Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 143




Việc hợp táng không hề thuận lợi.

Năm xưa Yến Tử Khanh là khâm phạm của triều đình, lại chết oan uổng nên lẽ ra phải ném xác vào bãi tha ma.

Nhưng Tần Quyết Minh bất chấp dư luận, không màng thế tục mà chôn cất Yến Tử Khanh trong phủ hắn ở kinh thành.

Việc này gây ra tranh cãi dữ dội, lúc trước Tần Quyết Minh chuyên quyền độc đoán, nửa chữ cũng không hỏi Yến gia.

Vì vậy để hoàn tất chuyện hợp táng, Yến Thù phải đến Yến gia xin phép trước.

Mặc dù Yến gia được rửa sạch oan khuất nhưng mười năm nay phiêu bạt khắp nơi khổ không thể tả, sau khi người nhà họ Yến về lại kinh thành thì không muốn dính dáng vào chuyện này nữa mà giao cho Yến Thù toàn quyền xử lý hậu sự của Yến Tử Khanh.

Yến Thù đến thăm Yến gia rồi lại đi Tần gia.

Tần gia nhiều đời công danh hiển hách, mộ tổ và từ đường danh môn vọng tộc không thể chấp nhận người ngoài chen vào.

Mặc dù Tần Quyết Minh nhiều năm chưa về kinh thành, lại từng vì chuyện của Yến Tử Khanh và Yến Thù mà xa cách Tần gia nhưng cuối cùng máu mủ tình thâm, Tần Quyết Minh một khi trả xong nợ nước, hồn về quê cũ, được chuyển vào mộ tổ và đặt linh vị ở từ đường Tần gia để thờ cúng muôn đời.

Yến Thù cũng không mong Tần gia sẽ bằng lòng dời mộ Tần Quyết Minh nên muốn để Yến Tử Khanh dời vào mộ tổ Tần gia, hai người hợp táng chung với nhau.

Nhưng khi Tần Quyết Minh còn sống, Tần gia đã không chấp nhận Yến Tử Khanh.

Bây giờ Tần Quyết Minh mất đi, bọn họ đời nào cho phép dị tộc vô danh dời vào mộ tổ của mình.

Lúc đầu Yến Thù đến bàn việc này, Tần gia nể mặt y có địa vị trong triều nên còn niềm nở chào đón.

Nhưng chuyện hợp táng đã thử thách ranh giới cuối cùng của Tần gia.

Yến Thù có đến cũng chỉ bị sập cửa vào mặt.

Chuyện này mãi vẫn chưa xong, Yến Thù cả ngày chạy Đông chạy Tây, ăn không ngon ngủ không yên.

Lý Trường Thiên đau lòng hỏi Yến Thù: "Ta có thể giúp gì không?"

Yến Thù lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Sắp kết thúc rồi."

Lý Trường Thiên cảm thấy hoang mang.

Tần gia cao ngạo lạnh lùng như thế sao có thể kết thúc sớm được?

Nhưng ba ngày sau, thánh chỉ của Hoàng thượng truyền đến Tần gia.

Vì Tần Quyết Minh lập công hiển hách nên được chôn cùng lăng đế vương.

Xưa nay chỉ những thần tử có công lao vĩ đại, tiếng tăm lừng lẫy mới được hưởng vinh dự đặc biệt này, đây là điều làm rạng rỡ tổ tông nên đương nhiên Tần gia sẽ không dị nghị.

Lăng mộ tu sửa mấy tháng, chọn ngày hoàng đạo giờ lành để đưa linh cữu vào lăng chôn cùng.

Khi hạ táng, Hoàng thượng tự mình tế bái.

Trong mồ là hai chiếc quan tài sơn son thếp vàng.

Người Tần gia trợn tròn mắt, hỏi ra mới biết là ý chỉ của Hoàng thượng nên không dám nhiều lời.

Hoàng thượng đứng trước bia mộ đổ một bình rượu rồi nhẹ giọng nói: "Nếu không nhờ các ngươi thì trên đời này chỉ có Tam hoàng tử tham sống sợ chết giả ngây giả dại mà thôi."

"Năm tháng trôi qua người già đi, năm đó dưới gốc ngân hạnh ngâm thơ làm phú, nhưng hôm nay......cuối cùng chỉ còn một mình ta."

