Đều Dành Cho Em

Chương 23: Nhát rắn - Con bé không thích cậu




Cảm giác được cơ thể nóng rang cô chạy một mạch ra khỏi nhà đi xuống sau vườn...Kì lạ thật mỗi khi ở cạnh Sở Luật cô chỉ ngại một chút thôi, tại sao khi ở cạnh Ngôn Thụy Minh chút xíu như thế thì cô lại có cảm giác kì lạ đến như vậy

Cô đi loanh quanh một hồi thì có hơi buồn chán bèn hái một trái ổi mà trèo lên nhánh cây vú sữa.lần trước bị té ngã vẫn là không sợ lần này cô sẽ cẩn thận hơn một chút

Cô ngồi trên đó vừa ăn vừa đung đưa cái chân, hát hò vu vơ

- Tiểu Vy..có biết chị tiểu Thư ở đâu không hả

- Dạ không ạ...ha chúng ta đi tìm đi ạ

Lưu Ái Vy nắm tay dắt Ngôn Thụy Minh đi lên lầu tìm cô

Không có ai!

Lại vòng lên sân trước, cũng không có ai

Trong phòng khách phòng ăn phòng bếp cũng chả thấy người nào

Cô có thể đi đâu đây chứ?

- Không tìm thấy chị tiểu Thư rồi ạ..chúng ta phải làm sao đây hả tiểu Vy

- A! Em biết rồi, hay là chúng ta ra sau vườn tìm đi ạ...chị Tiểu Thư thường trốn ra sau vườn

Ngôn Thụy Kinh cùng con bé đi ra sau vườn

Lưu Ái Vy định hét kêu tên cô thì bị hắn ngăn lại- Suỵt! nhỏ thôi

Ngôn Thụy tinh mắt mà thấy được cô đang đung đưa ở trên nhánh cây vú sữa...đây chẳng phải là nhánh cây lần trước cô bị té ngã rồi được hắn đỡ đấy sao, đúng là không biết sợ mà!

- Sao vậy anh Thụy Minh

- Chị Tiểu Thư ở đằng kia chúng ta hù chị ấy một chút..có được không hả

Ngôn Thụy Minh nói nhỏ vào tai Lưu Ái Vy

- Quaoo được ạ.em nghe lời anh Thụy minh hết ạ!

Cô đang ngồi đung đưa cạp cập trái ổi.lại cảm thấy trên đầu có thứ gì cứ cọ cọ...làm cô nhột không thôi..cứ nghĩ là nhánh cây bình thường..lấy tay muốn đẩy nó ra nhưng cả hai tay đều không rảnh rồi, một tay cầm trái ổi một tay bám vào cành, cô cố gắng nhét hết chung vào họng....cũng có một bàn tay rảnh rỗi

- Cái cây này phiền phức ...

“Áaaaaaa” Cô ngước đầu lên, không thể tin được “có rắn” cô sợ hãi không còn biết trời trăng thế nào nữa mà nhảy một mạch xuống đất...dù cô có chết cũng không thể bị con này cần được..cô sợ lắm!

Từ trên nhánh cây 4,5 mét mà nhảy xuống cô nhắm mắt lại..tay thì chắp lại niệm Phật, chân thì có rút lại mà nhảy xuống

“Phù”



- Mình vẫn chưa chớt sao...?Cô mở mắt ra, vẫn còn sống những mà cơ thể lại lơ lửng như thế này

- A...Ngôn Thụy Minh.... cậu

- Ha ha ha

Tiếng cười khúc khích của Lưu Ái Vy vang lên, trên tay còn cầm con rắn giả màu đen o

- Nhìn xem chị Tiểu Thự bị dọa sợ, mặt mày xanh lè tái mét hết rồi kìa ha ha

ha

Ngôn Thụy Minh chậm rải thả cô xuống...hắn lại cứu cô thêm một lần nữa

- Doạ?...hai người..hai người vậy mà hù dọa con

Cô từ sợ hãi chuyển sang tức giận, cầm lấy con rắn giả mà tức giận lấy chân giẫm đạp

- Đều là ý của anh Thụy Minh đấy ạ

- Trẻ con...

