Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 107: Pháo hoa năm ngoái 7




Edit: phuong_bchii

________________

Bành Vân và Kỷ Tình Tình cứ như vậy ở bên nhau.

Nói là "ở bên nhau", cũng không phải rất thỏa đáng, Bành Vân không nhắc lại chuyện "sau này", có lẽ nàng cũng cảm thấy, bất luận là Kỷ Tình Tình ở lại, hay là nàng đi theo vào thành phố, đều không quá thực tế.

Nàng là một người rất lười nhác, trước kia theo chị em đi chợ bán sỉ trong thành phố mua quần áo, các nàng chen chúc trên xe buýt, giống như bị dán bánh bột ngô một đường không khỏi tức giận.

Người trong thành phố nhiều như vậy, khi đó nàng thậm chí khoa trương nghĩ, người trên một chiếc xe buýt, e là còn nhiều hơn người một trấn nhỏ.

Trấn nhỏ cũng có xe buýt, chỉ có một chiếc, gọi là xe số 2, không có cột mốc đường và ghế ngồi tạo thành trạm cố định, mà là mỗi khi đến một nơi quen thuộc, người trên xe liền tự động hô "Có xuống". "Trường tiểu học số 2 có xuống", "Đồ vặt A Vân có xuống ", "Quảng trường Thiên Cần có xuống".

Chiếc xe này chỉ cần vẫy tay là có thể dừng, bất luận lúc nào đi lên cũng có chỗ ngồi.

Lần đó các nàng còn đi tàu điện ngầm, trạm tàu điện ngầm xây rất cao cấp, những trạm kiểm soát này, so với tổng bộ của điệp viên trong phim cũng không kém nhiều lắm, lúc Bành Vân đi qua đều phải đưa mông về phía trước, sợ bị kẹp. Năm ấy tàu điện ngầm là vé thông hành, chỉ có hai đồng, các nàng ngồi từ tuyến số 1 đến tuyến số 7 đủ vốn, vẫn luôn ở trong xe xem quảng cáo hộp đèn bên ngoài.

Nói thật, giống như sợ "trạm kiểm soát" của tàu điện ngầm kẹp mông, Bành Vân có chút sợ thành phố lớn.

Nàng cảm thấy, e là nàng rất khó cùng Kỷ Tình Tình đi vào thành phố.

Bành Vân cũng không biết nên định nghĩa quan hệ của mình với Kỷ Tình Tình như thế nào, nàng không có ý định làm đồng tính luyến ái, nhưng quả thật luyến tiếc Kỷ Tình Tình.

Nghĩ cô cũng phải đi, Bành Vân cùng cô chơi cái đủ vốn, hai người đi dạo trường tiểu học số 2, Bành Vân cùng Kỷ Tình Tình đều đọc sách ở trường tiểu học số 2, vào năm Kỷ Tình Tình tốt nghiệp, sửa nhựa đường băng, khi đó không chỉ trẻ con thấy mới mẻ, người lớn cũng thấy mới mẻ, mang giày chạy bộ đến bên trong đi đường, chạy đường dính dính, cảm giác dường như đang hô hấp.

Cả hai lại đi ăn món nhà Xuyến Xuyến Lý mà Bành Vân nói rất ngon, Bành Vân cố ý nói không ngon, nhà Xuyến Xuyến Lý quả nhiên chửi ầm lên, Bành Vân ném tiền, kéo Kỷ Tình Tình bỏ chạy, nói chậm một chút, nước miếng của Xuyến Xuyến Lý sắp đuổi tới rồi.

Sau đó lại đưa Kỷ Tình Tình đi đến của hàng thời trang tốt nhất trên trấn, nàng kiên nhẫn dạy Kỷ Tình Tình chọn quần áo theo mùa như thế nào, trang phục mùa đông phải trữ vào mùa hè, mà vào mùa đông lúc này mua váy mùa hè là có lời nhất, ưu tiên đi những khu vực mẫu hỏng hoặc ít mẫu, một hàng đó là rẻ nhất.

Nàng chọn váy màu trắng cho Kỷ Tình Tình, khí chất Kỷ Tình Tình rất tốt, giống như nữ chính đau đớn trong phim thanh xuân.

