Dệt Kén

Chương 60




Lý do bảy năm trước chưa chờ được, ba chữ muốn mà chẳng có bất ngờ vang lên bên tai vào bảy năm sau, Lê Đường như bị "điểm huyệt" mãi lâu không nhúc nhích.

Tưởng Lâu tưởng cậu sợ bèn rướn người lên xem, Lê Đường thoắt vén chăn che mặt: "... Đừng nhìn em."

Tưởng Lâu rụt tay về, nhìn chỏm tóc bông xù hở ra ngoài mà vừa căng thẳng vừa dở khóc dở cười.

Lê Đường luôn phản ứng chậm hơn người khác, lần này trước khi cậu kịp hiểu ra thì tim đã đập dồn dập, vành mắt nóng bừng.

Cậu nghĩ hóa ra được tỏ tình là cảm giác thế này, da đầu tê rần, toàn thân như bị điện giật, chỉ lo ở ngoài không khí quá lâu sẽ bốc cháy hừng hực không ngừng.

Không phải vì phù hợp nên tạm chấp nhận, cũng không có mưu mô toan tính mà là tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng, dù chưa chuẩn bị tâm lý lắng nghe, dù trở tay không kịp thì cũng đủ để khơi dậy sự rúng động như núi thét biển gầm.

Hai người tí hon Đỏ và Xanh lâu ngày không gặp lại nhảy ra, Đỏ ôm ngực mặt say mê: Mau nhận lời người ta đi, lần này người ta thật lòng mà!

Xanh vẫn bình tĩnh, khoanh tay phân tích: Tên này có tiền án, vẫn nên quan sát thêm thì hơn.

Đỏ cáu kỉnh: Một lần làm sai đã phán người ta tử hình?

Xanh nhún vai: Cũng phải xem làm sai việc gì, nói dối chỉ có một lần và vô số lần.

Đỏ: Cậu khắt khe, cậu vô tình, đáng đời cậu cô đơn!

Xanh: Cậu đần độn, cậu xốc nổi, cậu đúng là cái đồ ngang như cua!

......

Lê Đường dẹp bay hai người đang cãi lộn, suy nghĩ độc lập một chốc rồi cất giọng lí nhí: "... Có thể lặp lại lần nữa không?"

Tưởng Lâu ôm Lê Đường từ phía sau, để cách một lớp chăn Lê Đường cũng nghe thấy: "Anh yêu em."

Hồi lâu sau, Lê Đường ló đầu ra thở dài thườn thượt. Không ngờ người sau lưng lại ghé vào thổ lộ một cách rành rọt.

Xém chút Lê Đường lại rụt về, hỏi hắn làm gì đấy thì hắn nói: "Nói nhiều cho em giải mẫn cảm."

Tai nóng phừng phừng sắp bén lửa, Lê Đường lắp bắp: "Chuyện, chuyện này không cần giải, giải mẫn cảm chứ."

Tưởng Lâu "ừm": "Nếu muốn nghe thì cứ ới anh bất cứ lúc nào."

Lê Đường: "..."

Cũng đâu phải "chào buổi sáng" hay "chúc ngủ ngon", câu này sao có thể muốn nghe là phải nghe bất chấp thời gian địa điểm?

Sau đó Tưởng Lâu không nhắc nữa, giống như hắn chỉ đơn phương tỏ tình, không bắt Lê Đường trả lời ngay.

Lê Đường thở phào, chậm chạp bắt được trọng điểm: "Thời tiết ấm lên rồi, sao anh lại bị lạnh?"

Tưởng Lâu im lặng giây lát như không muốn nói lắm. Nhưng Lê Đường đã hỏi thì hắn đành đáp: "Thiết kế hệ thống phun tưới tự động cho khách, lúc kiểm tra tốc độ xoay ngoài trời, Bùi Hạo mở van nước."

Hại hắn ướt sũng người, còn bị gió lạnh thổi phần phật thì người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

Lê Đường phì cười, thầm nghĩ chưa biết chừng Bùi Hạo cố tình.

Nhưng cậu mừng vì cuối cùng Tưởng Lâu cũng có bạn, không phải loại "bạn" bị hấp dẫn bởi hào quang của hắn, khi hắn hết rực rỡ thì bỏ đi ngay, mà là bạn chân chính cùng chung hoạn nạn cùng tiến cùng lùi với hắn.

