Dệt Mộng

Chương 10




Thiên hậu không để mọi người chờ đợi lâu, nhanh chóng phất tay áo, tạo thành một vầng sáng rực rỡ ngay giữa chính điện. Từ vầng sáng đó mọc lên những bông hoa, tốc độ sinh trưởng của chúng khiến tất cả chúng ta kinh ngạc. Điều đáng kinh ngạc hơn là màu sắc của chúng thay đổi liên tục. Có khi là màu trắng thanh khiết, khi là màu hồng dịu dàng, khi là màu đỏ rực rỡ nhưng cũng có lúc là màu đen u tối.

“Trước mặt các người không phải là Huyền Quang Hoa. Chúng không phải là những đóa hoa bình thường, chúng có hồn và sức mạnh vô biên. Chúng có thể là linh dược giúp các ngươi bớt được hàng vạn năm tu luyện, loài hoa đáng quý như vậy nhưng lại chỉ sống được được dưới sự nuôi dưỡng của Huyền Quang Thiên Địa.” Thiên Hậu thở dài. “Nếu ai trong các ngươi có thể chạm vào Huyền Quang Hoa thì các ngươi có thể chọn đến bất kỳ cung điện nào mà các ngươi muốn.”

Cẩn thận lắng nghe lời của Thiên Hậu, các tiên nữ đều nhăn mặt. Họ đều biết rõ về Huyền Quang Thiên Địa, chỉ có một mình ta là mông lung.

Ta kéo nhẹ ống tay áo của tiên nữ đứng trước ta, muốn hỏi tại sao Thiên Hậu lại thở dài.

Theo lý mà nói chúng ta là đối thủ cạnh tranh, nàng ấy sẽ không nói cho ta biết bất cứ điều gì nhưng có lẽ nàng ấy cho rằng dù ta hiểu Huyền Quang Thiên Địa là gì thì cũng uy hiếp được đến nàng ấy nên mới giải thích qua loa với ta. “Huyền Quang Thiên Địa uy lực mạnh mẽ, chỉ có những người có duyên mới có thể tiếp xúc với ánh sáng này. Người không có duyên thì chỉ cần đứng gần Huyền Quang Thiên Địa cũng bị sức nóng của nó thiêu cháy.”

“Có duyên?” Ta ngơ ngác hỏi lại.

Vậy là chúng ta không phải thử thách năng lực hay ý trí mà chỉ đơn giản canh tranh sự may mắn.

Ta hít một hơi thật sâu. Cũng may là ta không nhiệt tình tu luyện, nếu không thì ta sẽ bị đề bài này khiến cho tức chết.

“Có điều ta không quá tin tưởng duyên phận, chắc họ chưa tìm ra được điểm chung của những người có thể chạm vào luồng ánh sáng đó nên mới dùng duyên phận để giải thích.” Ta lẩm bẩm.

Ta vốn nghĩ ta nói rất nhỏ, thật không ngờ tiên nữ phía trước ta lại nghe rõ ràng. Nàng ấy nhỏ giọng nói. “Từ trước tới này chỉ có nữ thần Ngọc Liên có thể chạm vào Huyền Quang Thiên Địa mà không chịu bất kỳ tổn thương nào, chỉ có một người thì làm gì có điểm chung.”

“Chỉ có một mình nhữ thần Ngọc Liên có thể chạm vào huyền quang thiên địa?” Ta hiếu kỳ hỏi lại. “Còn Thiên hậu, thiên đế và những vị thần khác thì sao?”

Nếu như họ cũng không thể chạm vào thứ ánh sáng đó thì những tiểu tiên vừa mới lên Thiên Cung như chúng ta làm sao có thể.



Tiên nữ trước mặt ta lắc đầu. “Có rất nhiều vị thần muốn chạm vào Huyền Quang Thiên Địa nhưng đều không thể tiếp cận nó, về phần Thiên Hậu và Thiên Đế thì ta không biết, chưa từng nghe ai đó nói đến chuyện này.”

Bất kỳ chuyện gì liên quan đến nữ thần Ngọc Liên đều khiến ta hứng thú. Ta cũng muốn thử xem uy lực của thứ ánh sáng này rốt cuộc lớn đến mức nào, có thể đến mức khiến ta hiện về chân thân và tan biến không?

“Ta biết thử thách này rất khó nhưng từ sau đại chiến Tam Giới, Thiên Giới tuy giành thắng lợi nhưng cũng phải trả giá vô cùng đắt. Những vị thần ưu tú nhất của chúng ta cũng đều bị tổn thương pháp lực vô cùng nghiêm trọng và phải lui về ở ẩn. Thiên Giới chọn ra không ít người tài nhưng đối với một số pháp thuật nhất định cần có cơ duyên.” Thiên Hậu thở dài. “Ta biết tất cả các ngươi đều rất nỗ lực để có được ngày hôm nay, tu tiên là một quá trình rất dài, không chỉ cần đến sự nỗ lực hiện tại mà cần đến cả sự nỗ lực trong quá khứ. Sự nỗ lực từ khi các ngươi chưa tu thành hình người và cả sự nỗ lực của kiếp trước sẽ tạo nên cơ duyên của kiếp này.”