Kỷ Tình Tình muốn tự mình trả tiền nhưng Bành Vân không cho, nói bình thường nàng để dành tiền cũng không có chỗ tiêu, giúp cô mua hai bộ, sau đó tự mình chọn đôi giày.

Kỷ Tình Tình nói đẹp, ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra, sau đó nhân lúc Bành Vân cởi giày, chạy đi trả tiền.

"Em mua cho chị làm gì, chị có tiền." Bành Vân nói cô.

Kỷ Tình Tình liền cười không nói lời nào, sau đó lại đi mua hai que kem, đưa cho nàng một cây.

"Tình Tình, có muốn ăn đồ Tây không, có muốn uống cà phê không?" Bành Vân hỏi cô.

"Muốn." Kỷ Tình Tình nói.

"Đối diện trường tiểu học số 2 có mở một nhà hàng, là bạn học của bạn chị mở, chị mời em ăn."

"Em mời chị." Nếu không Kỷ Tình Tình không đi.

Bành Vân thấy cô không được tự nhiên, đồng ý, cùng Kỷ Tình Tình lại đi về phía trường tiểu học số 2, đi tới đi lui, Kỷ Tình Tình đưa tay ngoắc ngoắc ngón áp út của Bành Vân, vẩy hai cái, lại rụt lại, lại đụng tới, lại ngoắc hai cái.

Trước mặt đi tới một bạn học hồi cấp ba bình thường không liên lạc nhiều, bế đứa nhỏ, Bành Vân chào hỏi cô ấy, hàn huyên mấy câu, sau đó phát hiện ánh mắt của cô ấy cứ đảo quanh trên người Kỷ Tình Tình, cho đến khi hai người tạm biệt, Bành Vân như có điều suy nghĩ quay đầu lại, thế nhưng vừa vặn đụng phải tầm mắt của bạn học.

Cô ấy hoảng loạn thu hồi, quay đầu, tiếp tục dỗ đứa bé.

Bành Vân là người phụ nữ có giác quan thứ sáu rất mạnh, ngay lập tức liền cảm thấy không đúng, nhưng nàng không nói, chỉ cùng Kỷ Tình Tình ăn một bữa cơm cao cấp trong bầu không khí rất tốt, trên bàn có ánh nến các loại. Bọn họ chụp ảnh chung dưới ánh nến, giống như một cặp tình nhân.

Buổi tối Kỷ Tình Tình đưa nàng về nhà, sau đó mới lưu luyến rời đi.

Bành Vân dựa vào ban công nhìn bóng lưng cô biến mất, lại ngây người một lát, suy tư lấy điện thoại ra, lấy ảnh chụp chung của nàng và Kỷ Tình Tình ra, gửi cho chị em của nàng.

Đáy điện thoại kề sát môi, Bành Vân chần chờ nói: "Y Y, em xem giúp tôi, em có nhận ra người này không?"

Y Y là "danh nhân" của giới xã giao trong trấn, nhà ai cô ấy cũng có thể nói mấy câu.

"Cô gái này nhìn sao quen mắt vậy?" Y Y rất nhanh trả lời, giọng điệu nghi hoặc.

"Em hỏi thử ha."

Tin nhắn thứ hai tới, sau đó liền biến mất mười phút.

Mười phút không đủ Bành Vân thu dọn một xào quần áo, không đủ Bành Vân nấu một bữa cơm, cũng không đủ nàng tắm một lần, vì thế nàng lựa chọn tiếp tục ngẩn người trên ban công, nhưng mười phút này dài dằng dặc, nàng giống như thu dọn mười xào quần áo, nấu mười bữa cơm, tắm rửa mười lần.

Lúc Y Y xuất hiện, không có trả lời câu hỏi của Bành Vân, mà là kinh ngạc chợt hỏi nàng: "Trời ơi, chị Vân, sao chị lại thâm tình thế?"

"Hả?"

"Đã mấy năm rồi, con người ta cũng đã sinh rồi, chị còn chưa quên được sao?"

Bành Vân không hiểu, gọi điện thoại cho Y Y.

Vang bốn năm tiếng mới nghe máy, Y Y giống như đang ở trong phòng vệ sinh: "Mẹ chồng em ngủ rồi."

"Em vừa nói gì vậy, tôi xem không hiểu."

