranh ngậm, nàng rất có cảm giác, động tình thở dốc đến lạ thường, Kỷ Minh Tranh rất nhanh đã tới đám mây, thất thần ôm lấy Bành Hướng Chi.
Lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt sũng của nàng, tóc dài của hai người quấn lấy nhau, ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Kỷ Minh Tranh đi công tác, đi khá là sớm, để lại một tin nhắn Wechat cho Bành Hướng Chi, trứng gà ở trong máy nấu trứng.
Sữa cũng được hâm nóng trong nước nóng.
Bành Hướng Chi thức dậy ăn sáng, ra ngoài làm việc, sau đó về đến nhà sau khi trời tối, tự mình xem TV.
Cảm xúc trống vắng tới bất ngờ không kịp đề phòng, nàng giống như mèo hoang nhảy ra từ bụi cỏ, trong đêm tối thê lương kêu cào.
Nàng gửi tin nhắn cho Kỷ Minh Tranh, hình như Kỷ Minh Tranh biết nàng nhớ cô, lần này trả lời rất nghiêm túc, cũng rất nhanh chóng, luôn có hai ba dòng.
Không giống như lúc trước ở bệnh viện.
Mỗi ngày Bành Hướng Chi đều gửi ảnh quả cam cho cô, đến gần một tuần, nàng bắt đầu mỗi ngày gửi cho Kỷ Minh Tranh: "Tranh Tử, tôi nhớ cậu rồi!"
Khoá huấn luyện này rốt cuộc mất bao lâu thế? Hai tuần huấn luyện và toạ đàm, có phải không khoa học lắm không?
Bành Hướng Chi sấy tóc mái, mỗi ngày đúng giờ tưới hoa giúp Kỷ Minh Tranh.
Vào ngày thứ tám, nàng đột nhiên phát hiện, bản thân một mình cũng có thể ngủ, cho dù nằm không có hơi thở nào của Kỷ Minh Tranh, vì để kiểm chứng, vào ngày thứ chín nàng trở về phòng mình, thật sự có thể ngủ.
Nàng vừa vui vẻ, vừa buồn. Cũng không muốn nói cho Kỷ Minh Tranh chút nào.
Ngày thứ mười, Kỷ Minh Tranh nói buổi chiều là thời gian tham quan tự do, Bành Hướng Chi kiểm tra điện thoại một hồi lâu, nhưng không đợi được tin nhắn của Kỷ Minh Tranh, vì thế lại theo thói quen lên Weibo tìm kiếm cô.
Lại thấy có người đăng một bài đăng trên Weibo, nói về Kỷ Minh Tranh.
Là một diễn viên nhỏ, loại không có tiếng tăm, có thể đã từng diễn nha hoàn của nữ ba nữ bốn trong mấy IP lớn.
Cô ta chụp một tấm ảnh cùng ăn cơm với Kỷ Minh Tranh, sau đó nói: "Cuối cùng cũng gặp được cô Kỷ rồi!"
Hai người ngồi trong nhà hàng Tây đầy nắng, cô gái cười còn ngọt ngào hơn cả chiếc bánh ngọt nhung đỏ trên bàn.
Bành Hướng Chi đột nhiên chua lòm, chua đến không thể chua hơn, nhấn mở bình luận ra, xem cẩn thận bình luận hết một lần, phát hiện thủy quân rất nhiều.
Lại lướt lại lượt like một lần, cuối cùng cũng xem lại Weibo trong vòng ba tháng của diễn viên này, dùng từ khoá "Kỷ" hoặc "Tranh" tìm kiếm một lần nữa, không có bài Weibo thứ hai liên quan.
Nhấn vào trang chủ của Kỷ Minh Tranh, xem cô có theo dõi diễn viên nhỏ này hay không, rõ ràng đã lướt hết hơn 300 người theo dõi, phát hiện không có, thấy không chắc nên xem lại một lần nữa.
Chờ làm xong những thứ này, mắt đều hoa hết cả lên.
Lại đến quảng trường quét về Kỷ Minh Tranh, không có thêm tin tức gì.
Bành Hướng Chi ruột gan cồn cào x3.
Ngồi ở trên sô pha, tìm góc độ tốt một chút, mở ra chế độ làm đẹp, chụp cho mình một tấm tự sướng, lại dùng hai ngón tay phóng to ôm lưng nhìn kỹ, nhìn chính mình, lại nghĩ đến diễn viên kia, lại nhìn chính mình, lại nghĩ đến cô ta.
Cuối cùng đóng album, không nói gì, nàng cũng không phải ngôi sao, cũng không dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm.
Hơn nữa, cũng không có nhiều tiền bảo dưỡng như vậy.
Hơn nữa, hôm nay nàng còn chưa gội đầu.
Nhưng nàng hậm hực, nằm ườn trên sô pha, hai tay để lên bụng, không bao lâu lại trở mình, gối lên bàn tay nằm nghiêng, lại trở mình, sống không còn luyến tiếc gì nằm xuống.