Rượu mạnh vẩy xuống, tóc bạc cảm khái tang thương, đâu còn dáng vẻ thiếu niên năm nào.

Từ đây những người có tình dưới đất sâu nguyện không chia lìa.

-

Làm xong chuyện hợp táng, tảng đá lớn trong lòng Yến Thù cũng rơi xuống nên lập tức bàn chuyện thành thân với Lý Trường Thiên.

Yến Thù vốn định cho Lý Trường Thiên một hôn lễ nở mày nở mặt, kiệu lớn tám người khiêng, áo đỏ mười dặm, nhưng Lý Trường Thiên chẳng màng những thứ này, hắn biết Yến Thù không thích tiệc tùng nên muốn làm đơn giản một chút.

Hai người vừa bàn bạc vừa suy nghĩ, ngày thành hôn cũng chẳng mời ai mà chỉ treo hai chiếc đèn lồng đỏ rực ở cổng tứ hợp viện đơn sơ, trên cửa sổ phòng ngủ dán chữ hỉ.

Chữ hỉ do Lý Trường Thiên tự cắt, lần đầu cắt xiêu vẹo nhưng Yến Thù thích nên tự tay dán lên cửa sổ.

Trong phòng, chăn đệm mới mua đỏ chói có thêu hình uyên ương nghịch nước, trên bàn bày thức ăn ngon lành, rượu nhạt và cháo hoa, xà nhà treo lụa đỏ, quanh giường buông màn lụa.

Tóm lại muốn bao nhiêu vui mừng thì có bấy nhiêu.

Hai vị tân lang tuấn tú mặc hỉ phục cầm lụa đỏ.

Không có cao đường, một bái trời, hai bái đất, ba bái nhau, đầu bạc răng long không xa rời, nơi nào có ngươi nơi đó là nhà.

Sau khi các nghi thức đã xong, Lý Trường Thiên hỏi Yến Thù: "Vậy hai ta xem như thật sự thành thân rồi đúng không?"

Yến Thù lắc đầu bưng chén rượu bằng sứ men xanh trên bàn: "Còn phải uống rượu hợp cẩn nữa."

"Cái này dễ thôi!" Lý Trường Thiên bưng chén rượu lên định uống.

Yến Thù đè lại cổ tay hắn: "Không vội, nói lời chúc mừng trước đã."

"Chúc mừng?" Lý Trường Thiên mờ mịt.

Yến Thù gật đầu: "Muốn nói gì với ta."

Lý Trường Thiên suy nghĩ rồi hắng giọng trịnh trọng nói: "Ta yêu ngươi, ta sẽ mang lại hạnh phúc cho ngươi!"

Yến Thù: "......"

Lý Trường Thiên: "Ta không hợp với mấy chuyện này, để ngươi nói thì hơn."

Nến đỏ long phượng, màn trướng mềm mại, áo cưới gắn đồng tâm kết, Yến Thù nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Lý Trường Thiên rồi nhẹ giọng nói: "Phiêu bạt nhiều năm lẻ loi hiu quạnh, không biết nơi nào là quê nhà. May mắn ba kiếp, ngươi giúp ta yên lòng, luôn ở bên ta, đời này cảm kích, sớm sớm chiều chiều, cả ngày lẫn đêm không dám quên."

Yến Thù xưa nay cử chỉ văn nhã, thường xuyên nói lời văn vẻ.

Nếu là bình thường Lý Trường Thiên nghe Yến Thù nói lời nho nhã như vậy sẽ khen ngợi hoặc thuận miệng đáp một tiếng, dù sao hắn cũng chỉ hiểu được đại khái.

Nhưng hôm nay Lý Trường Thiên chẳng những nghe hiểu mà còn nghe thấm vào lòng.

Cả hai đời của Lý Trường Thiên đã nếm đủ đau khổ vì chia ly.

Tính tình hắn thẳng thắn phóng khoáng, đem khổ sở chôn sâu trong đáy lòng, ngày thường không bận tâm những điều này.

Ngay cả khi Yến Thù và hắn thành thân, Lý Trường Thiên cũng chỉ cảm thấy dù sao hai người đã sớm ở bên nhau, thành thân chẳng qua là hình thức mà thôi.