Nhưng mà sao Lưu Ái Vy lại gọi anh nhỉ, cô nghĩ bụng rồi lại thôi chắc là do con bé thấy Ngôn Thụy Minh đẹp trai

Cô tức giận dậm chân đi vào nhà, bỏ mặc hai người họ đứng ở đó

Lưu Ái Vy xụ mặt mếu máo nằm lấy góc áo của Ngôn Thụy Minh

- Chị Tiểu Thư giận thật rồi, chúng ta phải làm sao đây ạ- Ngoan...không sao một lát nữa chị Tiểu Thư sẽ hết giận thôi

Ngôn Thụy Minh nhẹ nhàng xoa đầu con bé

Bây giờ chúng ta cũng vào trong thôi nhé, có được không nào

- Da

Cô đi vào sảnh..bây giờ mới chợt nhớ ra mình còn một người bạn trai nữa, cô loay hoay tìm Sở Luật. Hắn ở ở phía bàn tiệc kia, hăng say mà cụng ly với bọn họ

Cô cũng làm ngơ luôn mà đi lên lầu, trở về căn phòng nhảy lên chiếc giường mềm mại đánh một giấc thật đã

Ngôn Thụy Minh vừa bước vào đã có người gọi lại

- Thụy Minh...Minh thằng bé này nảy giờ đi đâu vậy hả

- À thằng nhóc Thụy Minh lại đây uống với chủ một ly nè con

Ngôn Thụy Minh lễ phép dắt Lưu Ái Vy đến chào hỏi một tiếng

- Vâng ạ, để con kính các chủ các bác một ly



- 1,2,3 can ly

- Khà...chú cứ thắc mắc mãi không biết con làm công việc gì luôn đấy

- Dạ con chỉ là nhân viên pha chế bình thường thôi ạMột người chú vỗ vai hắn

- Thằng nhóc này..khiêm tốn quá trời quá đất..chủ tịch tương lai của nhà họ Ngôn đẩy ha ha

Sở Luật ở gần bàn đó..đã say nhèm nhìn thấy Lưu Ái Vy lại nhớ đến chuyện lúc náy

- Tiểu Vy lại đây anh xem nào...

Hắn đưa tay vuốt ve nhéo mặt con bé, lại bị con bé đẩy tay ra

- Á đau..mùi khó chịu quá đi

-

Lưu Ái Vy đẩy tay Sở Luật ra chạy lại ôm Ngôn Thụy Minh

- Anh Thụy Minh người xấu xa nhéo em

- Sao vậy

Ngôn Thụy Minh tuyệt nhiên là vẫn còn tỉnh táo...tửu lượng hắn rất tốt..uống 6

ly vẫn chưa say. Trên bàn có 6 người hắn uống đủ 6 ly kính từng người

- Người xấu xa đấy ạ

- Tiểu Vy anh Luật không phải người xấu...lại đây anh nựng một cái

Sở Luật định tiến đến chạm vào Lưu ái Vy, Ngôn Thụy Minh nhanh tay bế con bé lên né sang một bên

- Con bé không thích cậu!Ngôn Thụy Minh khẽ nhíu mày không vui vẻ mà nói với Sở Luật rồi nhanh chóng bế Lưu Ái Vy đi chỗ khác

- Anh Thụy Minh hay là chúng ta đi tìm chị Tiểu Thư đi ạ

- Hửm..chị Tiểu Thư ở đâu

Lưu Ái Vy được hắn bế...vòng tay qua cổ hắn mà suy nghĩ

- A..chắc là sợ quá nên trốn luôn rồi ạ, chúng ta lên phòng tìm chị ấy thử xem

Ngôn Thụy Minh nở một nụ cười..là một nụ cười nham hiểm. Hắn vui vẻ mà nói lại

- Được, tiểu Vy dẫn đường nào