Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 104: Pháo hoa năm ngoái 4




Edit: phuong_bchii

________________

"......"

Bành Hướng Chi trầm mặc, giơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng cắn một cái.

Kỷ Minh Tranh cũng trầm mặc, lòng bàn tay che môi, hắng giọng.

"Gì vậy......" Bành Hướng Chi liếm liếm môi dưới, liếc mắt nhìn Kỷ Minh Tranh, lại nhai hư không hai cái, đầu lưỡi vòng quanh hàm răng, "Viết cái gì vậy trời......"

Kỷ Minh Tranh thở nhẹ nhàng, giơ tay vuốt tóc, vén ra sau tai.

"Nhưng mà." Ngón chân Bành Hướng Chi căng thẳng, cổ chân cọ cọ hai cái, sau đó chậm rãi xoay cổ chân phải, nhấc tới bắp chân Kỷ Minh Tranh, chui vào ống quần trong quần ngủ của cô.

"Còn rất có không khí." Nàng cắn môi, phẩy lông mi như cánh bướm, khàn giọng hỏi Kỷ Minh Tranh: "Cậu biết mặc nội y không?"

"Cậu nói xem?" Vành tai Kỷ Minh Tranh đỏ lên, hai mắt thông minh lanh lợi trầm tĩnh nhìn nàng.

"Mình xem thử." Bành Hướng Chi vươn tay, hai đầu ngón tay kẹp lấy cổ áo Kỷ Minh Tranh, xách lên.

Kỷ Minh Tranh cầm tay nàng.

Sau đó nàng thở dài một hơi: "Không xem nữa."

Giọng nói rất mềm mại, nhưng vẻ mặt rất trấn tĩnh, giơ tay đặt Kindle lên đầu giường.

Bành Hướng Chi chớp mắt phượng cười.

Lúc Kỷ Minh Tranh hôn tới, trong lòng Bành Hướng Chi gửi cho Vu Chu một con số: 6.

Kindle không có khóa, tiếc là không có ai đọc nó, nó đã chuẩn bị sẵn trang tiếp theo trong tiếng rên rỉ đan xen, và nó biết rằng có hai người phụ nữ, muốn đọc nhau trước, sau đó mới đến thăm nó.

......

Hai cái áo lót mặc vào lại cởi ra đặt ở đuôi giường, yên tĩnh trong đêm tối, chỉ còn tiếng điều hòa vận hành. Điều hòa hơi cũ, động cơ bên ngoài ù ù, giống như khàn cả giọng hô muốn an hưởng tuổi thọ, chiếu là chiếu mạt chược, nằm lâu liền ấn cơ thể đến từng đợt từng đợt, xoay người đều đau.

Bành Vân nằm nghiêng, hỏi Kỷ Tình Tình: "Có nóng không?"

"Có chút." Kỷ Tình Tình cũng nghiêng qua, diện tích tiếp xúc với giường nhỏ hơn một chút, hình như cũng phải mát nhanh một chút.

"Cái điều hòa này nên thay mới rồi, sao chị cảm thấy càng mở càng nóng vậy kìa?" Bành Vân lấy ra cây quạt nhỏ được thẩm mỹ viện tặng ở đầu giường, quạt gió cho nàng và Kỷ Tình Tình.

"Em lại đây một chút." Nàng giơ tay lên mỏi nhừ, để Kỷ Tình Tình dựa vào cạnh nàng.

"Chị Vân," tóc Kỷ Tình Tình cọ xát trên gối, xầm xì, "Chị có dùng nước hoa không?"

Nàng luôn cảm thấy trên người Bành Vân rất thơm, cũng không phải mùi sữa tắm và dầu gội đầu, giống như một loại phấn hoa, không phải dạng chất lỏng, là dạng bột, ở trong xoang mũi có cảm giác mài cát giống như cát sỏi.

"Chị dùng nước hoa gì à, không chú trọng lắm," Bành Vân cười nói, dùng quạt vỗ vỗ bả vai cô.

"Chị ngửi trên người em luôn có một mùi thơm xà phòng, sữa thơm sữa thơm," nàng còn nói, "Em bình thường tắm dùng xà phòng thơm à?"

"Không phải, em dùng sữa tắm, hiệu Lực Sĩ." Kỷ Tình Tình nói.

"Vậy thì thật kỳ lạ." Bành Vân ngửi ngửi, Kỷ Tình Tình hiện tại trên người cũng có, chỗ nối tiếp từ tai và cổ của cô tản mát ra, rất giống nàng khi còn trẻ, xà phòng thơm dùng để giặt đồ lót, hiện tại trên thị trường đã không còn.