Cả hai nằm thêm một lúc rồi Tưởng Lâu ngồi dậy uống nước, có lẽ thân nhiệt giảm nên đầu óc tỉnh táo hơn, nhớ ra nhà mình không giữ nguyên như xưa, vẫn có thể tìm được một vài thiết bị công nghệ cao.

Hắn hỏi Lê Đường: "Muốn xem phim không?"

Thấy vẫn còn thời gian cho đến giờ làm ca chiều, Lê Đường gật đầu.

Cậu tưởng hai đứa lại xem trên điện thoại hoặc máy tính bảng như trước, không ngờ Tưởng Lâu gọi một cái tên xong ra lệnh: "Mở máy chiếu."

Tốc độ đáp lại rất nhanh, sau một loạt tiếng máy móc lên xuống lạch cạch, Lê Đường ngẩng đầu trông thấy một giàn máy chiếu hạ xuống từ gác lửng trần nhà, đèn máy chiếu chiếu vào bức tường trắng đối diện.

Nhìn lên màn chiếu, Lê Đường ngạc nhiên nhận ra không biết hệ thống âm thanh treo ngược nhô ra ở hai bên tường từ khi nào, còn có loa siêu trầm hình ghế đẩu đặt trên sàn nhà, tạo thành hệ thống phòng chiếu phim gia đình hoàn chỉnh.

Ngay cả rèm cửa sổ cũng buông xuống đúng lúc, lấy đi tia sáng cuối cùng trong phòng. Không gian khép kín chỉ có hai đứa làm Lê Đường nhớ đến phòng riêng trong rạp chiếu phim ở Tự Thành, Lý Tử Sơ và Hoắc Hi Thần đi trước, để lại cậu cùng Tưởng Lâu ở trong căn phòng mờ tối xem hết bộ phim dài một trăm chín mươi tư phút.

Cũng nhớ lần đầu tiên đến đây, cậu từng hỏi Tưởng Lâu bình thường cũng thích xem phim sao?

Một chữ "cũng" không đáng kể được ghi nhớ, coi trọng và thể hiện bằng hành động ngay trước mắt, sự chu đáo ấy sao có thể không làm người ta rung động và bất ngờ?

Còn cả...

Dưới ánh sáng hắt ra từ máy chiếu, Lê Đường quay mặt sang: "Hệ thống thông minh của anh tên gì?"

Tưởng Lâu biết cậu sẽ chú ý nên không giấu: "ROSA ROJA."

ROSA ROJA, hoa hồng đỏ.

Lê Đường thích màu đỏ, Tưởng Lâu bèn đặt tên công ty là ROJA, tất cả sản phẩm nghiên cứu phát triển đều liên quan đến màu đỏ, đặc biệt chương trình đầu tiên tự thiết kế nhất định phải lấy tên theo màu đỏ Lê Đường thích nhất.



Mà thiết bị đang tự động phát tiếp bộ phim Tu viện Downton xem dở lần trước, tình tiết đến đoạn anh họ tai nạn xe qua đời, đại tiểu thư Mary vùng vẫy trong nỗi đau mất chồng, cuối cùng vẫn vực dậy quay lại với công việc quản lý trang viên.

Ngày sau vài người nhắc lại chuyện cũ, Mary nhớ về một đêm nọ tuyết bay đầy trời, mỉm cười nói: "Khi ấy tôi đứng trong tuyết nhưng không cảm thấy lạnh, vì tôi biết anh ấy sắp cầu hôn."

Trong mắt cô như có ánh lửa bập bùng, dường cô đã trở về cái đêm cơ thể lạnh buốt nhưng trái tim nóng rực.

Tương tự phân đoạn nam nữ chính nổi trên biển trong Titanic, phân đoạn này bất kể xem bao nhiêu lần Lê Đường cũng vẫn cảm động.

Bỗng nhiên mu bàn tay ấm sực, Tưởng Lâu úp lòng bàn tay lên tay cậu.

"Những ngày không có em, anh bắt đầu hiểu chết cùng nhau không phải điều lãng mạn duy nhất."

Hình ảnh phim phản chiếu trong đôi mắt đen láy như mực của hắn, hệt như tuyết rơi giữa đêm khuya tịch mịch.

"Lãng mạn chia thành rất nhiều loại, bây giờ anh công nhận loại cũ rích nhất ấy." Tưởng Lâu quay đầu qua: "Bây giờ anh tặng nó cho em, mong rằng vẫn chưa muộn."

Sau đó, Lê Đường muộn màng nhận ra Tưởng Lâu dùng từ "những ngày" là một cách đánh lừa sự chú ý, để thời gian họ xa nhau có vẻ chỉ ngắn vậy thôi.

