Đều Là Đồ Ăn Cả Ấy Mà

Chương 4




Thường Phong nhìn lâu la bưng bát tới rồi lại cầm bát đi mà không hề bước vào phòng mình, lúc này mới nhận ra rằng mình đã…… bị thất sủng rồi ư?

Vậy thì thật sự là……

Thật sự là…

Quá tốt rồi!!!

Dù sao thì chuyện Ma Vương có chết đói hay không đâu có liên quan gì tới hắn?

Cứ vui vẻ như thế cho đến tận nửa đêm, Thường Phong nhìn mép giường trống không một hồi lâu rồi bỗng rơi vào trầm tư. Hắn trợn tròn mắt thức cả một đêm, thế mà mãi vẫn chẳng thấy tiểu yêu quái tham ăn thường ngày hay tới đâu cả.

Chẳng lẽ là Ma Vương phát hiện ra cậu ăn vụng “đồ ăn dự trữ” của mình nên đã bị đánh hả?

Hay là cậu cũng có đồ ăn mới như Ma Vương, bây giờ đang ngồi xổm trước giường người khác cắn ngón tay?

Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Thường Phong hơi nheo lại, không được vui vẻ cho lắm.

Cuộc sống như vậy kéo dài được khoảng một tuần.

Khi vết thương trên cổ tay Thường Phong sắp lành rồi thì Ngạn Nha biến mất đã lâu mới quay lại.

Cậu ngồi xổm bên mép giường, thở yếu ớt, ánh trăng tàn từ khe cửa sổ trên đầu rọi vào đôi mắt đỏ ngầu của cậu.

Bàn tay trắng nõn hơi lạnh của Ngạn Nha nắm lấy cánh tay Thường Phong đang ngủ say, cậu không khống chế được lực, suýt chút nữa là cắm cả móng tay dài nhọn vào thịt hắn.

Ngạn Nha khẽ nói: “Đói bụng.”

Thường Phong bị nắm tỉnh, cau mày xoay người sang nhìn xem kẻ nào đánh thức mình. Nương theo ánh sáng mong manh, hắn nhìn thấy người trước mặt là Ngạn Nha.

“Đói bụng.” Ngạn Nha ngẩng đầu nhìn hắn, răng run rẩy khiến cho giọng cũng bị run theo.

“Ngươi đói bụng hay là lạnh thế?” Thường Phong ngồi dậy, duỗi tay ra sờ mặt Ngạn Nha.

Khuôn mặt lành lạnh của đối phương cà cà vào lòng bàn tay hắn, giống như là đang lấy lòng.

A, con mèo nhỏ trốn nhà đi chơi khắp nơi cuối cùng cũng biết đường về rồi.

Mặc dù có những lúc bị mất nhiều máu nhưng từ trước tới giờ Thường Phong vẫn chưa từng nghĩ tới việc cắt đứt khẩu phần ăn của Ngạn Nha, không ngờ rằng cậu lại bỗng nhiên biến mất.

Thường Phong nhất thời không biết nên miêu tả tâm trạng như thế nào, có chút tức giận, mà cũng có chút đau lòng.

Trên người Ngạn Nha vương mùi máu, tim Thường Phong như bị ai đó bóp nghẹt, thầm nghĩ chẳng lẽ là mấy ngày qua cậu bị bắt nạt hả?

Mặc kệ là chuyện gì, may mà cậu đã trở về rồi.

Thường Phong thở dài một tiếng, cúi người ôm Ngạn Nha vào lòng: “Có ai bắt nạt ngươi hả?”

Ngạn Nha thuận thế leo lên giường, ngồi quỳ ở trước người hắn, vòng tay ra ôm lấy lưng Thường Phong, sau đó cậu ngửa đầu lên, cọ nhẹ chóp mũi vào cổ hắn.

Động tác vụng về ngây ngô của cậu chọc cho Thường Phong cứng cả người, không dám nhúc nhích, chỉ liếc mắt gọi khẽ: “Ngạn Nha ơi?”

“Đói quá ô.” Ngạn Nha kêu lên như một con thú con, động tác cọ cổ Thường Phong giống như là làm nũng, nhưng thực ra là cậu đang đi săn đấy, chọn lựa góc độ tốt nhất để ăn thịt con mồi.

Ngạn Nha định để cho Thường điểm-tâm hồi phục hẳn nên mấy ngày nay cậu phải tự kiềm chế bản thân không được đi uống máu hắn. Nhưng mà ngoài Thường Phong ra thì cậu đã không còn uống được máu của ai khác nữa rồi.

Khẩu vị của cậu thật sự là đã bị nuôi đến quá mức kén chọn.