A...... Kỷ Minh Tranh, nàng lọt hố rồi.
Trong lòng rất bi thương, muốn đập đầu vào tường để cho mình tỉnh táo một chút.
Nhưng một giây sau, nhận được một tin nhắn Wechat, nàng xoay người ngồi dậy, quả nhiên là của Kỷ Minh Tranh.
Khóe miệng nhanh chóng cong lên, trái tim kích động, bàn tay run rẩy, mở ra, chỉ có hai chữ: "Hướng Chi."
"?" Là đang gọi nàng sao? Kỷ Minh Tranh gần như không gọi nàng như vậy.
"Trưa nay ăn cơm với bạn, có nhắc tới cậu, cô ấy hỏi tôi, tên cậu đọc như thế nào, cô ấy cho rằng, chữ Hướng đọc thanh ba."
Bành Hướng Chi cười: "Rất nhiều người đều đọc sai, vậy cậu có nói với cô ấy đọc thanh tư không?"
Ngọt ngào chết mất, nói như vậy, Kỷ Minh Tranh cùng người bạn kia ăn cơm, còn nhớ đến nàng, hơn nữa còn giới thiệu nàng với bạn bè.
Lập tức liền hết khó chịu, hơn nữa còn sảng khoái kinh khủng.
"Tôi nói rồi." Kỷ Minh Tranh nói.
Mười giây sau lại gửi một tin: "Nhưng mà, hôm nay tôi cảm thấy, cũng có thể đọc thanh ba."
?
Bành Hướng Chi nghi hoặc, lại lướt trở lại nhìn thấy hai chữ "Hướng Chi" cô gửi, theo bản năng liền đọc thanh ba, Hướng Chi (thanh tư), nhớ Chi (thanh ba).
Phía trên vừa vặn là tin nhắn Bành Hướng Chi gửi hôm nay: "Tranh Tử, tôi nhớ cậu rồi!"
Bành Hướng Chi giơ điện thoại lên cười, nàng có nghĩ sai không? Nàng có nghĩ nhiều không? Kỷ Minh Tranh, đang nói nhớ nàng sao? Ôi, đây chính là cách nhớ nhung của những người có trình độ học vấn cao sao? Thật hàm súc, thật có văn hóa.
"Nhớ Chi." Bành Hướng Chi tự mình đọc lại một lần, đặt điện thoại lên ngực.
Ha ha, cười khờ.
Ngày thứ mười hai, Bành Hướng Chi đóng máy, không có việc làm, cũng không có gì chơi, nàng quyết định tự mình ra ngoài đi dạo, nhưng cưỡi motor, không biết vì sao lại đi tới bệnh viện của Kỷ Minh Tranh.
Trong lòng nàng cười nhạo chính mình, mọi người đều đi công tác ở nơi khác, nàng còn tới chờ, bị khùm hả.
Đứng ở trước bồn hoa, đi qua đi lại đá hòn đá nhỏ, lại ngẩng đầu nhìn phòng khám tầng trệt của cô, hơi chút đi tới hai vòng thì muốn trở về.
Nhưng đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc gọi nàng lại: "Đây là...... Chi Chi à?"
Bành Hướng Chi quay đầu lại, là mẹ của Kỷ Minh Tranh.
"Dì," Bành Hướng Chi vội vàng đến chào hỏi, "Sao lại gặp dì ở đây? Dì không thoải mái sao?"
"Dì đến lấy thuốc kiểm soát lượng đường trong máu." Mẹ Kỷ ăn mặc rất ấm áp, nhưng có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Bành Hướng Chi, áo ba lỗ sát người và quần túi hộp, tóc xoăn dài phối với đôi môi đỏ mọng, không giống với lần trước chút nào, thiếu chút nữa không nhận ra.
Tiêu rồi, Bành Hướng Chi bị ánh mắt của dì ấy đánh cho một đòn cảnh cáo, lần trước, là nói giọng gì vậy ta?
"Cái đó, đúng lúc con tham gia một hoạt động của ban nhạc, ha ha." Bành Hướng Chi ngoan ngoãn cười nói.
"Vậy sao Chi Chi lại tới bệnh viện?" Mẹ Kỷ cũng rất quan tâm nàng.
"A, cái đó, ban nhạc của bọn con biểu diễn, đồng đội của con té, con tới cùng cô ấy." Bành Hướng Chi kiên trì biên soạn.
Mẹ Kỷ kinh ngạc: "Vậy có gì nghiêm trọng không?"
"Không ạ không ạ, trầy da một chút, cô ấy lấy thuốc xong đi về rồi ạ, giờ con đang nghĩ đi đâu ăn cơm, cho nên một mình đi dạo một chút."
Mẹ Kỷ cười: "Vậy con đến nhà dì ăn cơm đi, hôm nay chú cũng không ở nhà, Tranh Tranh cũng đi công tác, dì cũng là 'người cô đơn'."