Nhưng chỉ một câu ngắn ngủi của Yến Thù lọt vào tai Lý Trường Thiên lại khiến hắn đỏ cả vành mắt.

Lý Trường Thiên phiêu bạt lênh đênh cuối cùng đã có gia thất.

"Ngươi sao vậy?" Thấy sắc mặt Lý Trường Thiên bất ổn, Yến Thù bối rối hỏi hắn.

"Không có gì!" Lý Trường Thiên vội vàng che giấu cảm xúc, mỉm cười nâng ly rượu lên, "Uống nhé?"

Yến Thù gật đầu.

Uống xong rượu hợp cẩn, năm năm tháng tháng, ta vốn không có quê hương, nơi nào bình yên thì đó là nơi dừng chân.

Lý Trường Thiên đặt chén rượu xuống rồi nhìn Yến Thù cười hỏi: "Yến đại nhân, bây giờ chúng ta xem như thành thân rồi đúng không?"

Yến Thù gật đầu.

Lý Trường Thiên lại hỏi: "Yến đại nhân, ngươi cũng biết ta không hiểu quy củ không hiểu lễ nghi, ta muốn hỏi ngươi sau khi bái đường phải làm gì nữa? Ta không biết, ngươi nói cho ta đi."

Hắn cười khúc khích chẳng đứng đắn chút nào, rõ ràng đâu phải thực tình muốn hỏi mà chỉ muốn trêu chọc Yến Thù.

Yến Thù lúng túng hồi lâu mới trả lời: "Động phòng."

Lý Trường Thiên lại hỏi: "Động phòng là gì, phải làm gì?"

Yến Thù: "......"

Yến Thù hít sâu một hơi: "Ăn xong rồi hãy......"

Lý Trường Thiên: "Ta không đói, Yến đại nhân sao ngươi không trả lời câu hỏi của ta, sao ngươi không nhìn ta? Hai ta vừa mới thành thân mà ngươi đã tránh né ta thì cuộc sống sau này phải làm sao đây? Yến đại nhân?"

Lý Trường Thiên còn chưa dứt lời thì đã bị Yến Thù hôn.

Lý Trường Thiên sửng sốt, sau đó mỉm cười ôm bả vai Yến Thù hôn lại y.

Hai người đều rất động tình, môi lưỡi triền miên, ánh nến lập lòe, đến khi ngạt thở mới tách ra.

Yến Thù đột nhiên bế ngang Lý Trường Thiên lên.

Lý Trường Thiên giật nảy mình, nghĩ thầm đây là lần thứ mấy rồi, may mà hắn đã tập thành thói quen chứ nếu là kiếp trước thì nhất định đã nhấc khuỷu tay kẹp cổ y.

Yến Thù đặt Lý Trường Thiên lên giường trải chăn uyên ương, thấy phía trên rải táo đỏ đậu phộng long nhãn hạt sen thì nằm đè lên Lý Trường Thiên hỏi: "Ngươi rải đấy à?"

Lý Trường Thiên gật đầu rồi gạt táo đỏ hạt sen qua một bên.

Yến Thù hỏi: "Ngươi không biết động phòng là gì mà lại rải mấy thứ này lên giường sao?"

Đây thật sự là oan cho Lý Trường Thiên, hỏi động phòng đúng là trêu đùa Yến Thù nhưng rải những thứ này thì hắn không biết có ý nghĩa gì.

Lý Trường Thiên nói: "Không gạt ngươi, lúc nhỏ ta nghe người lớn nói phải rải nên tiện tay làm thôi, dù sao cũng là thành thân, có làm gì đi nữa chỉ để may mắn thôi, còn ý nghĩa nào khác nữa sao?"

Yến Thù nói: "Sớm sinh quý tử."

Lý Trường Thiên: "Hả?"

Yến Thù không nói thêm gì mà hôn lên Lý Trường Thiên.

Hai người quấn chặt nhau, hơi thở hỗn loạn, hỉ phục đỏ rực trên người Lý Trường Thiên nhanh chóng bị Yến Thù cởi ra.

......

Chỉ chốc lát sau Lý Trường Thiên đã không còn mảnh vải.