Ngạn Nha là ma, trong người mang bệnh, nếu như một ngày không được uống máu thì sẽ bực bội, một thời gian dài không được uống máu thì sẽ xuất hiện tâm ma, trở nên tàn bạo.

Biết Ngạn Nha hành động như vậy là coi mình thành đồ ăn, trong lòng Thường Phong bỗng có một nháy mắt thấy hụt hẫng khó tả.

Cảm nhận được cái đầu nhỏ đang cọ loạn trên cổ, Thường Phong bất đắc dĩ nở nụ cười, kiềm chế để không thở dài, sau đó hắn đặt tay lên lưng Ngạn Nha, giọng nói mang theo chút cưng chiều dịu dàng: “Cắn đi.”

Ngạn Nha cũng thật sự không khách khí, ôm lấy lưng Thường Phong, nghiêng đầu cắn vào cổ hắn.

Không biết là do cái đau khi hàm răng sắc nhọn của Ngạn Nha xuyên qua da hay là do cảm giác kích thích khi đôi môi hơi lạnh ấy dán lên da thịt nóng bỏng của hắn mà Thường Phong bỗng rùng mình, sau đó hắn lại càng ôm chặt Ngạn Nha hơn.

Lúc cắn, Ngạn Nha còn có thể cố gắng kiềm chế bản thân để không quá thô bạo, chứ đến khi nếm được vị máu rồi thì cậu khó tránh khỏi có chút kích động, hút máu tựa hổ đói, giống như người ăn mày sắp lả rồi mới được một bữa cơm ngon.

Thường Phong nhíu mày, vỗ vỗ lưng Ngạn Nha, giống như là đang trấn an, mà cũng giống như là để di dời sự chú ý của mình.

Tư thế này của bọn họ thật sự là quá mức ám muội.

Nếu như Thường Phong tách chân ra đặt ở hai bên người Ngạn Nha, vòng cậu trong ngực thì lại càng mập mờ khó nói hơn.

Ngạn Nha hút đã ghiền rồi mới miễn cường áp chế được sự nóng nảy trong cơ thể xuống.

Cậu vẫn thở gấp lắm, nhưng đó là bởi vì đã uống quá no.

Hơi thở lành lạnh khi có khi không phun ở trên cổ Thường Phong, chọc cho hắn khó tự kiềm chế.

“Ngươi mà còn thế nữa là ta không nhẫn nhịn được đâu đấy.” Thường Phong thầm nghĩ mình cũng không phải là chính nhân quân tử, mỹ nhân ngồi trong ngực thế này há có thể không dao động?

Ngạn Nha vươn đầu lưỡi liếm đi giọt máu thấm ra từ vết cắn, quyết không bỏ sót một chút nào, nghe thấy vậy còn nghi hoặc “hửm?” một tiếng.

Âm thanh mang theo giọng mũi nhè nhẹ, vừa có chút lười biếng sau khi no nê, lại vừa mang theo chút ngây thơ vô tội của cậu.

Thường Phong rất muốn cắn Ngạn Nha một miếng, hắn thâm trầm nói: “Còn trêu chọc nữa là ta ăn ngươi luôn đó.”

Ngạn Nha cười hì hì, lui ra khỏi ngực hắn, liếm sạch vết máu đang dính trên môi dưới, rất quyến rũ mà chẳng hề hay biết: “Ăn như thế nào?”

Yêu ma quỷ quái muốn ăn cậu nhiều lắm, cuối cùng tất cả đều biến thành một vũng máu tẩm bổ cho mặt đất.

Bây giờ nghe thấy đồ ăn nhà mình đại nghịch bất đạo nói muốn ăn cậu, Ngạn Nha lại bỗng nhiên thấy hứng thú và có chút mong chờ, cậu nói: “Ngươi ăn đi, ta sẽ không tức giận.”

Đây là lời cam kết lớn nhất mà Ngạn Nha đưa ra, cậu cho phép đồ ăn chơi đùa cùng mình, tất nhiên là sẽ không biến hắn thành một vũng máu.

Ngạn Nha thương đồ ăn của cậu lắm đấy!

Thường Phong híp mắt lại, nhìn vào môi Ngạn Nha, thầm nghĩ đây là do tự người tìm lấy đấy nhé.

Hắn ôm gáy Ngạn Nha, cúi người, nghiêng đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp kia, cùng lúc đó trái tim trong lồng ngực cũng đang đập rộn ràng.

A, thế là đã mất nụ hôn đầu rồi đấy.

Khi hai đôi môi chạm vào nhau, Ngạn Nha kinh ngạc mở to mắt, thầm nghĩ tổn thọ rồi, đồ ăn muốn song tu với mình ư?

***