Ý của Thiên Hậu là nếu có ai đó có thể chạm được vào Huyền Quang Hoa thì đó không phải là may mắn mà là nhờ sự nỗ lực của họ trong quá khứ. Nàng ta biết rất khó để tìm được người có duyên với Huyền Quang Thiên Địa, nhưng để phòng lỡ như, nàng ta vẫn nói rõ ràng mọi chuyện từ trước.

“Uy lực của Huyền Quang Thiên Địa vô cùng mạnh, ta không bắt ép tất cả các ngươi tham gia, nếu ai không muốn, có thể không cần tham gia thử thách này, các ngươi vẫn có cơ hội tham gia những thử thách khác và dựa vào tổng điểm để được phân đến hỗ trợ các vị thần mà các ngươi muốn.” Thiên hậu hiền từ nói.

Lời thiên hậu vừa dứt, tất cả mọi người bắt đầu do dự. Bọn họ tuy chưa tận mắt chứng kiến uy lực của Huyền Quang Thiên Địa nhưng đã nghe kể rất nhiều về nó. Nếu kẻ không có duyên cố chấp muốn tiếp cận Huyền Quang Thiên Địa thì có thể hồn phi phách tán.

Thử thách của Thiên Hậu chỉ yêu cầu bọn nó chạm vào Huyền Quang Hoa. Hoa huyền quang cao bằng nửa người bình thường vậy nên họ không phải trực tiếp chạm vào Huyền Quang Thiên Địa, có điều ở khoảng cách gần như vậy cũng đủ khiến nguyên thần của họ bị tổn thương nghiêm trọng.

Tuy Thiên Hậu không bắt buộc họ tham gia thử thách này nhưng chỉ có những kẻ hèn nhát mới từ bỏ ngay từ khi chưa bắt đầu. Thiên Giới coi thường nhất chính là những kẻ hèn nhát. Nếu như họ từ bỏ thử thách này thì tương lai của họ cũng coi như chấm hết.

Chọn đường nào cũng không ổn. Các nàng tiên lần lượt nhìn nhau, ta đoán không ít người muốn từ bỏ nhưng không ai là dũng cảm từ bỏ đầu tiên.

Ta ngắm nhìn những bông hoa rực rỡ mọc giữa vầng sáng chói mắt rồi lại nhìn Thiên Hậu. Nàng ta đang tỉ mỉ quan sát từng người trong chúng ta. Dường như nàng muốn biết sự lựa chọn của chúng ta hơn là kết quả.

Cũng phải thôi, nếu Huyền Quang Thiên Địa thực sự có uy lực mạnh có thể khiến linh hồn tan biến, Thiên Hậu sẽ không để chúng ta mạo hiểm. Trên Thiên Giới chỉ có nữ thần Ngọc Liên có thể tiếp xúc với luồng ánh sáng này mà không chịu tổn hại gì cả vậy hiển nhiên chúng ta khó lòng làm được điều đó.

Nếu như kết quả gần như đã được biết trước, Thiên Hậu cần gì phải khiến chúng ta mạo hiểm, trừ khi ý đồ của nàng ta không phải là để tìm ra người có thể tiếp xúc với Huyền Quang Thiên Địa mà chỉ đơn giản muốn thử thách sự dũng cảm của chúng ta.



Nói là nhưng vậy nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán của ta, ngộ nhỡ Thiên Hậu thật sự bắt chúng ta đến gần Huyền Quang Thiên Địa thì sao? Ta lên Thiên Cung chỉ là để dạo chơi một vòng, không phải tự đi tìm đường chết.

Không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ nữa. Ta ngay lập tức bước ra khỏi hàng, trở thành người đầu tiên từ bỏ thử thách.

Giây phút ta tách ra khỏi hàng, Thiên Hậu ngay lập tức để ý tới ta, ánh mắt của nàng ta thay đổi khi chạm vào ánh mắt ta.

“Ngươi mau tiến lên phía trước.” Không chỉ ánh mắt mà giọng nói của Thiên Hậu cũng thay đổi, không còn bình lặng như tước mà mang theo sự gấp gáp rõ rệt.

Phản ứng của Thiên Hậu khiến không chỉ ta mà tất cả mọi người đều ngơ ngạc. Tiên nữ kém cỏi nhất là người từ bỏ thử thách đầu tiên, đây chẳng phải là điều bình thường sao, tại sao nàng lại có phản ứng bất thường như vậy?

Ta thở dài bước lên phía trước để bà ấy nhìn rõ ta.

Khoảng cách của chúng ta được kéo gần lại, không chỉ có Thiên Hậu mà hai vị thần bên cạnh nàng ấy cũng thất thần.

Vì sao lại nhìn ta như vậy?

Lẽ nào ta đã để lộ thân phận rồi sao?

Ta tuy đã là tiên nhưng từng sống một thời gian dài ở Ma Giới, trên người ít nhiều có lưu lại ma khí, thần tiên bình thường có thể không nhận ra nhưng Thiên Hậu và người hầu cận bên cạnh nàng không phải thần tiên bình thường.

Ta nắm chặt viên ngọc trên tay, không dám thở mạnh.

Nếu bị bại lộ thì chỉ có Tư Huyền mới cứu được ta.