Buổi chiều Lê Đường quay lại công ty ROJA, tự mình xem xét hệ thống phun tưới tự động làm Tưởng Lâu bị sốt, cười nói: "Hóa ra sếp Bùi thích nghịch van nước, sở thích hay thật."

Bùi Hạo vô cớ rùng mình, nghĩ bụng sếp Lê này quả nhiên không đơn giản như bề ngoài, rất giỏi miệng nam mô bụng một bồ dao găm.

Trước bữa tối "bệnh nhân" Tưởng Lâu có mặt tại công ty. Hắn hỏi sếp Lê đâu, Bùi Hạo chỉ phòng Nghiên cứu và Phát triển rồi trợn mắt: "Hai đứa mày dính nhau như sam thế, hay là chuyển công ty đến thủ đô sớm đi."

Tưởng Lâu không đoái hoài, đi một mạch vào trong.

Lê Đường đang ngồi trước bàn làm việc của hắn mở laptop gõ phím, ghi chép thông tin thu hoạch hôm nay, thấy Tưởng Lâu thì ngạc nhiên: "Dặn anh ở nhà nghỉ ngơi cơ mà?"

"Không sao." Tưởng Lâu vẫn câu đó: "Hết sốt rồi."

Lê Đường không tin lắm, lấy nhiệt kế điện tử "tít" cho hắn, quả nhiên thân nhiệt nằm trong phạm vi bình thường.

Tốc độ hạ sốt có hơi nhanh quá làm người ta nghi ngờ, Lê Đường cầm nhiệt kế lật tới lật lui nghiên cứu: "Cái nhiệt kế này có phải cũng là trí tuệ nhân tạo, được điều khiển bằng suy nghĩ của anh không?"

Tưởng Lâu câm nín giây lát: "Robot AI phục hồi thần kinh điều khiển hoàn toàn bằng suy nghĩ gồm ít nhất sáu module, không thể tổ hợp trong thiết bị có diện tích nhỏ thế này."

Lê Đường chỉ định đùa mà lại được giải đáp một cách chuyên nghiệp, không nhịn được cười.

"Hóa ra là thế." Lê Đường ra chiều nghiêm túc: "Xem ra trong tương lai, lĩnh vực trí tuệ nhân tạo y tế vẫn còn rất nhiều thứ có thể nghiên cứu sâu."

Buổi tối Bùi Hạo đặt bàn tại nhà hàng Quảng Đông lần trước. Bữa này vui vẻ hơn, mọi người ăn cơm uống rượu, tiếng cụng ly cũng trở nên êm tai.

Giữa chừng Tô Thấm Hàm đến, cả bàn nhao nhao trêu đùa từ chuyến bay hôm Giáng sinh năm ngoái đã phát hiện cô bạn và Bùi Hạo liếc mắt đưa tình, bây giờ hẹn hò được hơn hai tháng, cuối cùng cũng chịu xuất hiện công khai.

Bùi Hạo cười nói: "Biết tỏng mấy người thích hóng hớt nên mới buộc phải giấu thôi."

Mọi người cười nhạo anh đi làm suốt ngày ôm điện thoại cười khềnh khệch, vừa tan làm đã chuồn nhanh nhất, ai mà không nhận ra anh yêu đương chứ hả?

Tôn Vũ Tường suýt sặc nước, giơ tay nói: "Tôi này, tôi không nhận ra."

Lê Đường không khỏi bật cười. Từ lâu cậu đã biết Tôn Vũ Tường gà tồ, trại đông năm ấy cậu sang phòng Tưởng Lâu, hai đứa lăn lộn từ cửa đến bàn học rồi cuối cùng là giường, hôn nhau động chạm nhiều tới nỗi không khí cũng đầy mùi quấn quýt bịn rịn, vậy mà Tôn Vũ Tường về sau lại không hề nhận ra, còn tưởng Lê Đường qua chơi.

Cậu thầm nhớ lại nỗi hoảng loạn và kích thích khi đó, lúc ngước mắt bắt gặp Tưởng Lâu đang nhìn mình.

Ánh mắt ấy chất chứa vẻ sâu thẳm được lắng đọng qua thời gian.

Lê Đường biết hai bọn cậu lại chung nhịp đập, cùng nghĩ về một ký ức.

Nghĩ về bài hát tiếng Anh trần trụi, cũng nghĩ về nghĩa của từ "no sin" trong đó.