Tại sao lại nhớ rõ như vậy? Bởi vì mùi hương này cực kỳ sạch sẽ, vô cùng non nớt, mang theo mùi sữa, giống như dùng cho trẻ sơ sinh.

"Mới rồi nhìn em, áo lót cũng không biết mặc, nói mẹ em không có dạy cho em, vậy mẹ em từ lúc em còn rất nhỏ đã chạy rồi sao?" Bành Vân nhìn vào mắt cô, muốn tâm sự.

Kỷ Tình Tình đặt tay ở phía trước mặt, sờ gối đầu, nói: "Từ lúc em có thể nhớ, mẹ em đã không ở nhà, trước kia bà ấy mở cửa hàng, sau đó đóng cửa, bà ấy lại không muốn làm việc, lăn lộn ở quán mạt chược. Lúc em mười tuổi, bà ấy đi theo một quản đốc, dẫn em đi cùng, mỗi ngày tan học em giặt quần áo cho bà ấy, sau đó không sống nổi, lại ly hôn, sau đó cũng không quản em nữa, mấy năm trước tái hôn, sinh một đứa em trai."

"Nghe nói." Cô thêm một chữ "nghe nói", cũng không chắc lắm.

Thật đáng thương, Bành Vân trìu mến, muốn vén tóc cô ra sau đầu.

Nàng nghĩ, nếu nàng có một đứa con gái như vậy, từ nhỏ nuôi đến lớn, khẳng định không nỡ vứt bỏ đi, Kỷ Tình Tình ngoan ngoãn biết điều như vậy, sợ làm quần bẩn nên không chịu mặc, tắm rửa xong đều đậy kín hết các chai lọ lại.

"Chị Vân," Kỷ Tình Tình hỏi nàng, "Chị kết hôn, sao lại không có con?"

"Từng có một đứa, nhưng sảy mất, sau đó không mang thai nữa." Chồng trước chó má của nàng đi khắp nơi nói nàng không sinh được, hai ba lần truyền ra, bạn bè họ hàng cũng không giới thiệu đối tượng cho nàng.

Kỷ Tình Tình không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Bành Vân vẫn quạt gió cho cô, cổ tay trầm xuống, lành lạnh, nóng nóng, mang theo mùi phấn độc đáo của nàng.

"Chị Vân," Kỷ Tình Tình lại hỏi, "Trên tủ đầu giường có cái đồ tròn tròn có nối dây, là cái gì vậy?"

Vừa rồi cô nhìn thấy lúc Bành Vân tìm quạt, nhìn qua giống như một dụng cụ thẩm mỹ, nhưng cô suy nghĩ một lúc, không biết dùng như thế nào, thứ kia vẫn sáng đèn nguồn, cho dù là sau đèn bàn, cũng có một chút dễ thấy.

Bành Vân thò đầu, liếc nhìn một cái, cười híp mắt: "Của người lớn dùng."

Kỷ Tình Tình không kịp phản ứng, lại nhìn một chút.

Bành Vân thấy phản ứng của cô rất thú vị, rút dây ra, lấy tới, nhấn nút một cái, liền rung, ù ù ù, giống như mấy con ong mật buồn ngủ.

"Hình như là máy mát xa hấp thu," Kỷ Tình Tình giơ tay, khoa tay múa chân trên mặt, "Bạn cùng phòng của em từng dùng qua."

"Đúng là máy mát xa." Nhưng không phải dùng trên mặt.

Bành Vân nhìn cô một cái, đưa món đồ chơi tới gần xương quai xanh Kỷ Tình Tình, nhẹ nhàng chạm một cái, làn da thoáng chốc đỏ lên, sau đó nàng thoáng đi xuống, dùng sức một chút ở chỗ vừa mới bị tụ lại.

Hành động của nàng cũng không khác người, cách tâm tròn còn rất xa, nhưng mềm mại tê dại, Kỷ Tình Tình đã nhạy cảm như là bị điện giật.

Bành Vân cười, sau đó đặt vật nhỏ trở lại đầu giường.

Lúc quay lại, thấy mặt Kỷ Tình Tình đã muốn rỉ máu, vùi xuống, vùi vào trong chăn, phía dưới áo ngủ có hạt nho nhỏ ngây ra, xinh xắn.

Đã quên cô vừa mới tốt nghiệp, coi như một em gái sinh viên, không giống với các chị em đã kết hôn của mình, Bành Vân có chút hối hận, xấu hổ đến mức sau này mới biết.