"Sao chị lại xem không hiểu! Chị chụp ảnh chung với người ta mà chị xem không hiểu."

"Rốt cuộc em đang nói gì vậy, em biết cô gái này?"

"Kỷ Tình Tình, đúng không?"

"Ừ." Bành Vân căng thẳng, trời lạnh, nàng cảm thấy lưng mình đổ mồ hôi, tai cũng lùng bùng.

"Chị thật sự không biết sao? Năm đó chị bắt gian, người chị gọi là chị, chính là mẹ cô ấy." Y Y nói.

Trống rỗng.

Bành Vân không biết mình cúp điện thoại như thế nào, lúc này nàng mới phát hiện, mình thật sự rất không có văn hóa, đề tư duy logic đơn giản, tính thế nào cũng không rõ ràng.

Vợ hiện tại của chồng cũ của nàng, cũng chính là "Đại tam" trong miệng nàng, là mẹ ruột của Kỷ Tình Tình. Vậy quan hệ giữa mình và Kỷ Tình Tình là gì?

Lúc ấy Kỷ Tình Tình nói như thế nào? Cha cô qua đời rất sớm, mẹ cô tái hôn mặc kệ cô, cô đi theo ông bà ngoại.

Bành Vân suy nghĩ một chút, tuy rằng nửa đời trước nàng cũng gặp phải một chút biến cố, nhưng có rất ít khi nàng cảm thấy hoang đường đến khó tin thế này.

Hiện tại nàng liền không chịu nổi.

Đùa à? Chuyện quái gì vậy?

Đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

"Cốc cốc cốc", có tiếng gõ cửa trong trẻo, Bành Vân đứng dậy đi mở cửa, Kỷ Tình Tình mặc áo khoác đứng ở cửa.

Cô nói: "Em bị ngã, không về được, gọi điện thoại cho ông ngoại, nói có thể ở lại đây."

Cô nói ngã, nhưng trên người không có một chút bùn, cô nói ngã, nhưng mặt cô đang cười.

"Em có thể không?" Kỷ Tình Tình nhỏ giọng hỏi nàng.

Bành Vân nhìn ánh mắt trong trẻo của cô, lại giống như bị lửa đốt, ánh mắt né tránh, nói: "Vào đi."

Nàng lại nghĩ, có lẽ Kỷ Tình Tình cũng không biết, sự trùng hợp này hẳn là ông trời đùa giỡn, thật ra thị trấn này chỉ lớn như vậy, ai có tổ tiên ba đời, nói không chừng đều kết hôn đây.

Kỷ Tình Tình rất vui vẻ, quen thuộc thay dép lê, sau đó đi vào rửa tay.

Lúc tắm cô nói: "Chị Vân, dép nam này to quá, sau này chúng ta vào thành phố, đừng mua lớn như vậy, em mua trên mạng, hôm nay em thấy trên mạng có dép, chỉ 6 tệ 9, còn là màu hồng nhạt, rất đẹp."

Rửa tay xong, cô thuận tiện cầm một quả táo trong tủ lạnh, cũng rửa, nói: "Chị Vân, buổi tối chị ăn mì Ý, ăn có no không? Cái đó ngay cả hai mặt cũng không có, em đi nửa đường, luôn nghĩ chị có đói không, em gọt táo cho chị nhé."

Cô từ trong phòng đi ra, ngồi trên sô pha, lấy dao ra, gọt vỏ trái cây cho Bành Vân.

Chiếc bóng rơi xuống vẫn đẹp như vậy, vừa rơi xuống bồn rửa, vừa rơi xuống bàn trà.

Bị mặt đất ngăn cản hơn một nửa, bóng dáng liền vặn vẹo, cắt đứt từ chính giữa, đối cũng đối không đồng đều.

Bành Vân nghe tiếng cô gọt vỏ trái cây "sàn sạt", bỗng nhiên hỏi: "Tình Tình, chị đột nhiên nhớ tới, nhà ông ngoại em cách nơi này rất xa, đúng không?"

"Ừ, cho nên em lười, không muốn trở về." Kỷ Tình Tình cười nói.

"Vậy em ngay từ đầu, tại sao một hai phải đến chị Vân này, bày sạp chứ?"