"No sin" là không tội lỗi.

Trên đời không có bất cứ điều khoản nào quy định chúng ta không thể làm chuyện thân mật.

Chỉ cần có tình yêu thì chẳng có tội lỗi.

Cuối bữa Lê Đường đi vệ sinh, lúc trở ra gặp Tô Thấm Hàm và Lý Viên Viên.

Hai cô gái chê cánh đàn ông trong phòng nói chuyện nhạt nhẽo nên chạy ra ngoài "giải lao". Lê Đường vô duyên vô cớ bị kéo vào nhập hội, nghe họ tán dóc "hôn nhân đem lại cho phụ nữ điều gì".

Lý Viên Viên nói: "Mối tình đầu và đối tượng kết hôn là cùng một người gì gì đó, thật ra rất tẻ nhạt."

Tô Thấm Hàm "chậc": "Thôi xin, từ đồng phục đến áo cưới hiếm có biết bao, tôi hâm mộ còn chẳng kịp."

"Hiếm cách mấy cũng không thể che lấp sự thật nhàm chán." Lý Viên Viên xua tay: "Tôi lại muốn biết đáng hâm mộ ở điểm nào, nhưng chẳng có ai để so sánh."

Tô Thấm Hàm đề nghị: "Muốn so sánh thì mở mục tin tức xã hội, trên đấy đâu đâu cũng có giết vợ giết chồng giấu xác trong tủ lạnh..."

Lý Viên Viên đập cô bạn: "Không thể so cái gì tốt đẹp à?"

"Được rồi được rồi, mấy vụ đó đều là trường hợp cực đoan, trên đời hầu hết vẫn là các cặp vợ chồng bình thường, cứ mải miết cơm áo gạo tiền, cãi nhau ầm ĩ là hết một đời, đâu thể mười năm như một, ngày nào cũng tình cảm nồng nàn?"



"Cậu với lão Bùi tình cảm nồng nàn lắm còn gì?"

"Sao cậu chắc?"

"Hôm nay cậu ra đường quên soi gương phải không, cổ..."

"!! Cậu mang kem che khuyết điểm không?"

...

Tô Thấm Hàm vừa soi gương che dấu hôn vừa phàn nàn: "Đàn ông như Bùi Hạo ấy mà, chỉ hợp yêu đương không hợp kết hôn."

Lý Viên Viên hỏi tại sao, Tô Thấm Hàm nói: "Anh ta có người trong lòng yêu mà không có được, từng từ bỏ tất cả vì cô gái ấy, kết quả bị vứt bỏ... Hai cậu nghĩ xem, mỗi lần máu luỵ tình trỗi dậy, tự dưng nhớ đến mối tình thắm thiết của anh ta với cô gái ngày xưa, mà kiểu nặng tình này cả đời chỉ có một, tôi mãi mãi chỉ có thể mơ mộng chứ không được nếm trải, có phải tụt hứng không."

Câu chuyện quá mức thực tế dễ khiến người ta đồng cảm, hai thính giả cùng lắc đầu thở dài.

Tầm mắt Tô Thấm Hàm chuyển từ gương sang Lê Đường, tự nhiên nhớ ra: "Ế, chỗ bọn mình có ví dụ tốt mà, từ đồng phục đến com lê, từ mối tình đầu đến, ờm... đến sắp quay lại?"

Lê Đường giật mình: "Tôi với anh ấy vẫn chưa..."

"Này, sao tôi nhớ mối tình đầu của cậu cũng là cậu ấy?" Thời điểm quan trọng, Lý Viên Viên hỏi Tô Thấm Hàm: "Năm xưa cả trường đều biết cậu theo đuổi Tưởng Lâu."

"Đúng vậy, nói ra thì Tưởng Lâu cũng là 'ánh trăng sáng' của tôi đấy." Nhắc đến lịch sử đen thời trẻ dại, Tô Thấm Hàm thoải mái nhún vai: "Cho nên tôi với Bùi Hạo kẻ tám lạng người nửa cân, ai mà không có người khó lòng buông bỏ, xét trên mức độ nào đó vẫn rất xứng đôi."

Lê Đường: "..."

Đây là chủ đề oái oăm gì mà làm người ta muốn tìm khe hở chui vào thế này?

Hôm sau đội khảo sát về thủ đô, ba sếp lớn của ROJA đích thân tiễn ra sân bay.

Rõ ràng mọi người cùng đi nhưng đến cổng kiểm tra an ninh chỉ còn một mình Tưởng Lâu, Lý Tử Sơ cũng dẫn Dương Bách Xuyên vào phòng chờ máy bay trước.