Lý Trường Thiên hơi kinh ngạc, hai tay vòng qua cổ Yến Thù rồi nhấc hông dùng hạ thân cọ cọ Yến Thù cười nói: "Sao hôm nay Yến đại nhân chủ động thế, lần đầu tiên đó nha."

Yến Thù đè bụng Lý Trường Thiên ngăn cản động tác lưu manh của hắn: "Hai ta đã thành thân, đừng nhúc nhích."

"Được thôi, không nhúc nhích, ta nằm rồi đây." Lý Trường Thiên cong mắt cười nói, ngoan ngoãn nằm dài trên giường.

Kể từ khi hai người thổ lộ tâm ý thì mỗi lần thân mật đều là Lý Trường Thiên chủ động đòi ôm ôm hôn hôn xoa xoa.

Mặc dù luôn cảm thấy thiếu chút gì đó nhưng dù sao hai người đều là nam tử, Lý Trường Thiên cũng bằng lòng với hiện tại.

Bây giờ Yến Thù bỗng nhiên chủ động như thế, Lý Trường Thiên thật sự rất hiếu kỳ Yến Thù sẽ làm gì!

Yến Thù cúi đầu dịu dàng hôn lên mắt Lý Trường Thiên rồi lấy từ dưới gối ra một bình sứ trắng nhỏ, sau khi mở nắp thì quệt thuốc cao tỏa hương thơm ngát lên ngón tay mình.

"Ồ? Đây là cái gì?" Lý Trường Thiên nghi hoặc.

Yến Thù không trả lời mà chỉ nói: "Ta sẽ không làm ngươi đau."

......

Cá nước đoàn tụ, vầng trăng thẹn thùng, Yến Thù ôm Lý Trường Thiên thở dốc.

Sau đó Yến Thù hôn lên ngực Lý Trường Thiên, rõ ràng thường ngày y là một người nho nhã khiêm tốn nhưng bây giờ lại hết sức nóng lòng để lại dấu vết trên thân Lý Trường Thiên, cứ như dã thú đánh dấu lãnh địa vậy.

Lý Trường Thiên thoáng lấy lại tinh thần, phát giác trên mặt mình ướt sũng nên đưa tay sờ thử, hóa ra là mồ hôi.

"Mệt không?" Yến Thù hỏi khẽ.

"Vẫn ổn." Lý Trường Thiên nằm trên giường, tình dục còn chưa lui nên lồng ngực hắn phập phồng mạnh, hơi thở gấp gáp.

Lý Trường Thiên chợt nhìn thấy cái gì, đưa tay xoa lên ngực Yến Thù: "Chỗ này của ngươi......"

Yến Thù nhìn lại, thì ra ban nãy quá động tình nên thân thể hai người dán sát vào nhau, ngọc bội hoa sen Tịnh Đế của Lý Trường Thiên hằn ra vết đỏ trên ngực y.

Lý Trường Thiên hỏi: "Yến Thù, lần trước ta đi chùa Bồ Đề, tiểu sư phó trong chùa nói với ta rằng trước đó khi ta ở Sóc Phương đánh giặc, ngươi thường xuyên đi chùa nghe kinh cầu bình an cho ta, núi kia thật sự rất khó leo, tận chín trăm chín mươi chín bậc đá......"

"Nhớ đến ngươi thì không khó nữa." Yến Thù nói.

Lý Trường Thiên thở dài hôn Yến Thù một cái, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vết đỏ hình hoa sen Tịnh Đế trên ngực Yến Thù.

"Trường Thiên......" Yến Thù chậm chạp mở miệng, ngữ điệu khẽ run, ánh mắt lóe lên.

......

Đêm động phòng hoa chúc, Yến Thù lật qua lật lại Lý Trường Thiên ba lần. Lần cuối cùng bắn ra, Lý Trường Thiên thất thần nghĩ may mà thể lực mình tốt, nếu không ngất đi cũng quá mất mặt rồi.

Mặc dù không ngất nhưng về sau Lý Trường Thiên cũng chẳng còn tỉnh táo nữa, chỉ nhớ lúc mình bị làm mơ mơ màng màng còn nghĩ thầm Yến Thù thật đẹp trai, mình không bị thiệt thòi chút nào.

[HOÀN]