A cái này......
Thật ra Bành Hướng Chi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng đây là mẹ của Kỷ Minh Tranh! Mẹ của Kỷ Minh Tranh đó! Nàng cũng có thể một mình ăn cơm với mẹ Kỷ Minh Tranh! Ai nhìn mà không nói một tiếng trâu bò chứ, nàng cũng quá được mẹ chồng tương lai yêu thích đi.
Ôm chút kiêu ngạo này, nàng liền tự giác tới nhà một lần nữa.
Lần này mẹ Kỷ không quá khách sáo với nàng, bảo nàng vào trong bếp phụ giúp, hai người vừa trò chuyện vừa nấu cơm, cũng vui vẻ hòa hợp.
Lúc ăn cơm Bành Hướng Chi đã rất hiểu quy củ, không có mở miệng nữa, dùng cơm xong nàng muốn rửa chén, thì mẹ Kỷ gọi nàng lại: "Chi Chi à, con đừng làm nữa, để lát nữa chú về, chú sẽ rửa."
"Ai đời lại để khách rửa chứ." Mẹ Kỷ bảo nàng lại đây ngồi, gọt táo cho nàng.
Gọt được một nửa, bà mới nói tiếp chuyện lúc nãy trong bếp: "Thật ra Tranh Tranh của chúng ta chưa từng dẫn bạn về, con là người đầu tiên."
"Vậy sao ạ?" Bành Hướng Chi cười đến mi mắt cong cong.
"Đúng vậy, hồi tiểu học, có một bạn học rất thân thiết với con bé, muốn tới nhà làm khách, mà Tranh Tranh không cho, cô gái nhỏ người ta đuổi tới cửa nhà, mà con bé không cho vào, bạn học ở ngoài cửa khóc, nói, Kỷ Minh Tranh không đệ nhất thiên hạ tốt với mình nữa rồi, Kỷ Minh Tranh không đệ nhất thiên hạ tốt với mình nữa rồi."
Mẹ Kỷ vừa nói vừa cười: "Ôi, hàng xóm láng giềng đều chạy ra xem, con bé vẫn giữ cửa không cho vào."
Sau đó chú dì nó cười chuyện này rất nhiều năm, nhắc tới là mắc cười.
Bành Hướng Chi cũng cảm thấy rất buồn cười, cũng vui theo.
"Cho nên, ngày đó con bé dẫn con về, dì còn rất kinh ngạc, hai con hẳn là rất tốt rất tốt rồi?" Mẹ Kỷ đưa quả táo cho nàng.
"Dạ...... Con và cô ấy cực kỳ tốt." Bành Hướng Chi có chút ngượng ngùng, tay cầm quả táo cũng giơ ngón tay hoa lan lên.
"Dì đoán cũng phải, cho nên có mấy lời dì hỏi con, chắc cũng tiện hơn."
"Dạ, dì cứ hỏi." Bành Hướng Chi dè dặt cắn một miếng.
Mẹ Kỷ rút khăn giấy ướt ra lau tay: "Chi Chi có bạn trai chưa?"
"Không có ạ, ha ha." Bành Hướng Chi cười gượng hai tiếng.
"Lần trước nói, con bằng tuổi Tranh Tranh, chắc cũng đã từng yêu rồi, đúng không?"
"Ơ...... Đúng ạ, từng có mấy mối tình." Bành Hướng Chi có chút chột dạ.
Mẹ Kỷ thở dài, cười nói: "Tranh Tranh của chúng ta, một mối cũng không có. Trước kia dì rất sốt ruột, luôn sợ không có người chăm sóc con bé, mẹ con chắc cũng thường xuyên nói chuyện này với con ha?"
"Vâng, thỉnh thoảng có nói." Bành Hướng Chi có chút căng thẳng, gặm táo nhìn bà.
"Nhưng năm nay dì yên tâm hơn nhiều, nghe con bé nói có chàng trai nó thích, con bé còn luôn nói với dì chuyện của người con trai kia, chỉ là gần đây con bé bận rộn, không nói nhiều, dì nghe nói hai đứa cũng coi như là nửa đồng nghiệp, không biết, con có quen biết chàng trai này hay không, có đáng tin cậy hay không?"
Sau lưng Bành Hướng Chi lạnh cả người, sững sờ chớp mắt mấy cái, cắn một miếng táo, kẽo kẹt kẽo kẹt, tưởng là đang nhai thịt sống giòn tan.
Son môi dính trên quả táo, giống như vết máu.
Nàng cẩn thận, cẩn thận xác nhận lại: "Tranh Tử có nói với dì, cô ấy có thích chàng trai nào sao ạ?"
"Đúng vậy, nói nhiều lần rồi." Mẹ Kỷ nói.
Tim Bành Hướng Chi đập như sấm, nhưng cảm thấy máu trên tay trong nháy mắt hạ nhiệt độ.