Bầu không khí sắp chia tay bỗng dưng ùa lên, Lê Đường xoay người nhìn Tưởng Lâu, nhớ tối qua Tô Thấm Hàm kể bài thơ tình năm xưa cô bạn viết tặng Tưởng Lâu có một câu: Người là ngọn gió tôi chẳng thể nắm bắt.

"Khi ấy tôi đã biết cậu ta trông thì dễ tán nhưng thật ra khó cực kỳ, ngay cả cười cũng không thật lòng, ai nắm bắt cho được?" Nhớ lại quá khứ, Tô Thấm Hàm chỉ còn lại cảm khái: "Nhưng bây giờ cậu ta không giống gió nữa rồi, cậu ta giống một đám mây, cậu đi đâu thì mây dịch đến đó."

Lê Đường đang mải suy nghĩ cách hình dung "đám mây", Tưởng Lâu chợt lên tiếng: "Tháng sau bọn anh đi thủ đô xem nhà xưởng."

Bữa ăn hôm qua có bàn đến việc này, ROJA đang trong giai đoạn mở rộng phạm vi kinh doanh, nâng cao năng lực sản xuất, dự định thuê một nhà xưởng ở thủ đô cho tiện qua lại với các nhà cung cấp vật liệu.

Lê Đường biết đây chỉ là bước đầu, vì sự phát triển sau này, không sớm thì muộn ROJA cũng phải chuyển từ Tự Thành tới thủ đô.

"Đây là việc tốt." Lê Đường đáp: "Đến lúc ấy nếu cần giúp thì liên lạc với em."

Nói vậy nhưng thực tế Lê Đường và Tưởng Lâu vẫn chưa kết bạn Wechat. Từ cuộc gọi ngắn ngủi vào buổi tối hôm đám cưới Tôn Vũ Tường, hai bọn cậu không trao đổi bằng điện thoại nữa.

Tưởng Lâu giữ chừng mực cũng như khoảng cách, chỉ sợ vội vàng lại xôi hỏng bỏng không.

Dù người trong lòng gần ngay trước mắt hắn cũng không vượt quá giới hạn lấy nửa bước, chỉ nhỏ giọng hỏi dò: "Nếu không cần giúp thì có được liên lạc không?"

Trên máy bay bay về, hiếm khi Lê Đường không uống thuốc ngủ mà lại ngủ ngon.

Ngày lễ đầu tiên sau Tết là Valentine, Lê Đường tất bật với công việc định phớt lờ ngày lễ này, ai dè sáng sớm vừa đến công ty đã có một bó hoa hồng to gửi đến văn phòng cậu.

Hoa hồng đỏ.

Trước những ánh mắt trêu chọc đầy thiện chí của nhân viên, Lê Đường nhận cuộc gọi từ Tự Thành.

Mới đầu nhìn tên người gọi còn hơi do dự, nhưng nghĩ đến chuyện đã đồng ý ở sân bay hai ngày trước, Lê Đường không thể không cắn răng nghe máy.

Tưởng Lâu đi thẳng vào vấn đề: "Nhận được hoa chưa?"

"... Rồi."

"Chắc anh là người đầu tiên trong hôm nay phải không?"

"Hả?"

"Anh sợ nhiều người tặng hoa quá, em không phân biệt được là ai tặng."

Lê Đường ngớ người một chốc bèn đáp: "Không có chuyện đó đâu."

Tưởng Lâu ở đầu bên kia hỏi tại sao, Lê Đường nhìn bó hoa hồng đỏ rực, lặng lẽ nhếch môi cười.

Không phải cậu chưa từng nhận hoa hồng từ người khác, nhưng không thèm quanh co vòng vèo, không kiếm cớ chừa đường lui, càng không để ý người xung quanh nghĩ thế nào mà thẳng thắn tặng màu sắc mang tính tượng trưng rõ rệt nhất, việc này chỉ có Tưởng Lâu làm được.

Hoa hồng màu khác luôn hàm chứa ngôn ngữ loài hoa và ý nghĩa đa dạng, mà hoa hồng đỏ chỉ tượng trưng cho tình yêu.

Tưởng Lâu đang dùng cách riêng giúp Lê Đường giải mẫn cảm, đưa cậu thoát khỏi ám ảnh, khiến cậu bằng lòng tin tưởng.

Tiện thể nói đi nói lại với cậu rằng "anh yêu em".