Nàng đang định nói gì đó thì nghe thấy trong chăn truyền đến một tiếng nhỏ: "Em biết rồi."

"Hả?"

"Em hiểu rồi."

Bành Vân kinh ngạc, liếc mắt nhìn bộ dáng rụt rè của Kỷ Tình Tình, lại bỗng nhiên cảm thấy rất đáng yêu, vì thế hỏi cô: "Em hiểu?"

"Ừm." Kỷ Tình Tình dùng chăn che nửa mặt mình, gật đầu.

"Từng yêu rồi?" Bành Vân hỏi.

Kỷ Tình Tình lắc đầu.

"Tự mình sờ qua?"

Kỷ Tình Tình chần chờ, cũng lắc đầu.

"Sau khi bạn cùng phòng em tắt đèn, đã nói rồi." Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn về phía Bành Vân, tầm mắt Bành Vân bị đối phương bất ngờ không kịp đề phòng.

Không biết vì sao, cùng Kỷ Tình Tình bàn luận đề tài này, cảm giác lúc trước cùng các chị em bàn luận, hoàn toàn không giống. Bành Vân cảm thấy, mình giống như một người dẫn dắt, lại giống như một người khiêu khích, giống như một kẻ phá hoại, lại giống như một kẻ tà ác.

"Ngủ đi." Nàng đặt quạt xuống, nói.

"Ừm." Kỷ Tình Tình xoay người qua, quay lưng về phía nàng ngủ.

Hai người đều ngủ không được, một lát sau, nàng cảm thấy Kỷ Tình Tình lại quay lại, tay nắm cánh tay nhỏ của cô, mềm mại dán vào cánh tay lớn của cô. Tư thế giống như một em gái dựa vào chị gái, nhưng lại không hoàn toàn như vậy.

Bành Vân và Kỷ Tình Tình cứ như vậy quen thuộc.

Tình bạn giữa các cô gái luôn đến rất nhanh, có lẽ là nói chuyện cả đêm, có lẽ là cùng nhau tám chuyện, có lẽ là có người cùng thích ăn lẩu cay, có lẽ là cùng ghét thanh niên giả vờ giả vịt nào đó.

Từ mùa hè đến mùa thu, Bành Vân vẫn cắn hạt dưa nhìn Kỷ Tình Tình chạy tới, hiện tại Kỷ Tình Tình rất có kinh nghiệm, có lúc trên sạp có người chờ, cô sẽ nói với người ta, đến quầy bán đồ vặt của chị Vân ngồi một lát, lát nữa cô sẽ trở lại.

Có lúc quầy bán đồ vặt A Vân một ngày cũng không nhập sổ sách, lúc nướng Kỷ Tình Tình sẽ thêm chút cay, các khách hàng ăn đến sặc sụa, tìm Bành Vân lấy một chai coca lạnh.

Bành Vân cũng học nhanh, coca, bia và sữa đậu phộng đặt ở nơi dễ thấy nhất trước cửa hàng, hai chữ ướp lạnh viết rất lớn.

Trời lạnh một chút, quản lý đô thị tới cũng không siêng lắm, hai người đặt mua mấy cái bàn thấp, đặt ở trước quầy bán đồ vặt A Vân, lại thêm mấy cái đĩa inox cộng thêm túi nilon, coi như là chỗ ngồi ăn.

Hai người càng mở càng muộn, gần như sắp thành bia đêm, có quản lý đô thị tan ca thay thường phục đến đây ăn, Bành Vân kiềm chế dáng người nhỏ nhắn đi chào hỏi: "Ôi, anh Chu, anh xem đồ cô nương nướng ngon như vậy, anh ít đuổi người ta mấy lần đi."

"Chuyện nào ra chuyện đó." Anh Chu vừa tuốt xiên, vừa nói.

Ngày hôm sau vẫn đứng trên xe tải xách còi băn khoăn mà qua.

Trong trấn nhỏ luôn như vậy, tình người lớn hơn trời, tình người mỏng hơn giấy.

Ban đêm dọn quán muộn, có lúc Kỷ Tình Tình cũng đến nhà Bành Vân ở, hai người cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm, không cần người thúc giục, Kỷ Tình Tình liền đi rửa chén, sáng hôm sau còn có thể dậy rất sớm hấp bánh bao.

Cô nói bánh bao bên ngoài đều là thịt bạch huyết, đặc biệt kích béo, cô hấp thì khác, là dùng thịt đùi để chiên.

Bành Vân đương nhiên cũng không chiếm lợi của người khác, có lúc giặt quần áo Kỷ Tình Tình thay ra, có lúc thậm chí giặt quần lót cho cô.

Lúc phát hiện Bành Vân giúp cô giặt quần lót, Kỷ Tình Tình đỏ mặt như cà chua, Bành Vân lại cười cô, nói chuyện thuận tay, cô bé mỗi ngày rất sợ xấu hổ.

Xiên nướng Tình Tình dần dần nổi tiếng, Kỷ Tình Tình nướng ngon, người lại xinh đẹp, lần lượt đưa tới càng nhiều học sinh trung học và thanh niên, bọn họ xô xô đẩy đẩy, ăn xiên nướng là giả, ồn ào là thật, gọi một đám lại một đám, đi lòng vòng bên cạnh sạp, ngoài sáng trong tối đáp lời.

Lá gan lớn hi hi ha ha hỏi Kỷ Tình Tình bao nhiêu tuổi, lá gan nhỏ bị đồng bọn đẩy tới, giả vờ nổi giận phát hỏa.

Thỉnh thoảng lại có cậu bé tới hỏi số điện thoại và Wechat của Kỷ Tình Tình, Kỷ Tình Tình cũng không đuổi người, cứ cắm đầu nướng xiên.

Bành Vân nhìn rất khó chịu, luôn cảm thấy một đám thằng lỗ mãng ở trước cửa hàng của nàng lùng bùng, giống như ruồi bọ.

Hình ảnh một đám con trai vây quanh Kỷ Tình Tình, nói không nên lời có chỗ nào không hài hòa, tóm lại nhìn giống như cải trắng lẻ loi trong chuồng heo.

Thế là nàng lấy vỉ đập ruồi vừa đuổi ruồi từ thùng rác chạy tới vừa hét: "Này, mấy đứa bây, có mua hay không?"

"Chị Vân làm gì vậy, bọn em đang mua xiên đây." Có người dẫn đầu cợt nhả trả lời nàng.

"Mày mua mấy xiên?" Nàng chống nạnh đứng qua, "Tình Tình nó mua mấy xiên?"

Kỷ Tình Tình nhìn sang nàng một cái, nói: "Bốn xiên đậu hủ khô."

"Bốn xiên đậu hủ khô," Bành Vân cười nhạo, "Mày vây chỗ này hơn một tiếng đồng hồ, có cho người làm ăn không hả?"

"Sao em lại không cho làm ăn, người khác muốn nướng cũng đang nướng." Cậu trai không vui.

"Tao nói mày cản quầy bán đồ vặt của tao, có cho tao làm ăn không," Bành Vân mắng hắn, "Hoặc là mày ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh."

"Quỷ Dạ Xoa." Mấy cậu trai tức giận, chửi mát rời đi.

"Hừ, ăn đậu hủ khô của mày đi, tao thấy mày muốn ăn đậu hủ lắm, nhãi ranh." Bành Vân trợn trắng mắt nhìn bóng lưng hắn.

Sau đó nàng chợt nghe thấy Kỷ Tình Tình bên cạnh cười, ánh mắt trong trẻo nhìn nàng, môi cong cong giống như thuyền nhỏ, thần thái giống như hồ nước linh hoạt. Trên tay cô nướng xiên, nhìn nàng cười, lại cúi đầu trước tầm mắt Bành Vân, mỉm cười nhìn cánh gà trong tay.

A, vẻ mặt này...... Bành Vân cắn khóe miệng, có chút mơ hồ.

Một lát sau, Kỷ Tình Tình cầm cánh gà nướng chín lên, "E hèm" một tiếng, đưa cho nàng.

Không nhìn nàng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn những nguyên liệu nấu ăn khác.

Nhưng Bành Vân đột nhiên cảm thấy, hình như so với nhìn nàng, còn muốn cái kia hơn.

"Em có mở quán đêm không?" Bành Vân lấy tới, cắn một miếng, hỏi cô.

"Có." Kỷ Tình Tình nói.

"Vậy em nói với ông ngoại một tiếng đi, không về nữa."

"Ừm, chị Vân, chị giúp em gọi điện thoại cho ông ngoại đi, mật khẩu là 223445." Kỷ Tình Tình đưa hông đến tay Bành Vân, ý bảo nàng lấy di động ra.

Bành Vân lấy từ trong túi cô ra, nhập mật khẩu, mở khóa, nhưng đập vào mắt không phải là màn hình điện thoại, mà là giao diện trang web tìm kiếm ——

"Triệu chứng của đồng tính nữ là gì?"